Hệ Thống Hồng Nương

chương 66: tiên tử bạch liên hoa (9)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Yooniin

Chỗ làn da bị chọt kia có chút tê tê, ngứa ngứa, Giang Lăng rất muốn mở to mắt nhìn, xem xem Mai Sơ Viễn rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.

Thế nhưng cậu nhịn xuống.

Nhưng sau đó cậu cảm giác được mặt bên kia của mình cũng bị chọt hai cái.

Giang Lăng xoát một cái mở bừng hai mắt, đối diện với một đôi mắt xanh thẳm.

"Ngươi đang làm gì?" Giang Lăng mở miệng, liền thấy Mai Sơ Viễn chớp chớp đôi mắt, trong ánh nhìn ôn nhuận hiện lên vài tia mới lạ.

Dưới ánh mắt của Giang Lăng, tầm mắt Mai Sơ Viễn hơi dời đi, giơ tay đặt lên môi, ôn nhu nói: "Kiểm tra miệng vết thương."

"......"

"Ta làm đau muội sao?" Y dò hỏi.

Lực đạo nhẹ như vậy, đừng nói là đau, gãi ngứa cũng không đủ, vì thế Giang Lăng thành thật trả lời: "Không đau."

"Vậy muội nhắm mắt lại?"

"...... Hm, được rồi, ngươi nói cái gì cũng đúng." Giang Lăng lần thứ hai nhắm mắt, trước khi đôi mi khép lại hoàn toàn, cậu nhìn thấy đôi môi nhạt màu của Mai Sơ Viễn cong lên, vẽ ra một độ cong cực kỳ xinh đẹp.

Cũng không phải ảo giác của Giang Lăng, cậu thực sự thấy được Mai Sơ Viễn đối với cậu có vài phần thân mật.

Có vẻ phần thân mật này đến từ quan hệ "đính hôn" của hai người, cũng có thể do cậu giống với người y thích thời thiếu niên.

Lúc này đây, lòng bàn tay Mai Sơ Viễn lướt qua vết sẹo trên mặt Giang Lăng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, một cỗ linh thực thuần khiết nhu hòa từ đầu ngón tay y xuyên qua làn da của cậu.

Theo linh lực đi vào, chỗ vết sẹo toát ra một khí tức màu xám.

Tu sĩ tu vi cao, vết thương cũng lành nhanh hơn, theo lý mà nói, vết chém trên mặt Giang Lăng rất bình thường, với người tu hành chỉ là một vấn đề nhỏ, thế nhưng không biết Cơ Ngọc dùng biện pháp gì, dẫn tới vết thương không thể tự động khép lại, bôi thuốc gì đó đều vô dụng.

Cậu cũng tự thử lấy khí tức cổ quái kia ra, nhưng nó phi thường ngoan cố, căn bản cậu không tự làm rớt nó được.

Nhưng mà, lúc này nơi linh lực Mai Sơ Viễn hạ xuống, đạo hơi thở cổ quái kia như băng tuyết gặp ánh nắng, dần dần tan rã.

Đôi mày đang nhíu chặt lại của Giang Lăng cũng từ từ giãn ra.

Thanh âm của Mai Sơ Viễn truyền vào trong tai: "Muội gặp phải ma tu?"

"Ừ." Giang Lăng trả lời, "Ta làm nhiệm vụ, cùng sư huynh sư tỷ trên đường đi lấy đầu yêu thú gặp phải."

"Thì ra là thế." Mai Sơ Viễn gật đầu.

"Sao ngươi lại biết?"

"Khí tức trên mặt muội, cùng loại với một loại nguyền rủa, là thủ đoạn ma tu thường hay dùng." Thần sắc Mai Sơ Viễn nghiêm túc, "Sư phụ ta kỳ thực rất nghiêm khắc."

"Nhìn ra."

