Cầu Cầu nghiêm túc thông báo tình hình hiện tại bên nam nữ chính, sẵn thông báo một chút chuyện vặt vãnh của dãy hệ thống.
Nó vẫn có thể cảm nhận được các hệ thống con khác, chỉ là không liên lạc được.
Thứ gì đó đã kéo bọn họ đến đây, ngăn bọn họ khỏi tiếp xúc với phòng hệ thống chủ, đến bây giờ Cầu Cầu vẫn vô pháp nghĩ ra.
Sau một hồi kiểm tra thì nó phát hiện bản thân không có gì bất thường, tin tức bị chập mạch lúc trước là không thể nào. Chắc có lẽ kẻ nào đó đã xâm nhập vào nhân lúc nó không chú ý mà cướp mất sáu phần linh hồn của chủ nhân.
Xuất phát điểm của Diệm Bân và Dịch Giản kia nó cũng chưa tra được.
Bộ Khuyên thì bình tĩnh hơn hẳn, cô cũng không suốt ngày đòi về nữa. Cảm thấy ở lại đây chơi một chút cũng tốt.
Diệm Bân nghe Bộ Khuyên nói chuyện một mình cũng không cảm thấy lạ. Cẩn thận đưa đến bên miệng cô dưa hấu đã gọt vỏ sạch sẽ.
Bộ Khuyên tùy ý cắn một miếng, phần còn lại Diệm Bân đều ăn sạch. Hắn cứ đưa cô cắn một miếng xong lại tự ăn rồi tiếp tục đưa miếng khác. Bộ Khuyên không nhịn được mà hỏi hắn:
“Ngươi tự mà ăn của ngươi đi, ăn miếng của ta làm gì?”
“Ngọt!” Hắn cười vô cùng ấm áp cùng Bộ Khuyên đối mặt, giọng nói mang theo vô vàn tình cảm.
Lại thả thính ta? Nên cắt cổ tốt hơn hay phanh thây tốt hơn?
Bộ Khuyên lười đôi co, mặc kệ cho hắn làm cái gì.
Diệm Bân cười tiếp tục công việc của mình.
Hắn cứng được mềm được, lúc cần nũng nịu ngại ngùng liền có, lúc cần vứt đi mặt mũi cũng có. Cũng không biết cô thích dáng vẻ nào nhất, hắn cứ như vậy biểu hiện cả hai mặt cho cô xem.
Diệm Bân bất giác nhìn một nửa gương mặt của nam nhân, có thể từ đó nhìn ra khuôn mặt mà hắn nhớ như in.
Bộ Khuyên của hắn có mũi cao gọn, đôi môi lúc nào cũng mang màu đỏ thẫm, mắt xanh như hồ nước, đuôi mắt ẩn tàng sự lạnh lẽo, mi tâm có một đóa hoa kim sắc. Cô cao quý, lãnh diễm, có một loại khí thế khiến người khác phải thần phục.
Mỗi ngày hắn đều mơ thấy cô nắm lấy tay của mình, kéo hắn thoát khỏi một vùng tăm tối.
“Khuyên!” Tiếng gọi phát ra rất nhẹ, giống như nỉ non.
Bộ Khuyên nhìn qua hắn với vẻ mặt không hiểu. “Có việc gì?”
Diệm Bân thở dài, bộc bạch nội tâm đang gào thét với giọng điệu hết sức mệt mỏi: “Ta nói dối nàng. Những lần nàng hỏi trước đó ta đều đang diễn cho nàng xem. Có phải ta rất xấu?”
Lời này của hắn không nằm ngoài dự đoán của Bộ Khuyên. Cô biết hắn nói dối nhưng không vạch trần. Mỗi người đều có những bí mật, hắn không cần thiết phải phơi bày mọi bí mật với cô. Bộ Khuyên ưu nhã đáp lại, thanh âm không nặng cũng không nhẹ:
“Nói dối đúng là xấu, nhưng ngươi không xấu, ngươi rất đẹp.”
Một tiếng đẹp này không biết là khen vẻ ngoài hay khen con người hắn? Dù gì cũng không khiến hắn cảm thấy vui lên được, còn xuất hiện một loại cảm giác có lỗi khó nói thành lời.
“Ngươi luôn có loại cảm giác không an toàn?”
Cô thật sự rất thắc mắc, hắn lo sợ cái gì? Dù cho hắn có cười nói ấm áp nhưng nỗi lo vẫn biểu hiện qua hành động. Việc nắm chặt các ngón tay, giả vờ không chú ý hay lơ đễnh đều đang tố cáo hắn. Cảm giác không an toàn nặng nề đến nghẹt thở, đến cô cũng có thể cảm nhận được chút ít.
Đây là bị làm sao?
Diệm Bân cười khổ, cũng không còn giữ vẻ mặt trước đó, trên khuôn mặt hắn hiện lên một tia táo bạo mà trước giờ Bộ Khuyên chưa từng nhìn thấy. Chỉ là nét mặt đó không dành cho cô, mà dành cho chính bản thân hắn.
