Hệ Thống Liệp Diễm

chương 12: nữ tử bán thân (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mây mưa xong, hai người đi tắm sau đó, Lan Như Nguyệt dẫn Long Ngạo đi trong thành để tham qua hồi trước khi vào thành Long Ngạo cũng không chú ý lấm, bây giờ đi dạo có thời gian quan sát kĩ, đi trên đường khá nhiều cửa hàng bán đang dược nhỏ, tất cả đều là sản nghiệp của gia tộc về buôn bán đan dược, nói là gia tộc đan dược là không đúng lắm bởi vì ở những chổ này chỉ bán đan dược cấp thấp tôi thể đan, dưỡng huyết đan, tĩnh tâm đan, trị thương đan, ở chổ này chi bán những dược liệu từ cảnh giới luyện thể đến luyện khí mà thôi. Còn có người nào muốn đan dược cao cấp hơn để mua. Ba gia tộc này mỗi gia tộc đều có một cửa hàng lớn của chính mình theo thứ tự: Lâm gia Phường của Lâm gia, Hoa dược các của Hoa gia, Lan Tâm phường của Lan gia. ba cửa hàng của ba gia tộc này đều đặt ở trung tâm thành, đó là nơi nhộn nhiệp nhất của thành.Trong thành không chỉ có ba gia tộc thiên về đan dược này mà còn có hai gia tộc về luyện khí là Vương gia và Hạ gia mỗi gia tộc đều có một luyện khí sư cấp tọa trấn ( cấp phân chia cảnh giới luyện khí sư: Học đồ luyện khí, luyên khí sư, luyện khí đại sư, luyện khí tông sư, luyện khí thiên sư, luyện khí thánh sư, Bán tiên Sư và Tiên khí sư), hai luyện khí sư cấp một này đều là người của gia tộc họ cho nên lợi thế hơn nhiều gia tộc luyện đan kia, bởi vì ba gia tộc không có luyện đan sư nào cả, mà phải mua đan dược ở các tông môn về đây bán lại, cho nên lợi nhuận kiếm được thấp hơn hai gia tộc luyện khí, những cũng không thấp hơn quá nhiều bởi vì đan dược có nhiều mặc lợi hơn binh khí, nhưng mà những đan dược này là mua lại của tông môn, cho nên có nhiều lúc tông môn không có đan dược để bán cho ba gia tộc này, khuyến cho lượng đan dược cung cấp cho thị trường trong thành không ổn định như hai gia tộc luyện khí sư tọa trấn, lúc nào cũng có hàng liên tục không gián đoạn, khiến cho hai cửa hàng của hai gia tộc này lợi nhuận tăng cao hơn ba cửa hàng bán đan dược của ba gia tộc kia.

Bây giờ Long Ngạo đang đi trên đường ngấm nghía xung thì dưng thì phía trước ồn ào, hình như đang có chuyện gì thì phải.

– Nguyệt nhi hình như có chuyên gì ở phia trước thì phải, chúng ta qua đó xem nào.

Long Ngao quay lại nói với Lan như nguyệt.

– Ừ, đi thôi.

Sau đó hai người đến, Long Ngạo thấy đông người như thế cũng không quan tâm lấy hai tay đẩy những người khác một bên, cho dù nghe nhưng người bị đẩy ra chửi ầm lên, nhưng thấy hắn nhẹ nhàng đẩy mình ra thì ngậm miện, biết đó là cao thủ không nên tạo phiền phức cho mình thì hơn.

Khi Long ngạo qua được đám đông thì Đập vào mắt hắn là tấm bảng

"Bán thân nuôi con".

Long Ngạo nghĩ hồi hắn còn sống ở trái đất đã xem rất nhiều phim ảnh, tiểu thuyết chỉ có "bán thân chôn cha", chứ làm gì có dụ "bán thân nuôi con" hắn chưa thấy bao giờ.

Bên cạnh tấm bảng gỗ là một nữ tử đang dắt tay một bé gái khoảng chừng , tuổi. Xung quanh mọi người đang đàm tiếu, chỉ trỏ vào hai người này.

Long Ngạo suy nghĩ một chút, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là chủ nhân của tấm bảng "bán thân nuôi con"? Nữ tử này mới nhìn thì cũng chỉ , tuổi so với hắn , tuổi, như thế nào lại có con lớn như vậy?

, tuổi tại tiền thế cũa hắn thì cũng chỉ là một nữ sinh đang học trường trung học mà thôi.