Mai Sơ Viễn hơi mím môi, "Thật ra sư phụ cũng quan tâm chúng ta, còn quan tâm cả tu vi của chúng ta nữa. Nhưng hắn không thể xen vào những việc phàm tục, Đại sư huynh của ta lớn tuổi nhất, lại là cô nhi mà sư phụ nhận nuôi, liền chủ động ôm chuyện phàm tục vào người. Các sư huynh sư tỷ của ta tới sau, cũng lần lượt nhận những sự vụ tương ứng, mà ta...... Khi ta mười sáu tuổi, sư phụ phái ta đi hố Thiên Chi."

Hố Thiên Chi? Nơi ma tu cùng đạo tu giao chiến?

Giang Lăng hơi sửng sốt, liền nghe Mai Sơ Viễn dùng ngữ khí mềm nhẹ kể lại chuyện cũ: "Ta ở đó ba năm, nên đối với mấy thủ đoạn của ma tu cũng tương đối rõ ràng."

"Nên ngươi vừa nhìn miệng vết thương đã biết rõ nguyên nhân?"

"Đúng vậy, với thủ đoạn này, ta cũng có phương pháp đối phó."

"......"

Giang Lăng cũng hết chỗ nói, đặc biệt phun tào nghĩ, "Mười bốn tuổi ngươi mới bái nhập Côn Luân tông đi? Học được hai năm sư phụ đã cho ngươi tới loại địa phương nguy hiểm này?"

"Thu hoạch cũng tương đối dồi dào."

"....... Sư phụ ngươi cũng thật lợi hại." Giang Lăng cảm thán một tiếng, cũng không biết là khen hay chê Côn Luân tông chủ.

Mai Sơ Viễn cười khẽ, linh lực trên ngón tay cùng khí tức xám xịt cùng nhau biến mất, y nhịn không được nhìn Giang Lăng thêm vài lần, lui về sau một bước, lúc này mới mở miệng: "Xong rồi."

Lông mi động nhẹ, Giang Lăng mở mắt.

Tuy rằng cậu không quá để ý tới dung mạo, nhưng vẫn theo bản năng đưa tay sờ mặt, khí tức cổ quái kia quả thực đã biến mất.

Ngón tay hạ xuống, Giang Lăng ngẩng đầu: "Cảm ơn."

Mai Sơ Viễn cong cong mặt mày, ngón tay khẽ động, trên tay nhiều hơn một cái bình ngọc, y đem bình ngọc đặt trên ghế dài, ôn thanh nói: "Cái này có thể giúp miệng vết thương khép lại."

Giang Lăng lễ phép nói lời cảm tạ.

Đảo mắt, Mai Sơ Viễn lại lấy từ trong túi trữ vật ra bảy tám loại đồ vật đặt trên ghế, mỗi cái đều có tác dụng đối với cậu.

Giang Lăng ngẩn ngơ, tùy tay lấy chiếc bình ngọc đầu tiên kia, mở nút bình, lập tức ngửi được một khí tức cực kỳ thơm ngọt.

Kinh thư bay đến đầu vai Giang Lăng, thò đầu nhìn: "Ký chủ, đồ chơi này đừng nói là làm lành vết thương trên mặt anh, nếu tay bị chặt đứt, bôi nó lên cũng có thể mọc lại trong vòng một ngày á."

Nghe xong lời này, Giang Lăng cảm thấy, cậu không cần lấy mấy cái khác. Có thể đặt chung với cái bình này, giá trị chắc cũng không sai biệt lắm, có khi còn tốt hơn.

Giang Lăng cầm cái lọ, ánh mắt nhìn Mai Sơ Viễn có chút vi diệu, một lời khó nói hết.

"Làm sao vậy?" Mai Sơ Viễn thu tay, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

"Ngươi đối với tất cả mọi người đều tốt như vậy?"

Năm đó Mai Sơ Viễn cho Alice một đống đồ, hiện tại cậu cũng nhận được rất nhiều đồ của y. Không thể không hoài nghi, y đều tốt với tất cả mọi người như vậy.

Ai biết, Mai Sơ Viễn lắc đầu.

Trong mắt Giang Lăng, vai lưng của y thẳng tắp, đưa tay về phía cậu, trên tay hắn chính là ngọc giản khắc hai chữ "Thanh Hà". Y rũ mắt, thần sắc ôn nhu có chút ngượng ngùng: "Đây là chuyện ta nên làm."

