Binh! Binh! Binh...
Nhưng tiếng đập thạch lại quan lên trong phòng đập cược, hôm nay đúng là một ngày vi diệu, đầu tiên Vương Việt con trai gia chủ Vương Vĩnh đập được linh thạch trung phẩm. Sau đó lại cược với Hạ Bá Thiên con trai gia chủ Hạ Thừa Ân nhưng lạ thua bởi vì Hạ Bá Thiên đập được hỏa linh thập. Sau đó Vương Việt trả tiền đặt cược tự gọi mình là đầu heo. Hôm nay đúng là một ngày không bình thường.
Bây giờ, thiếu gia Lâm gia Long Ngạo lại cược thạch lần này mà còn cược được bảo vật thì chắc quán này phải đông cửa mất.
– Binh! Binh! Binh!
– Két!....
Rút cuộc thạch đầu cũng vở ra, nhưng nó không như hai lần trước là phát ra ánh sáng chói mắc mà lần này chỉ léo lên một chút ánh sáng, xong rồi từ trong thạch đầu rớt ra một thanh kiếm bị tang phá.
Thanh kiếm này không được tron ven, nó bỉ gảy ở phần mũi kiếm, lưỡi kiếm thì mẽ tưng mảnh, trên mặc thanh kiếm có hình chân long uống lường không thấy rõ. Nói chung thanh kiếm này có thể nói là phế thải.
– À, lần này không phải bảo vật, chỉ là một thanh phế kiếm.
– Đúng vậy, đúng vậy, nếu lại có bảo bối nữa chắc chúng ta cũng phải cược mới được.
– ngươi tửng bảo vật là rau cải à, muốn có thì có, chỉ là hai vị thiếu gia may mắn mới được thôi.
Mọi người xung quanh sau khi nhìn thấy phế kiếm thì mở miệng bàn luận, nhưng họ không biết rằng thanh kiếm mà bộn họ coi là phế vật ấy chính là một thanh thánh kiếm, cho dù bị tàng phá đi nữa cũng sẽ khiến các cường giả có tu vị cao đỏ mắt.
Long Ngạo mặc kệ bọn họ, sau khi nhìn thanh kiếm một chút liền đem nó bỏ vào nhẵn không gian, để về nhà rồi từ từ nguyên cứu.
– Lần này chia buồn cho Ngạo huynh rồi, không có đập được bảo vật.
Hạ Bá Thiên Mỉm cười đi qua nói với Long Ngạo.
– Không có gì, không có bảo vật cũng không sao, ta chỉ đập cho vui thôi.
Không biết sao nhìn cái vẽ mặt của tên Hạ Bá Thiên Này hắn lại muốn đánh vào mặt thế không biết.
– Không biết lần này Ngạo huynh có rảnh không cùng chúng ta đi tham gia đấu giá hội một năm một lần của Lâm thiên thành.
Hạ Bá Thiên cười nói.
– Đấu giá hội?
Long Ngạo Nghi hoặc.
Thấy Long Ngạo nghi hoặc như thế thì Hạ Ngân Vi bên cạnh Hạ Bá Thiên giải thích cho hắn.
– Là thế này, trong chợ đen này, mỗi một năm vào ngày này đều tổ chức một lần đấu giá, để bán những vật phẫm của chính họ hoặc là có người gửi họ bán dùm, những vật phẩm của hội đấu giá rất đa dạng có linh dược, linh thảo, đan dược, binh khí, trang sức, đan phương.
..kể cả nô lệ cũng có bán nữa.
– Cả nô lệ cũng có bán, chẳng lẻ dùng người làm nô lệ.
Long Ngạo nhíu mày nói. Hắn là người hiện đại, hắn không thích dùng người khác làm nô lệ, cũng chẳng ưa cái phong tục nô lệ này chút nào.