“Nàng biết không? Ta luôn không muốn nàng nhớ lại, cũng muốn nàng nhớ. Dáng vẻ xấu xí nhất của ta nàng đều thấy, dáng vẻ đẹp mắt nhất của ta cũng xuất hiện dưới sự chứng kiến của nàng. Bọn họ nói ta là kẻ đáng sợ, chỉ có nàng khen ta một tiếng ngây ngô. Nàng càng đối xử tốt với ta, ý đồ chiếm lấy nàng càng lớn. Ta luôn sợ hãi, sợ có một ngày ta sẽ không nhịn được làm nàng chán ghét ta, xa lánh ta.”
“Trong lòng ngươi nghĩ như vậy?” Bộ Khuyên cũng không có vẻ chấn động gì, vẫn như cũ bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Diệm Bân nặng nề gật đầu. Hắn nghĩ còn nhiều hơn thế, chỉ là không thể nói hết.
Cuối cùng là sợ hãi cô ghét bỏ hắn.
Bộ Khuyên thực không hiểu, cô đóng góp vai trò gì trong cuộc sống hắn mà khiến hắn mang chấp niệm lớn đến như vậy?
“Tại sao họ lại nói ngươi là kẻ đáng sợ?” Lực chú ý của Bộ Khuyên không giống người thường.
“Trên tay ta dính rất nhiều máu, khi nàng rời đi ta đã điên cuồng hủy sạch cả thế giới. Bọn họ nói nàng bỏ đi là vì ghê tởm ta.”
Lời nói của hắn mang theo ba phần hoài niệm, kí ức này không hề vui vẻ.
Bộ Khuyên không nhớ, cô đã khóa lại một vùng kí ức, đó là thói quen, nếu cô nhớ nhiều đến như vậy thì cô sẽ bị ảnh hưởng qua lại, dẫn đến phán đoán sai lầm. Mà những việc cô làm đều không được phép phạm sai lầm.
Nhưng Bộ Khuyên chắc chắn mình không có loại cảm giác ghê tởm này. Nếu có thì người đó đã chết rồi cũng nên.
“Ngươi cũng nghĩ ta ghê tởm ngươi?”
Diệm Bân lắc đầu: “Nàng không ghê tởm ta.”
“Vậy thì...” Bộ Khuyên chỉ nói câu mở đợi hắn tiếp lời.
“Là nàng không cần ta.” Vì không cần nên bỏ hắn lại, vì không cần nên không nói cho hắn biết trước mà đã rời đi.
Nàng không cần hắn thì thế gian này còn ai cần hắn nữa?
Lúc nàng đi thì hắn chẳng còn thiết tha gì nữa. Mỗi ngày đều như vật chết biết cử động. Hắn mang mạng của những người kia lấy đi, mang những nơi mà nàng cùng hắn đi qua phá bỏ.
Hắn trở nên điên cuồng, sau lại bắt được cọng cỏ cứu mạng. Hắn bám víu đi đến hôm nay, chỉ là vì muốn nàng cần hắn.
Người kia xuất hiện với ý đồ không tốt, hắn biết nhưng lại lựa chọn thỏa hiệp. Hắn ích kỉ như vậy đấy, kéo nàng tới nơi này chỉ vì muốn nàng cần hắn. Nhưng giờ hắn chỉ muốn nàng có thể vui vẻ, dù gì thời gian của hắn không còn dài. Trước khi hắn biến mất phải đưa nàng trở về.
Bộ Khuyên nhìn khuôn mặt nặng nề lại ám trầm của Diệm Bân. Cô đưa tay ra kéo hắn thật mạnh.
Diệm Bân chưa kịp phản ứng thì đã đâm đầu vào lồng ngực vô cùng ấm áp. Tiếng tim đập hữu lực, từng tiếng đều đặn trầm ổn làm trái tim đang treo ngược của hắn cũng an tĩnh trở lại.
Bộ Khuyên nhẹ vỗ về trên lưng hắn như vỗ về đứa trẻ, nhẹ giọng trấn an: “Đừng lo, cũng đừng diễn trước mặt ta. Ta mong muốn ngươi bày ra dáng vẻ chân thật nhất đến cảm hóa trái tim ta.”
Cô tì cằm lên đầu hắn, mang khoảng cách của hai người kéo gần hơn. “Không biết ngươi đã từng nghe ta nói qua câu này chưa? Không cần biết việc ngươi làm có kết quả hay không? Chỉ cần ngươi cố gắng thì dù kết quả có ra sao cũng có thể ngẩng cao đầu không thẹn với lòng.”
Diệm Bân như suy nghĩ, gật gật đầu: “Nàng đã từng nói qua.”
Bộ Khuyên không ngờ mình nói với hắn thật nhiều thứ. Đáng tiếc cô lại không nhớ.