Một câu này khiến Giang Lăng á khẩu không trả lời được.

"Tuy mấy thứ này muội cũng không thiếu, nhưng ta mong muội có thể nhận lấy."

Không, ta rất thiếu đó, là Lục Nghi Tu không thiếu thui.

Giang Lăng vô cùng túng thiếu, cho dù cậu không dùng đến, nhưng vẫn có thể bán cho cái cửa hàng đen của hệ thống lòng dạ hiểm độc kia á, đổi chút tích phân.

Nhưng bốn chữ bắt người tay ngắn này Giang Lăng vẫn hiểu được.

Thân là yêu phi, Giang Lăng sẽ nhận đồ vật của tiểu quốc sư, vì nếu cậu không có mấy thứ đó sẽ ngủm củ tỏi bất cứ lúc nào.

Thân là Alice, Giang Lăng cũng sẽ nhận đồ của Mai Sơ Viễn, bởi vì Alice lúc đó cũng có thể cho Mai Sơ Viễn không ít thứ. Khi ấy cậu còn dạy y ngôn ngữ Huyết tộc.

Nhưng với thân phận Lục Nghi Tu này của Giang Lăng cùng y có mối quan hệ xấu hổ như vậy, đợi chút nữa phỏng chừng còn phải mượn Minh Quang châu của y...... Thiếu y nhiều ân tình như vậy, chung quy vẫn cảm thấy có chút áy náy.

Lại đúng vào lúc Giang Lăng chuẩn bị mở miệng, Mai Sơ Viễn lại thả lên ghế hai thứ đồ nữa.

Một cái là một lọ sứ Thanh Hoa, cùng với một viên minh châu.

Bình sứ nhìn qua vô cùng bình thường, lại có thể cảm nhận được linh lực trong đó. Còn viên hạt châu kia, tròn trịa trong suốt, bảo quang sáng rực, liếc mặt liền có thể nhận ta đây là thứ tốt.

"Trong bình là nước của linh tuyền, có thể tiêu trừ khí tức của ma vật trên miệng vết thương, hiệu quả còn bổ sung linh lực. Lần sau nếu bị ma tu gây thương tích, có thể dùng để rửa." Bên trong đôi mắt bích sắc là ý cười dịu dàng, y chỉ tiếp vào hạt châu kia: "Cái này là Minh Quang châu, rất hữu dụng, muội có thể dùng để phòng thân."

Minh Quanh châu......

Hai mắt Giang Lăng hơi trừng lớn, bên trong là vẻ khiếp sợ, nhịn không được mở miệng: "Cái này ta nhận không nổi......"

"Tạm thời cho muội mượn."

"......"

Giang Lăng cơ hồ muốn hỏi, có phải y biết mục đích hôm nay cậu đến đây không.

Nhưng lời không thể nói ra, cậu thấy Mai Sơ Viễn ngồi xuống đầu bên kia của ghế dài. Giữa hai người được ngăn cách bằng một đống bảo vật. Thanh niên kia tựa vào lang can, hơi hơi cúi đầu, vài sợi tóc lưu luyến dừng trên mặt y, sườn mặt lộ ra đường cong nhu hòa: "Muội không phải muốn đi diệt yêu thú sao?"

Y nghiêng đầu: "Minh Quang châu là một kiện linh bảo, vừa lúc cho muội mượn để phòng thân."

Giang Lăng nhất thời không biết nói gì.

Chỉ có thể nói chuyện với hệ thống trong đầu :"Lục Nghi Tu thật khờ, thật khờ."

Không phải ngốc thì là gì, trưởng bối đính hôn cho nàng một vị hôn phu lớn lên nội lực thâm hậu, tính tình lại dịu dàng ôn nhu, thế mà vì Tạ An Ca tự mình tới cửa từ hôn, giống như tát vào mặt Mai Sơ Viễn, cũng khiến cho trưởng bối nổi giận lôi đình.

Thế nhưng bây giờ chuyện này lại xảy ra trên người Giang Lăng, khiến cậu cảm thấy lại lừa gạt đối phương thêm một lần.......