– Ngạo huynh nói gì vậy, sao có thể đung người làm nô lệ được chứ, những nô lệ này là nhưng người tinh linh tộc, xà tộc... Những nô lệ này được những tên thợ săn bắt lại và đem bán cho những tên nhà giàu để làm nô lệ tình dục cho chúng. Bởi vì tinh linh tộc khó bắc nhất bởi vì họ ở sau trong yêu thú sơn mạch cho nên giá lúc nào cũng cao. Ta nghe nói lần đấu giá này có hai tinh linh tộc bị bắt bán, nghe nói hai tinh linh chỉ tầm khoản , tuổi thôi.
Hạ Bá Thiên giải thích tường tận cho Long Ngạo nghe.
À,đúng là bon súc sinh, chẳng lẻ tinh linh không phải là sinh mệnh có suy nghỉ, các ngươi có cần ác đọc thế không.
Long nghe thầm chửi rủa trong lòng.
– Sao thế Ngạo huynh.
Hạ Bá Thiên thấy hắn trằm mặt thì chợt hỏi.
– À, không có gì, thế hội đấu giá này chừng nào bắc đầu.
Long Ngạo hỏi.
– Khoảng một canh giờ nữa, hội đấu giá này sẽ miễn phí vé vào cửa cho nhưng con em của bảy gia tộc trong thành và còn doạn một phòng vip cho họ nữa.
Hạ Bá Thiên trả lời hắn.
– Được rồi, cảm ơn hai vị, lắc nữa ta sẽ tham gia hội đấu gia, còn bây giờ ta đi đây, tạm biệt.
Long Ngạo vẩy tay tạm biệt bọn chúng, sau đó đi tới chổ Lan Linh Tuyết.
– Đi thôi, tuyết nhi, tìm một chổ nào nghỉ chút, lác nữa còn tham gia đấu giá hội nữa.
Long Ngạo đi tới chổ nàng nói.
– Ừ, được rồi trong chợ đen này cũng có cho mướn phòng ở, ta dẫn chàng đi.
Lan Linh Tuyết thấy hắn nói thế, liền dẫn hắn đi đến một chổ có hao cánh cử bên cạnh có hai cô gái mặc áo trắng xinh đẹp đang đứng.
– Chào hai vị, hai vị muốn mướng phòng loại nào.
Cô gái đứng bên trái hỏi.
– Chọn phòng trung phẩm đi.
Lan Linh Nhi nghỉ một chút rồi nói.
– Phòng trung phẩm giá linh thạch hạ phẩm.
Cô gái bên trái cười nói.
– Của ngươi đây.
Đưa linh thạch xong thì nàng kéo tay Long Ngạo vào.
Cái gọi phòng trung phẩm đấy là. Bên trong này phòng được chia làm ba đẳng cấp hạ phẩm, trung phẩm, thương phẩm. Hạ phẩm có giá linh thạch, trung phẩm có giá linh thạch, thượng phẩm linh thạch. Do bên trong đây là chợ đen cho nên lúc nào cũng đông khách cả.
Lan Như Tuyết dẫn Long Ngạo đến phòng , sau đó lấy chía khóa mà cô gái kia đưa mở cửa, sau cánh cửa là một không gian khá rộng, bên trong tất cả đồ dùng đều đầy đủ lõng lẩy đẹp đẽ.
– Được rồi, ta nghi ngơi một chút rồi chúng ta đi đấu giá hội.
Sau đó hắn lên giường rồi nhắm mắt lại.
– Chàng...
Lan Linh Tuyết trợn mắt nhìn Long Ngạo thế mà nằm lên Giường liền nhắm mắt ngủ, không thèm để ý đến nàng khuyến nàng tức giận vô cùng, nhưng cũng không làm gì được, chẳng lẻ bảo hắn ngồi dậy làm gì nàng à.
Tức giận nàng chạy tới lên giường khác đánh vào cái gối.
– Long Ngạo chết tiệt, Long Ngạo thối, không để ý đến người ta.
Lan Linh Tuyết vừa đánh, vừa chửi, nếu mà Long Ngạo biết chắc la lên kêu oan? Hắn nào không muốn để ý đến nàng, bởi vì vội quá nên không kịp nói với nàng mà thôi.
Sau khi nhắm mắt hắn liền tiến vào không gian hệ thống.
– Hệ thống ngươi có cách gì để sửa chửa thánh khí Ma Long Kiếm không.
