《Chương 》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM ()
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Biết Chu Thiệu Kiêu không thể về nữa, tiện nhân này sẽ suy sụp đến cỡ nào đây!?
... Âm thầm đắc ý, Chu Tuấn Vũ ngoài mặt ngoài vẫn là phong độ nhẹ nhàng.
"Vậy... Chúng tôi cũng không quấy rầy chị dâu chuẩn bị thi đấu nữa. Ngày mai quyết đấu, còn nhờ chị dâu chỉ giáo Vũ Phỉ nhiều hơn."
Hoàn toàn là thái độ khách sáo khen tặng.
Hắn ta vừa nói xong, Quan Vũ Phỉ cũng lập tức giương mắt, nhìn Vân Khuynh gật gật đầu: "Đúng vậy, Phương tiểu thư là một tiền bối rất tốt."
Chỉ có Chu Triển Bình và Ninh Tâm Nguyệt vờ như tự giữ thân phận, chưa nói một lời.
Thấy thế, ánh mắt Vân Khuynh hơi lóe.
Giây tiếp theo.
Nàng câu môi cười, không chút để ý nói: "Được thôi."
Giây lát sau, dư quang của Vân Khuynh thoáng nhìn, bắt giữ dị động khắp mọi nơi, nhanh chóng tạm biệt.
"Bác trai, bác gái, vinh hạnh được gặp." Nàng hơi gật đầu với hai vị "Trưởng bối" trên danh nghĩa, lễ nghi đầy đủ.
"Hôm nay có chuyện gấp, con xin phép đi trước. Hôm khác con sẽ theo Thiệu Kiêu đến thăm hai bác."
"... À... Được, được." Chu Triển Bình nghe vậy lại rối loạn đầu trận tuyến, nói năng hơi lộn xộn, ánh mắt nhìn Vân Khuynh càng thêm phức tạp.
Tựa như đánh giá, lại như hỗn loạn chột dạ, áy náy vân vân các thứ... Căn bản không kìm chế được.
Vẫn là Ninh Tâm Nguyệt thấy tình thế không tốt, kéo lấy ông ta, bắt đầu hoà giải: "Cô bé ngoan. Nhanh đi đi, cơ hội đến thăm vẫn còn rất nhiều, không vội."
Bà ta cười khanh khách nói, biểu hiện như thể mẹ ruột của Chu Thiệu Kiêu vậy.
Trong lòng Vân Khuynh cười lạnh, cuối cùng đáp lại một tiếng, xoay người rời đi.
...Tại chỗ, mấy người đứng lặng, nhìn bóng dáng nàng, ý nghĩ không giống nhau.
Bỗng nhiên chợt nghe thấy tiếng quay chụp "Răng rắc, răng rắc" vang lên.
Cùng thời khắc đó, đột nhiên xuất hiện một đám truyền thông của Trung Quốc vây quanh bọn họ --
"Xin hỏi Quan tiểu thư, trận chung kết ngày mai cô dự định sẽ giành lấy thứ hạng nào, có nắm chắc sẽ đánh bại Phương tiểu thư hay không? Còn nữa, có thể phát biểu cảm nghĩ khi được gia nhập vũ đoàn Hoàng Gia không?"
"Chủ tịch Chu, ngài và phu nhân xuất hiện tại đây chẳng lẽ là đã khẳng định Chu thiếu và Quan tiểu thư đang kết giao sao?"
"Một nhà chủ tịch Chu có nhã hứng như thế, có chắc chắn Chu thị có thể vượt qua nguy cơ hay không? Xin hãy nói một chút về chuyện đại công tử dẫn đầu chống lại doanh nghiệp của ba mình được không?"
......
Những câu truy vấn che trời lấp đất hung hăng tuôn ra.
"Một nhà bốn người" cũng bị truyền thông từ bên kia đại dương lấp kín, mệt mỏi ứng phó.
Qua một lúc lâu, dưới sự "dẫn dắt" của Chu Triển Bình mới miễn cưỡng chọn trả lời một số vấn đề nhạy cảm.
Cuối cùng, "Người có kinh nghiệm" Ninh Tâm Nguyệt ra mặt, dời đề tài quay lại trận chung kết ballet.
Vị chủ mẫu đương nhiệm của Chu thị này thân thiết lôi kéo tay Quan Vũ Phỉ, cười nói.