"Đa tạ." Thanh âm Giang Lăng có chút nặng nề.

Mai Sơ Viễn đem mấy thứ này đẩy sang phía cậu.

Giang Lăng giương tay, đầu ngón tay chạm vào Minh Quang châu, nghiêng đầu nhìn Mai Sơ Viễn chằm chằm.

Gió tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng, bông tuyết mềm mại tích trên sàn nhà, vài nhành hoa mai chênh chếch đưa qua mái hiên, chui vào hành lang uốn khúc. Nụ hoa trên cành nở rộ, hương hoa thoang thoảng. Mà Mai Sơ Viễn thu lại tay, nhu hòa nhìn về phía Giang Lăng, giống như không tiếng động dò hỏi.

"Hỏi ngươi một vấn đề." Giang Lăng mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt, lại ki có tiêu sái tùy hứng như mọi lần, "Nếu ta là nam nhân, ngươi có chấp nhận không?"

Đôi mắt Mai Sơ Viễn lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Đổi cách nói khác, tuy rằng hôn sự đã định, nhưng ngươi không cảm thấy...... thực đột ngột sao, vừa mới xuất quan đã được báo rằng sau này sẽ cùng một người xa lah sinh hoạt bên nhau."

"......"

"Vấn đề này cũng cần ngươi suy nghĩ một chút, hơn nữa, ngươi cũng không nhất định phải nói cho ta đáp án."

"Nhưng......"

"Hử?"

Mai Sơ Viễn thần sắc nghiêm túc: "Ta nghĩ sẽ ở cùng muội thật tốt, nghĩ muốn cố gắng chăm sóc muội, nghĩ......" Cánh môi mấp máy, dừng một chút liền nói, "Chúng ta còn rất nhiều thời gian mà đúng không?"

"Được, ta đã biết, vậy chúng ta từ từ rồi nói." Giang Lăng gật đầu.

Chẳng qua, cái gọi là thời gian, cậu vĩnh viễn luôn thiếu.

Hai người trầm mặc hồi lâu, lặng lặng ngồi trên ghế dài. Một người chống tay trên lang can nhìn gió tuyết. Một người lại dựa hẳn lên, ngẫu nhiên quay đầu liếc về phía Giang Lăng.

"Cái kia......" Mai Sơ Viễn mở miệng: "Không phải muội nói tới tìm ta có việc sao?"

Nói xong, nghiêng nghiêng đầu.

Giang Lăng liếc mắt nhìn sang, buông tay: "Ta muốn mượn Minh Quang châu, đã lấy được rồi."

Vì thế, cậu nhìn thấy ý cười trên môi Mai Sơ Viễn.

"Nếu không còn chuyện gì khác, vậy ta dẫn muội đi xung quanh nhìn một chút?" Mai Sơ Viễn trưng cầu ý kiến nhìn Giang Lăng.

"Được." Giang Lăng gật đầu.

Hai người thu thập đồ vật này nọ, bước cuống bậc thang, dẫm lên nền tuyết mềm xốp.

Bông tuyết bay tán loạn, hai người sóng vai dưới tàng cây hoa mai, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu, cùng đối phương nói mấy câu. Một người lười biếng tiêu sái, một người ôn nhuận nhu hòa.

Thẳng đến khi đi quanh phủ chỉ một vòng, Giang Lăng "thu hoạch dồi dào" rời đi.

Mai Sơ Viễn đứng bên trong tuyết, nhìn theo bóng dáng người kia, đuôi tóc bị gió nâng dậy, trên sợi tóc mềm mại dính vài bông tuyết trong suốt.

Nửa ngày, y rũ mắt, nhẹ nhàng nỉ non: "Nam....... nhân......"

Giọng nói bị gió lạnh thổi tan, Mai Sơ Viễn xoay người, hướng về phía đỉnh núi mà đi.

Hết chương .

Lời của editor: Thực ra Tiểu Giang cũng thích tiểu công một chút xíu có phải không \(≧▽≦)/

Truyện Chữ Hay