Đáng tiếc đây lại là thời đại vô pháp vô thiên, một cô gái chỉ bao nhiêu tuổi như vậy mà đã có con , tuổi lại phải chịu để cho người khác thóa mạ, miễn sao bán được thân nuôi được con.

Tình mẫu tử quả thật là vĩ đại!

Long Ngạo biết rằng tại thời đại này nữ tử không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện như vậy mà bán thân, hành vi này sẽ bị cho là hạ lưu vô sỉ, thậm chí so với các nữ tử trong thanh lâu còn hạ tiện hơn. Nhưng nữ nhân chưa trưởng thành này vì muốn nuôi con mình mà đứng ở đây bán thân, quả là đáng khâm phục.

Long Ngạo nhìn kỹ trên tấm biển gỗ thì thấy ghi: "Giá ba mươi kim tệ."

"Mẹ, con đói bụng, mẹ ơi con đói bụng."Đang im lặng bỗng nhiên tiểu cô nương đột nhiên khóc rống lên đòi ăn.

Đáng thương cho người mẹ trẻ tuổi kia, giờ phút này lấy gì mà cho con mình ăn đây. Trượng phu của nàng mắc bệnh lao đã mấy năm nay, cơ nghiệp dành dụm bấy lâu đều dành để chữa bệnh cho chồng, nhưng cuối cùng cũng không thể giữ được tính mạng, sau cùng nhà cửa đều phải bán đi để an táng cho trượng phu. Bây giờ hai mẹ con nàng chẳng còn gì nữa, đã hai ngày nay đều không có gì để ăn, nàng không còn cách nào khác phải đứng giữa đường bán thân, hy vọng có thể nuôi sống nữ nhi. "Linh nhi, đừng khóc, mẹ sẽ nhanh chóng kiếm tiền, sẽ mua thức ăn ngon cho con, con hãy ráng nhẫn nhịn một chút." Người mẹ trẻ cố gắng nén sự đau đớn trong lòng để khỏi rơi nước mắt, nhẹ giọng an ủi đứa con của mình.

Tiểu cô nương cũng ngoan ngoãn, mặc dù đói không chịu được nhưng nghe mẹ nói vậy cũng không khóc nữa, khẽ nhào vào lòng người mẹ trẻ.

Long ngạo nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho cảm động.

Cũng ngay lúc này một giọng nói đầy ác ý chợt vang lên:

-Thật là không biết xấu hổ, nữ nhân mà không biết giữ thể diện, thật là hạ tiện.

Long Ngạo quay đầu nhìn lại lập tức nhìn thấy một nữ tử trung niên đang hướng tới người mẹ trẻ phun ra một bãi nước bọt, vẻ mặt vô cùng hung ác.

Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ nhất chính là thái độ của đám đông xung quanh tựa như rất đồng tình với thái độ của nữ tử trung niên mới xuất hiện.

Tiểu cô nương mặc dù còn rất nhỏ nhưng cũng nhận biết những người này đang mắng nhiếc mẹ của mình.

Một cô gái bé nhỏ như vậy cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nó chợt la lớn:

-Các người, các người đều là người xấu.

"Tiểu tiện tì kia, mới nhỏ như vậy mà đã hung dữ, lớn lên tất sẽ là ác phụ" nữ tử trung niên tiếp tục quát mắng, đám đông xung quanh tiếp tục phụ họa.

Long Ngạo cũng không cách nào giải thích được điều này. Cùng là người dân bình thường, thường ngày cũng đều phải lao động khổ cực tại sao hai mẹ con đáng thương như vậy mà cũng không buông tha.

"Chát!"

Một âm thanh vang lên, Long Ngạo không thể nhịn được lập tức tặng cho nữ tử trung niên một tát.

Long Ngạo vẫn dụng chút linh lực vào cái tát, trung niên nữ tử là người thường làm sao chịu nổi cái tác linh lực. Lập tức trung niên nữ tử như bị rắn cắn, lăn lộn trên mặt đất, kêu lên thống thiết:

-A. a, ai da.

Từ trong miệng ả phun ra một ngụm máu, nhìn kỹ thì trong đó còn có vài cái răng rớt ra.

Dân chúng xung quanh nhất thời không hiểu được vì sao Lưu Phong lại ra tay đánh ả, còn có mấy người bất bình lên tiếng chỉ trích Lưu Phong không đúng.