Long Ngạo vào không gian liền hỏi chuyện Thánh khí liền, đây là một thanh thánh khí đấy nếu mà sửa được thì không còn gì bằng.
– Hệ thống sửa được, chỉ là cần một số lượng lớn điểm sắc dục để hệ thống "kích" hoặc năng lực sửa chửa là có thể sửa được.
Hệ thống nói.
– Cần Bao nhiêu.
Long nghi hí hửng nói.
– vạn điểm.
Hệ thống sức khoát nói ra cái giá.
– Cái gì? Sao nhiều thế, biết chừng nào mới đủ.
Nghe cái giá này thiếu chút nữa té ngửa, tổ cha nó, nhiều đến vạn điểm biết chừng nào mới đủ, hắn không thể cả ngày ở nhà hoan ái được, hắn còn phải ra ngoài săn quái tăng tu vị nửa, làm gì đủ thời gian mà chịch gái chứ.
– Cái này hệ thống không quan tâm, cái này phải giữa vào kí chỉ, cái này hệ thông không quản.
Hệ thông voi tình nói.
– Ngươi được, ngươi ngưu.
Long Ngạo phục rồi, hắn không ngờ hệ thống ra giá cao như vậy để sửa thánh kiếm.
– Chủ nhân đừng nói vậy, ngài có biết thánh kiếm mà được đưa ra ngoài, có thể gây ra bao nhiêu trân gió tanh mưa máu hay không. Hệ thống cho cái giá này tiện nghi quá còn gì. Chủ nhân chỉ cần hoan ái là có điểm rồi.
Nghe hệ thống nói, hắn thấy có lý, mình có hệ thống mới có thể phát hiện được thánh kiếm, còn phải dựa vào nó để sửa sửa. Mình được lời quá nhiều rồi, ngươi khác muôn cũng chẳng có, mình còn ở đây oán tránh gì nữa, nghỉ thông, hắn đi tới bản điều khiên nhấn vào thông tin của mình.
Thông tin cá nhân:
– Tên: Long Ngạo.
– Tuổi: tuổi.
– Danh tính: đệ tử Nữ thần Sắc dục.
– Huyết mạch: sắc dục huyết mạch ( có công dụng khơi dậy máu dâm trong người chủ nhân khi gặp gái đẹp).
– Cấp bậc: Luyện khí tầng sơ kì.
– Kinh nghiệm: / exp.
– Binh khí: súng luc anagonđa, âm dương bát quái đao, thánh khí Ma Long Kiếm ( bị tàng phá).
– Vũ kỹ: âm dương thí thần trảm.
– Dị năng: Thay đổi khuôn mặc.
– Tấn công: .
– Phòng thủ: .
– Nhanh nhẹn: .
– may mắn: .
– Mị lực: .
– Tiểu YY: cm ( đã được giao hợp).
– Hậu cung: Lan Như Nguyệt, Hồ Bích Trâm.
– Đang có hảo cảm: Lala ( %), Hồ Bích Trâm ( %), Lan Như Nguyệt ( %), Lan Linh Tuyết ( %) % có thể đẩy ngã.
– Điểm sắc dục: .
Nhìn vào bảng thông tin của mình, rồi sau đó nhìn khung hảo cảm hắn rất bất ngờ độ hảo cảm của Lan Linh Tuyết lại là %, cai này khiến hắn bất ngờ, hắn và nằng chỉ mới gặp nhau hai lần thôi, thế mà độ hảo cảm của nàng đối với mình lại đặt tối ta. Cái này không phải chứng minh, có thể đẩy ngã sao? Hắc hắc. Hiện giờ hắn đang rất cần điểm, nếu có gái dân đến miệng thế kia, thì làm nàng càng ngày càng tốt.
Hắn sau đoa lại nhìn số điểm của mình, chỉ có điểm không biết chừng nào mới được vạn đây.
Hắn thở dài nghỉ.
Tác: do hôm qua có việt nên chặm trề hôm nay mình viết dài hơn tý để bù lại hôm qua...cảm ơn các bạn đã yêu thích truyện.