"... Tôi nghĩ đã là thi đấu thì không thể lấy kinh nghiệm luận anh hùng được. Vũ Phỉ rất ưu tú, còn mới được vũ đoàn Hoàng Gia thu nạp, đủ để chứng minh thực lực. Cả nhà chúng tôi đều tin rằng ngày mai sẽ lấy được thành tích tốt..."
Ninh Tâm Nguyệt nói, hai cha con Chu gia đứng phía sau bà ta và Quan Vũ Phỉ bảo hộ, làm đủ tư thái...
Sau một lúc lâu.
Cuối cùng bốn người cũng vùng vẫy thoát khỏi truyền thông, trở lại khách sạn.
Chu Triển Bình vẫn uể oải như cũ, trực tiếp đần mặt xụi lơ trên sô pha.
Ba người còn lại đều cảm thấy vừa rồi quan hệ xã hội không tồi, tâm trạng xem như sung sướng.
Một lát sau, Ninh Tâm Nguyệt quét mắt nhìn hai tiểu bối, bất động thanh sắc nói.
"Phải rồi, tuy vừa rồi chúng ta đã tạo thế cho Vũ Phỉ, nhưng trạng thái của Phương Vân Khuynh bên kia cũng không chịu ảnh hưởng gì..."
"Đúng thế." Chu Tuấn Vũ ngầm hiểu, lập tức phối hợp: "Vậy..."
Ninh Tâm Nguyệt thở dài, mới chuyển hướng về phía chồng mình, thử nói: "Triển Bình, nếu không thì thả ra tin tức người kia xảy ra chuyện được không?"
...Cùng thời khắc đó, cùng một khách sạn.
Trong một căn phòng dành cho khách khác, Vân Khuynh người đang bị tính kế lại mở máy tính tùy thân mang theo ra.
Mới vừa online, nàng mở trang web ra liền nghe được âm thanh "Leng keng" nhắc nhở: Có hộp thư đến.
Vân Khuynh nhướng mày, nhấp vào tin tức.
Đại khái sau khi xem xong, nàng giương môi lên, trong mắt hiện lên ánh sáng quỷ quyệt...
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Hàng mi dài run lên, giây lát sau, Vân Khuynh mở hộp thư mới.
...Mười ngón tay tung bay.
Máy tính vẫn luôn ngừng ở giao diện hòm thư, cho đến sau một lúc lâu, đánh xong, gửi đi...
Hết thảy đại công cáo thành.
Nàng nhẹ cong môi đỏ, nghĩ đến âm mưu mà cách vách đang định làm, nghiền ngẫm cười nhạt.
Trò hay... Vẫn còn ở phía sau.
Paris chạng vạng cùng ngày, giữa trưa trong nước.
Đêm trước trận chung kết ballet múa đơn tổ nữ thành niên, trên mạng lại liên tiếp tung ra tin tức lớn.
Đầu tiên, là tập đoàn Chu thị vẫn còn lâm vào nguy cơ, thế nhưng cả nhà lại bay đến Paris để cổ vũ cho Quan Vũ Phỉ, sau khi có lòng tin với Chu thị, dường như đã tán thành đứa con dâu Quan Vũ Phỉ này, khiến mọi người trong nước trợn mắt há hốc mồm.
Kế tiếp, lại có "Người biết chuyện" bắt đầu truyền tin -- Tổng tài Lục thị Chu Thiệu Kiêu đã bị tai nạn giao thông bỏ mình!
Tin tức này vừa tung ra, càng thêm long trời lở đất.
Ngay từ đầu mọi người căn bản không tin, nhưng tin tức tung ra lại kèm theo thời gian địa điểm: Chiều hôm qua, cao tốc lưng chừng núi...
Có vẻ như là sự thật, hơn nữa tập đoàn Lục thị vẫn luôn im lặng... Dần dần khiến rất nhiều người đều tin.
Rồi lại kéo đến một trận địa chấn lớn hơn nữa.
Thứ nhất là nguy cơ của Chu thị.
Ai cũng biết chuyện này có liên quan nhất định đến vị đại công tử đã kế thừa nhà ngoại này, hiện giờ hắn qua đời, dường như đã cho Chu thị cơ hội thở dốc?