Long Ngạo nộ hỏa bừng bừng không khách khí, người nào chỉ trích thì nhất nhất tặng cho người đó một tát tai lăn quay ra mặt đất.

– "Ta chính là "Vần sáng" của toàn bộ nữ nhân trên thiên hạ này. Các ngươi có còn là người không vậy? Một đám đông lại đi hiếp đáp hai mẹ con yếu ớt, như vậy là anh hùng ư? Ta thấy các ngươi so với lang sói cũng giống nhau. Biết điều thì cút hết cho ta, đừng để cho ta thấy lần nữa, thấy một lần ta sẽ trừng phạt một lần." Long Ngạo lúc này mới phát hiện ra việc thóa mạ người khác quả nhiên là có thể làm cho tâm tình của hắn sảng khoái hơn rất nhiều.

Mọi người ở bốn phía xung quanh đều là lương dân, bị Long Ngạo mắng xong đều có chút xấu hổ, thêm nữa cũng bị thần uy của hắn làm cho sợ hãi vội vàng lẳng lặng rời khỏi.

Tuy nhiên có một người vẫn to gan lớn mật đứng lại nhìn hắn một lúc, cuối cùng cố nén sợ hãi, tiến đến vẻ mặt hiếu kỳ hỏi"

– Vị thiếu gia này, xin cho tại hạ hỏi "vần sáng" là ý nghĩa như thế nào.

Lưu Phong thấy người này vẫn là người tương đối có lương tâm, liền nhẹ nhẹ vỗ vai hắn, cười cười giải thích:

-"Vần sáng" có ý nghĩa là an ủi, che chở.

Người thanh niên này, nghe vậy, khuôn mặt biến thành trầm tư, suy nghĩ một lúc đoạn nói:

-Công tử thật là tài cao, một từ có ý nghĩa thâm sâu như vậy mà cũng có thể ngộ ra. Thì ra ý tứ của người là sẽ an ủi, quan tâm đến tất cả các nữ tử trên thiên hạ. Công tử thật là người tốt nhất trên đời. Lưu Phong cố nén cười, nét mặt nghiêm trang đạo gật đầu nói:

– Vị huynh đài này quả nhiên là thông tuệ hơn người. Nói ít hiểu nhiều, tương lai tiền đồ sẽ nhất định vô cùng sáng lạn đây.

Người thanh niên này thấy Lưu Phong khích lệ như vậy trong lòng cảm động, cung thân hành lễ với Lưu Phong:

-Công tử gia, tiểu nhân sẽ lập tức về nhà "Vần sáng" mẹ tiểu nhân ngay, không quấy rầy người nữa. Long Ngạo tùy ý phất tay lên, ý bảo hắn có thể rời đi, nhìn theo lưng của thanh niên từ từ nhỏ dần, lập tức chửi:

-Súc sanh, ngay cả mẹ người mà cũng. đi chết đi là vừa. Hà hà thật là thống khoái.

Chửi mặc dù là thống khoái, nhưng nghỉ lại mình cũng có hơn hắn ta đâu mà chủi hắn. Long Ngạo đang chuẩn bị lấy ra kim tệ cho hai mẹ con đau khổ kia thì bên cạnh hắn vang lên một giọng nói:

– Được, ngoại hình cũng không tệ lắm. Hoa Toàn, cấp cho ả ta mười kim tệ, đem ả về nhà cho dọn dẹp nhà xí cũng được.

"Hả? Không có lương tâm à? Một thiếu nữ xinh đẹp đáng thương như vậy mà kêu người ta chà toilet, xem ra tên này cũng không phải là hảo nhân." Long Ngạo nghĩ vậy, bất giác trong long hứng thú nổi lên, lâu rồi không vận đông hôm nay có cơ hội rồi.

Quay người sang bên cạnh, Long Ngạo đã thấy tổng cộng cả chủ cả tớ là bốn người. Cầm đầu chính là một vị công tử tướng mạo tầm thường khoảng , tuổi, trên người đeo đầy đồ trang sức, thật là giống mấy tên pê-đê ở kiếp trước. Bất quá tên pê-đê này cũng có chút bản lãnh, hàn quang trên song nhãn không ngừng chiếu xạ ra, khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác hắn là một khối băng thật khó để gần gũi. Phía sau hắn là hai tên thị vệ khoảng hơn tuổi, bốn mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lưu Phong. Đứng bên phải pê-đê chính là một nam tử nhỏ tuổi, người này dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi chắc là người hầu của hoa phục công tử.

Truyện Chữ Hay