“Khuyên!” Hắn lại nỉ non gọi, không biết do giọng điệu yếu ớt hay sự mệt mỏi đang kìm nén của hắn mà tâm Bộ Khuyên hơi mềm xuống. Cô nhẹ giọng:
“Muốn nói gì?”
Diệm Bân ôm lấy eo của Bộ Khuyên mà luyên thuyên. Lần này cô thật sự nghiêm túc đáp lại.
“Ta không thích làm nũng.”
“Ta biết!”
“Ta không thích cười.”
“Ừm, ta biết!”
“Ta không thích tiếp xúc với bọn họ.”
“Ừm, ta đã biết!”
“Ta không thích nàng gần người khác dù bất kì ai."
"Ừm, ta biết!"
"Ta không thích..." bla bla
...
Diệm Bân nói vô số thứ mình không thích, Bộ Khuyên đều trả lời mình biết.
“Ta thích nàng!”
Bộ Khuyên hơi dừng lại một chút, sau vẫn hạ giọng đáp lại: “Cái này ta cũng biết!”
“Vì thích nàng nên những thứ không thích ta đều có thể làm, đều có thể chấp nhận.” Diệm Bân cười tươi sáng, một tầng sợ hãi u ám trong hắn hoàn toàn bị cởi bỏ.
Thích nên dù có hàng ngàn thứ không thích vẫn có thể làm. Đây đâu còn đơn giản là thích, đây chính là tình yêu. Chỉ vì người mình yêu mà chấp nhận thay đổi.
Lúc trước khi hắn ích kỉ che giấu là thích, bây giờ cởi bỏ lớp mặt nạ chính là yêu.
Do quá mệt mỏi vì lớp ngụy trang bao lâu nay nên Diệm Bân ngủ quên trong lòng Bộ Khuyên. Trước khi rơi vào trạng thái ngủ say thì hắn nhỏ giọng nói ba chữ: “Ta cần nàng!”
Bộ Khuyên xoa đầu hắn, để hắn nằm trong vòng tay của mình ngủ ngon giấc, vẫn như cũ dùng giọng điệu chan hòa đáp lại: "Ta cũng biết!"
So với ngươi thì ta mới thật sự là kẻ đáng sợ.
Tay của ta cũng từng nhuốm rất nhiều máu tươi, ta cũng giết rất nhiều người. Bọn họ đều nói ta là ma quỷ, tránh ta như tránh tà. Chỉ cần nơi nào ta xuất hiện, tiếng mắng chửi đều vô cùng vang dội.
Ta là kẻ độc đoán, chỉ cần ta thích thứ gì liền lấy đến tay, chỉ cần ta ghét điều gì thì liền hủy diệt nó.
Sau khi mất đi thứ để ý nhất ta liền thay đổi tính tình, biến bản thân từ một người có tham vọng thành một người tùy ý.
Sống cũng được, chết cũng được.
Đáng tiếc ta lại không thể chết. Chỉ biết tạo ra các mục tiêu để duy trì cuộc sống tẻ nhạt. Lâu dần cũng thành thói quen.
Điểm công đức tín ngưỡng gì đó chẳng có tác dụng, mọi thứ được ta thực hiện đến mức tốt nhất đều không có tác dụng.
Chỉ là do ta quá nhàm chán.
Đã bao lâu rồi ta chưa khóc?
Đã bao lâu rồi ta chưa cảm động?
Hình như rất lâu rồi, đến ngay cả ta cũng quên mất.
Lão ác nhân đó từng dự đoán Bộ Khuyên sẽ là người đi xa nhất, bởi vì cô tàn nhẫn nhưng ngược lại rất khôn khéo.
Ông ta nói đã nói đúng nhưng chết rồi, là chết dưới tay cô.
Người trong lòng hơi cựa quậy, Bộ Khuyên vỗ vỗ lưng hắn, nâng người đứng dậy, bế hắn theo kiểu công chúa đi vào sâu bên trong.
Mành trắng treo chuông bạc bị cô hất lên tạo ra tiếng "Đinh đang". Cô nhẹ đặt người xuống, cởi đi đôi hài nhỏ nhắn, kéo chăn lên đắp một nửa người cho Diệm Bân.
Làm xong hết việc thì Bộ Khuyên ngồi lại bên giường, dùng đôi tay xinh đẹp của mình vuốt tóc của hắn vào nếp, cười có vài phần dịu dàng khen thưởng: "Ngươi đang làm rất tốt!"
Cầu Cầu qua màn hình hệ thống lặng lẽ ăn cẩu lương. Nhìn chủ nhân sắp có mối quan hệ yêu đương không quen mắt chút nào.
Đành phải treo máy tiếp tục đi ngủ.
Nó rất hoài nghi mình sẽ giống như tên Thiên mê ngủ kia. Suốt ngày ngủ với ngủ.