Phía nam người dân trở nên ít dám ra ngoài, cảnh vật hoang vu.
Nàng nghe ra vẫn có nhà đang cử hành tang lễ, nàng đi tới xem liền dọa sợ không ít người.
- "Ngươi...ngươi là yêu nữ sao? Sao ngươi dám tới đây? Người đâu, giết ả ta báo thù cho dân làng!"
Vũ Nhạc nàng cả đời này bị coi là ma nữ chứ chưa bao giờ có ai dám nói nàng là yêu nữ đâu! Nhưng nếu họ muốn coi nàng là yêu nữ...hay nàng để dân làng này cho yêu nữ thực sự ăn nhỉ?
- "Các vị hương thân phụ lão, chúng ta có chút hiểu lầm rồi.
Tiểu nữ chỉ là một khách nhân nhỏ bé mới đi lạc qua nơi này, thậm chí tiểu nữ còn có biết chút đạo pháp, là người tu tiên.
Khi tiểu nữ đang ra ngoài làm việc thấy nơi đây yêu khí dạt dào nên muốn xem rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì a!"
Nàng không khoa trương lấy ra cây đao to nhất trong không gian ra vác lên vai.
Con người ấy mà, tốt nhất vẫn là nên biết kiềm chế một chút, khiêm tốn một chút, không nên khoe ra là mình giỏi.
Dân chúng thấy vậy liền có chút tin nàng.
- "Thực ra nơi đây có một con yêu nữ lộng hành, ai gặp nó sẽ không bao giờ có đường sống.
Chúng ta đã mời nhiều pháp sư về, nhưng cũng chỉ có thể nhận lại cái xác khô của họ!"
Nàng tiến vào trong, cảm nhận mùi của tử thi cũng như yêu khí của nạn nhân bắt đầu nhíu mày.
Có vẻ như ả có một kẻ giúp sức không bình thường.
Mùi yêu khí kia còn lẫn mùi ma khí nồng nặc, nếu chỉ bị yêu khí hút máu thì không chỉ riêng vậy, linh hồn cũng bị tên ma nhân kia câu đi.
Một cái xác trống rỗng thực sự, nàng nhút mày ghét bỏ xoay người.
Người dân thấy vậy đều hoang mang, họ cảm nhận có vẻ như nữ nhân kia rất mạnh.
Ngay cả một nữ nhân cường đại như vậy cũng từ chối, vậy họ biết phải làm sao đây?
Nhìn dân làng như vậy nàng mỉm cười.
- "Không sao đâu, ta nhất định sẽ giúp các ngươi."
- "Đa tạ người, ân nhân.
Nếu người có thể giúp chúng ta trừ ma, tài sản tại làng này đều dâng cho người, chúng ta nhất định sẽ trả ơn người thực tốt!"
Nàng bỗng cảm thấy có chút ấm lòng, tài sản của cả làng sao? Nhìn ngôi làng xập xệ như vậy, nàng cũng chẳng mong mỏi gì chỉ gật đầu qua loa rồi rời đi.
Theo mùi vị yêu khí nàng đi sâu vào rừng, nàng giấu đi sức mạnh của mình giả vờ làm một tên thư sinh đi lạc.
- "Nơi đây là đâu? Đường vào kinh rốt cuộc nơi nào? Tại sao nơi đây một nhà dân cũng không có chứ?"
Nàng vừa đi vừa than, đôi tay cũng lau đi mồ hôi trên trán.
Nhưng yêu quái kia thấy lạ cũng không dám ra tay vội, dù sao ả cũng nên phòng bị một chút.
Nàng nhếch môi cười, được, nếu ả đã như vậy nàng cũng không ngại diễn tới cùng.
Giải Oscar đã trong tay nàng, nàng cũng phải diễn cho danh xứng với lực!
Đem áo ngoài mở ra, làn da trắng nõn cùng cơ bắp ẩn hiện trong lớp áo.
Nàng quyết định dùng sắc dụ con yêu quái kia nhưng...có lẽ nàng quên.
Con yêu quái kia, bị mù! Hệ thống bên trong vừa muốn nói, lại không biết nên mở lời thế nào.
Ký chủ của nó cũng thật là....
Chợt nàng nhận ra chuyện sai trái của bản thân, hai má đỏ ửng, nàng muốn đâm đầu vào một chiếc cây nào đó tự sát.
Nàng vậy mà muốn sắc dụ một con yêu quái mù! Đừng ai cản nàng!
Hệ thống thấy vậy chỉ nhếch môi cười.
Ký chủ an tâm, ta không ngăn cô đâu!
Bỗng tiếng gió xào xạc lướt qua, một luồng ma khí rất lớn đánh tới nàng, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nhấc tay hất một cái quả cầu ma khí kia liền chệch hướng.
Yêu nữ cũng bỏ chạy, nàng cảm nhận yêu khí kia rời xa liền chửi thề một tiếng đuổi theo nhưng chưa kịp làm gì vòng eo nàng đã bị ôm lấy.
Quay đầu nhìn lại, là tên chết tiệt Lâm Phong kia.
