Nàng xoay người vào trong tự đóng cửa lại, Độc Cô Tư Thần cũng vì vậy mà biết điều rời đi.
Nửa đêm hôm đó, nàng đã rời đi.
Không ồn ào náo nhiệt nàng đi một cách thật bình yên, không giống như tác phong của nàng chút nào.
Nhưng lại rất phù hợp với cảnh vật yên tĩnh nơi đây...
Tại một tiểu vương quốc nhỏ, có một cậu bé sinh ra đã mang trong mình mái tóc bạc cùng đôi mắt đỏ.
Nhiều kẻ nói hắn chính là con của yêu quái, cầu người giết hắn.
Nhưng mỗi khi ai muốn giết hắn đều chết không được toàn thây, ai cũng kêu hắn là đứa trẻ bị nguyền rủa...
Sinh ra trong cô độc và chán ghét của mọi người, hắn không để tâm tới những kẻ ngoài kia.
Trong lòng hắn luôn nhớ tới một nữ nhân xinh đẹp, nàng như một ánh trăng chiếu sáng trong bóng đêm ấy.
Chỉ là hắn biết bản thân bây giờ không thể đủ điều kiện đi tìm nàng như lúc trước, nhìn bầu trời nhiều sao trăng cũng đặc biệt tròn, mang theo những vết thương chưa kịp lành lặn Nạp Lan Cách Nĩ mỉm cười nhìn bầu trời.
Nàng rất thích ngắm ánh trăng sáng biết đâu...ở nơi đó nàng cũng đã ngắm hay chăng?
Vì Nạp Lan Cách Nĩ một mực đòi vào nơi đây, hắn liền phải trả giá mất đi mọi thứ, từ sức mạnh cho tới địa vị để không làm ảnh hưởng tới công việc của nàng, vậy mà hắn cũng đồng ý.
Nhìn bản thân chỉ là một kẻ phàm trần, lần đầu tiên hắn thấy...thật nhẹ nhõm.
Chỉ là hắn sợ, lần này hắn không thể bảo hộ nàng như trước kia.
Không thể vì nàng mà gọi quân đánh cả thiên giới...
Liệu người vô tâm ngốc nghếch nào đó có đi tìm hắn hay không?
Vì Nĩ Nĩ trước giờ vẫn luôn liên quan tới ma giới nàng liền xuống đó tìm trước tiên, lần này không biết bảo bối của nàng ở chỗ nào rồi.
Nhìn ma khí tràn đầy nàng liền biết chính là cửa vào ma giới, nàng nhanh chóng vào trong.
Nhìn khung cảnh xác xơ hoang tàn của ma giới nàng có chút ba chấm, chướng khí cũng thật nặng.
Nếu như Nĩ Nĩ cầm đầu nơi đây hẳn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Nàng đi vài bước liền đánh động đám ma binh xông tới.
- "Ngươi là ai? Sao dám xâm phạm nơi đây?"
- "Ta là ai không quan trọng, cho ta hỏi chút.
Ma vương chỗ các ngươi là ai vậy?"
- "Ma vương?"
- "Ma tôn?"
Nàng nhìn qua bọn chúng, chỉ thấy bọn chúng nhìn nàng cảnh giác.
- "Ngươi muốn hỏi chuyện này làm gì?"
- "Người anh em, ta không thích nói nhiều cho lắm.
Ta thuộc phái hành động, nếu ngươi không nói mau...ta e các ngươi sẽ tiêu tan vĩnh viễn đấy!"
- "Nãy giờ người nói nhiều nhất không phải là cô sao?"
Nàng phất tay, đám ma binh kia nhanh chóng tan thành cát bụi.
Nàng phủi phủi tay thở dài
- "Không phải chỉ cần nói hắn ở đâu là được rồi hay sao? Cứ thích phức tạp làm ta thật mệt mỏi mà!"
Nàng nhìn qua mấy kẻ tính lẩn đi mỉm cười hiền lành.
- "Xin lỗi, ta muốn hỏi Ma tôn đâu rồi?"
Nàng vừa nói xong đám người đó cũng liền thi nhau bỏ chạy toán loạn.
Nàng xoa đôi má hồng của mình có chút khó hiểu.
Nàng...đáng sợ tới vậy sao?
Phất áo nàng liền thấy một tòa khá lớn, xung quanh có rất nhiều chướng khí tỏa ra.
Có lẽ đó là chỗ ở của Ma tôn đi? Nàng liền mở cửa không gian một bước tới chính điện nhưng không ngờ lại bị kết giới chặn lại.
Cũng đúng thôi, dù sao cũng là nơi ở của Ma tôn, tự tiện ra vào cũng hơi không tôn trọng nhau rồi.
Vậy nên nàng liền đưa tay, chọn đúng nơi có kết giới lỏng lẻo nhất dùng phần sức mạnh đập tan kết giới, ngay lập tức rất nhiều ma binh xông ra đem theo cực nhiều vũ khí chĩa vào nàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn qua bọn chúng bên môi vẫn câu nụ cười.
- "Ây ya, đánh mình ta thôi mà không phải sao? Sao lại đem nhiều người thế chứ? Ta sợ quá đi!"
Nàng nhếch môi phất tay áo đem rất nhiều bùa lúc trước rảnh rỗi vẽ lấy ra.
- "Nếu các ngươi đã thiện chiến như vậy, ta không làm gì cũng có lỗi quá rồi.
Đâu thể có miếng mà không có tiếng chứ!"
Nàng lao tới cùng lúc bọn chúng xông lên, trận chiến diễn ra khá khốc liệt.