Trong lúc nhất thời, không ít người bừng tỉnh, khó trách mấy người Chu gia vẫn có thể nhàn hạ thoải mái đi xem trận chung kết.
Đương nhiên, cũng có nghị luận thật ra là âm mưu mưu sát quan hệ huyết thống.
Nhưng cách nói này vừa ra, lại đưa đến nhân viên của tập đoàn Chu thị giận dữ mắng.
Chu Tuấn Vũ tự mình ra mặt, còn đưa ra vé máy bay, chứng cứ có sức thuyết phục rằng một nhà đã sớm tới nước ngoài rồi, lại phát điếu văn thân tình, chứng tỏ không có khả năng phát rồ mà mưu hại anh trai, nếu bịa đặt sẽ mời luật sư can thiệp.
Điếu văn: Điếu văn là bài văn nói lên sự thương tiếc của người còn sống đối với người đã chết, thể văn là văn tế, biền ngẫu. Văn bản tiểu sử tóm tắt là tóm tắt cuộc đời của người chết gồm phần: là lý lịch, là sự nghiệp của người đã khuất, thể văn thuật sự. (Theo Wikipedia)
Bởi vậy rất nhanh, cư dân mạng liền sợ, lập tức chuyển hướng về phía khác --
Chính là Vân Khuynh có quan hệ thân mật với Chu Thiệu Kiêu trong truyền thuyết.
Đa số mọi người đều dũng mãnh lao vào Weibo, bắt đầu an ủi; càng lo lắng nàng sẽ vì vậy mà chịu đả kích, ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu.
Trong đó còn có thuỷ quân bơi ra đục nước béo cò, âm thầm tuyên truyền Quan Vũ Phỉ mới là "Hy vọng của Trung Quốc"...
Sôi nổi hỗn loạn, tựa như một màn kịch.
Nhưng mà dường như ngại những kích thích này vẫn chưa đủ.
Mấy tiếng sau, tin tức đầu tiên từ nước ngoài truyền tới càng khiến người ta kinh ngạc --
Dường như trong hiệp hội vũ đạo truyền ra, có người làm trái quy tắc thi đấu, có thể sẽ bị hủy bỏ tư cách tranh tài!
Lại "Nghe nói", người vi phạm quy định chính là người Trung Quốc.
Lúc ấy, cộng đồng mạng lại lần nữa nổ tung chảo.
Phải biết rằng cho đến bây giờ, đồng bào còn ở lại trên sân khấu cũng chỉ có hai người...
Suy đoán nhất thời ùn ùn không dứt.
Sao lại trái với quy tắc thi đấu? Sao đến giờ Hiệp hội vũ đạo mới truy cứu? Quan trọng nhất chính là --
Rốt cuộc là ai?
"... Là Phương Vân Khuynh!"
Paris, trong phòng dành cho khách tại khách sạn.
Chu Tuấn Vũ buông di động xuống, thở phào một hơi: "Anni vừa mới ám chỉ cho con biết, tám chín phần mười chính là cô ta."
"Nguyên nhân là gì?" Một bên Ninh Tâm Nguyệt hỏi hắn ta một câu.
Nghe vậy, Chu Tuấn Vũ lại nhíu mày, trong đầu nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi --
"... Em thật sự không rõ ràng lắm, cho dù có biết, cũng không thể tiết lộ chuyện của Hiệp hội... Ôi trời, Chu... Đừng nói như vậy, dĩ nhiên là em yêu anh rồi, nhưng... được rồi thật ra, việc vi phạm quy định này rất khó nói. Nếu xem xét kỹ, chẳng hạn như tuyển thủ bên nước anh mang mặt nạ lên sân khấu, cũng không hợp quy tắc lắm... A, không... em chỉ đưa ra ví dụ thôi... Không phải nghiêm trọng như anh nghĩ đâu..."
Một lát sau, hắn ta do dự nói: "Hình như là do cô ta... đeo mặt nạ để thi đấu?"
!?
Nghe vậy, ba người còn lại trong nhà đều sửng sốt, không rõ nguyên do.
Chu Tuấn Vũ kể lại nội dung trò chuyện trước đó một lần, cùng tình nhân và cha mẹ liếc mắt một cái, đều là ánh mắt nghi hoặc muốn tìm kiếm giải đáp.