Một tay ẩn hắn ra, nàng đạp trên ngực hắn phi thân về trước.
Tên kia cũng vội theo nàng, nàng nghi hoặc híp mắt lại.
Nhớ lại ma khí lúc ấy, nàng có chút nghi ngờ.
- "Ngươi có liên hệ gì với ma nữ kia...khoan.
Lẽ ngươi là Tư Đồ Tiết Triệt?"
Ban đầu nàng nghĩ Tư Đồ Tiết Triệt sẽ là một tên vua của một nước nào đó tại thế giới này, nhưng những gì hắn bám nàng, cả ma khí khi đó...nàng cứ nghĩ do lời nguyền kia khiến hắn vẫn có ma khí.
Nhưng mọi chuyện hẳn không đơn giản như vậy, nàng vô cùng hoài nghi.
Thậm chí có chút khẳng định, những lần hắn bám nàng, nhưng Tư Đồ Tiết Triệt sẽ không phải là kẻ có thể để cho người dưới trướng của mình bị bắt nạt.
Hơn nữa nếu hắn là ma tôn, vậy thì những việc như hắn dùng mọi cách để giữ nàng lại bên cạnh và việc này sẽ thêm phần dễ hiểu hơn.
Lâm Phong nghe vậy trên vẻ mặt lập tức trở thành khó hiểu.
- "Tư Đồ Tiết Triệt là tên nào?"
Nàng nhìn hắn như vậy nhưng trong lòng vẫn không buồn lỏng cảnh giác.
- "Vậy ngươi có liên hệ gì với yêu nữ kia?"
Lâm Phong nghe vậy có chút vui sướng nắm lấy tay nàng.
- "Nàng hỏi vậy là nàng đang ghen sao?"
Hất tay ra khỏi hắn nàng tìm một chỗ ngồi xuống.
- "Không cần dài dòng, trả lời đúng trọng tâm!"
Lâm Phong nghe vậy liền thở dài.
- "Ai ya! Không phải là nàng bỏ ta lúc trước sao? Nãy thấy nàng như vậy, ta sợ lại bị bỏ rơi nha!"
- "Ta đang trong bộ dáng nam nhi!"
Nàng nhìn lại bản thân, Lâm Phong gật đầu phụ họa.
- "Ta cũng biết nha!"
- "Ta lúc trước không nói mình đi hướng nào!"
- "Trong người nàng có ma chú của ta, nàng ở đâu ta cũng có thể biết mà?"
- "Vậy ngươi còn lo ta sẽ bỏ ngươi lại, mà với sức mạnh đó của ngươi....lại không đuổi kịp ta sao? Vậy sao ngươi còn nhất định giữ ta lại, không cho ta đuổi theo yêu nữ đó? Cả chặng đường như vậy ngươi cũng đuổi kịp ta.
Vậy ngươi còn giả bộ sợ gì đây?"
Một lời này của nàng, trực tiếp vạch trần lời nói dối của hắn.
Nhưng Lâm Phong như chợt ngộ ra gì đó đập tay hô lên một tiếng.
- "Đúng rồi! Đúng ra là vậy! Tại sao ta lại không nghĩ ra chứ? Ai ya! Chử Linh à, nàng thật thông minh nha!"
Nàng chát ghét phất ống tay áo bỏ đi, Lâm Phong trực tiếp theo đuôi nàng.
Nàng mở không gian, Lâm Phong theo nết chạy vào trước.
Chờ hắn vừa bước chân cuối cùng nàng liền im lặng đóng lại cửa không gian, trên thiên dưới địa, nàng không hề tin Lâm Phong.
Hắn còn quá nhiều điều khiến nàng ngờ vực, nhất là về yêu nữ kia.
Hắn vẫn luôn trần trừ không nói.
- "Nàng muốn bắt yêu nữ kia sao?"
Lúc này nàng đã cởi bỏ hóa trang trên người, một giọng nói quen thuộc liền vang lên.
Độc Cô Tư Thần một thân trích tiên như cũ đạo mạo bước tới, nàng ngay cả một ánh mắt cho hắn cũng lười muốn đưa trực tiếp quay lưng về phía hắn rời đi.
- "Chuyện này không liên quan tới ngươi!"
- "Nàng nghĩ yêu nữ đó là A Lam?"
Nàng trầm mặc không lên tiếng, Độc Cô Tư Thần lại làm tới.
- "Thực ra A Lam vốn không phải người xấu.
Vì trận chiến vạn năm trước nên mới biến nàng ấy trở nên như vậy, chúng ta đều là nạn nhân.
Ta mong nàng có thể gỡ bỏ thù thận, vạn năm nay chúng ta đều bị trừng phạt cũng không dễ dàng gì! Hơn nữa A Lam cũng từng là thê tử của ta, luận như nào, nàng có hận y ra sao.
Ta mong nàng hãy để lại đường lui!"
Nàng nghe vậy có chút nực cười.
- "Độc Cô Tư Thần a Độc Cô Tư Thần, ngươi với vai diễn bạch liên hoa cũng không khác gì nhau a! Mặt ngươi còn có thể dày thêm một chút nữa không?".