Một mình nàng phiêu dật mặc một thân hồng y giữa chiến trường khiến bao kẻ nghĩ ngon ăn lao tới.
Cái kết chính là bị đánh tới không còn một mảnh hồn, cảm giác người tới khó mà nhằn.
Vài tên ma binh nhanh chóng chạy tới gọi Ma tôn.
Trên giường một nam nhân đẹp như tranh vẽ từ từ mở mắt, đôi mắt sắc bén ánh màu hoàng kim như chim ưng, sống mũi cao thẳng, đôi môi bạc khẽ nhếch.
Cuối cùng nàng cũng tìm tới.
Ba ngàn sợi tóc đen tuyền trượt xuống làn da trắng hồng của hắn làm nổi bật lên thân hình rắn chắc.
Mặc một lớp áo mỏng, hắn hỏi đám ma binh nàng mặc màu gì cũng như vậy mà mặc theo.
Đợi tới lúc hắn ra tới cửa cũng là nàng đá một tên ma binh tới, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi tên ma binh đó khuân mặt lạnh nhạt nhìn xuống.
- "Ngươi là ai? Sao dám xông vào nơi đây?"
Nàng nhìn lên tên nam nhân trước mặt có chút ba chấm, tên nam nhân kia nàng không nhìn ra chân thân của hắn.
Có lẽ hắn ẩn giấu quá tốt, nàng tin Nĩ Nĩ sẽ không giấu chân thân với nàng.
- "Người là Ma tôn? Vậy cho ta hỏi chút, chỗ người có ai tên Nĩ Nĩ? À! Tên đầy đủ của y là Nạp Lan Cách Nĩ!"
- "Chỗ ta có bao nhiêu kẻ, sao ta có thể quản hết? Hơn nữa ngươi phá kết giới của ta, đánh thương bao nhiêu người của ta sau đó lại hồn nhiên hỏi ta về một kẻ khác.
Ngươi tính xem, món nợ của chúng ta nên giải quyết như nào đây?"
- "Ta sẽ đền bù tổn thất cho người, người chọn ta đền bù linh thạch hay gì đây?"
- "Ta muốn ngươi ở lại làm người của ta, dù sao ngươi cũng có năng lực như vậy! Coi như đền bù tổn thất cho ta!"
Nàng nhìn qua tên nam nhân kia nhíu mày.
- "Người và ta thân thiết sao? Người biết tên ta sao?"
- "Ta không biết!"
- "Không biết là được! Không biết là tốt!"
Nói rồi nàng mở sẵn một không gian toan chạy liền bị nam nhân kia giữ lại, nàng dù sao cũng là phá nhà người ta.
Cũng đâu thể ra tay đánh cả gia chủ liền bị giữ lại.
Dù sao nàng làm người cũng có nguyên tắc mà!
- "Bây giờ chúng ta nói ra danh phận cũng không quá muộn.
Nàng có lẽ đoán ra ta là ai rồi, ta danh Lâm Phong!"
Nàng nghe xong há hốc miệng, cmn Ma Tôn cũng có thể tùy ý nói tên cho người lạ vậy sao?
- "Ta tên Chử Linh!"
- "Chử Linh? Cái tên thật dễ nghe!"
Nàng nhếch môi, vẫn là tài nói phét của nàng không sai lệch phát huy tốt!
Ta mới nhận ra, ký chủ đi đâu hình như cũng có niềm vui bịa tên?
Đây là đam mê, ngươi sao có thể hiểu chứ!
Hệ thống ở lâu với nàng cũng liền hiểu, đối với nữ nhân kia.
Càng nói lại càng thiệt, cách tốt nhất chính là mặc kệ y!
- "Vậy Chử Linh, ta sẽ giữ ngươi bên cạnh, phong cho ngươi chức Bạch Hộ Pháp! Sau này ngươi làm cánh tay đắc lực của ta."
Nàng có chút ba chấm, tuy thế giới này nàng là nữ chính nhưng cũng không cần nhanh như vậy chứ?
- "Đa tạ người đã cho ta cơ hội, chỉ là ta có việc cần làm, có người cần tìm.
Không thể chậm trễ!
- "Biết đâu người mà nàng tìm đang ngụ tại đây thì sao?"
Nàng không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là nàng không muốn dưới chướng của ai.
- "Ta..."
- "Người đã đánh chết không ít binh lính của ta, còn phá kết giới của ta.
Nàng ngập ngừng vậy là không muốn chịu trách nhiệm sao?"
- "Cũng đâu phải hoàn toàn do ta, cũng do bọn chúng lên trước.
Hơn nữa ta cũng chỉ là tìm người nên đi lạc vào đây, đâu có giã tâm gì.
Ngoài ra ta cũng từng nói ngươi cần ta bồi thường gì rồi mà!"
Nàng thở dài đứng nhìn thẳng tới tên Ma tôn kia.
Tên Lâm Phong vội mỉm cười.
- "Ta muốn người giúp ta khôi phục lại nơi đây.
Chỉ cần ngươi làm được ta sẽ đáp ứng ba điều kiện với nàng!"
Nàng nghe vậy liền đem giấy bút có sẵn trong ống tay áo viết ra một tờ giấy như hợp đồng đưa tới tên Lâm Phong kia trong ánh mắt khó hiểu của hắn.
- "Ta cần người ký vào đó, như vậy ta mới tin được!"
Nhìn đám ma binh phía sau hoang mang nàng bỗng có chút ba chấm.
Bộ...có gì lạ lắm sao?.