Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

chương 59: tiểu kiều thê (18)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bộ Khuyên thật không hiểu bàn chính sự cần gì phải kể công. Đôi khi không nói sẽ khiến người khác nhớ kĩ hơn nhắc đi nhắc lại sinh phản cảm.

Diệm Bân thấy Bộ Khuyên nhàm chán muốn ngáp dài liền chấm nước viết lên bàn.

___Chán sao?

Bộ Khuyên gật gật đầu. Cô cảm thấy chán thật. Không có gì vui, còn chẳng bằng ở nhà đọc sách.

___Nàng ráng chịu một chút. Cũng không thể bỏ đi giữa chừng.

Hắn viết một câu dài, Bộ Khuyên vừa đọc đến một nửa liền liếc ngang, rất muốn đạp hắn ra khỏi phạm vi của mình.

Tưởng hắn hiến kế gì hay. Ta thấy không nên trông chờ vào tên này.

Diệm Bân chính là cố ý, hắn lau đi vệt nước, kéo cây trâm trên tóc xuống nghịch.

Một người ngồi thẳng thóm nhưng hồn đã thả vào mây trời. Một người thì vô tư ngắm nghía trang sức.

Phù Ngưng phía sau cũng muốn nhắc nhở hai câu. Cứ như vậy thì người ta sẽ bất mãn mà đuổi người Thần tộc về mất.

Thiên quân đột nhiên kéo hồn Bộ Khuyên về: “Thần quân nghĩ thế nào?”

Nghĩ gì? Thế nào là ai? Bọn họ đang nói vấn đề gì vậy?

Bộ Khuyên không chú ý nên chẳng biết ông ta luyên thuyên cái gì. Cô nhìn sang bên cạnh chờ Diệm Bân nhắc mình, đáng tiếc hắn cũng đang ngơ một mảnh, nào biết Thiên quân hỏi gì.

Phù Ngưng ho nhẹ, dùng phương thức của Thần tộc truyền âm.

Vừa rồi bọn họ đang thảo luận về việc xuống vựa Vô Đáy gia cố lại phong ấn. Việc này bị đẩy lên đầu Thần tộc.

Bộ Khuyên vẫn tỏ ta vô cùng bình tĩnh, giống như người vừa rồi thất thố không phải cô.

“Ta kì thực cũng muốn xuống đó gia cố phong ấn lần nữa, đáng tiếc thương thể chưa lành hẳn. Dù sao Thiên tộc của ngài thịnh vượng, nhiều cao nhân. Không bằng bảo họ góp chút sức?!”

Giọng điệu ưu nhã cùng thái độ phi thường tốt khiến Thiên quân không vội phản bác trở về.

Thiên quân kéo ra nụ cười, thử nhìn qua một lượt để dò ý mọi người. Người của Thiên tộc không vừa ý lắm, còn Yêu tộc và Nhân tộc thấy chả liên quan đến mình liền mang vẻ mặt hóng chuyện.

Thái tử Thiên tộc không giữ được miệng mình. “Bao lâu nay gia cố phong ấn đều là Thần tộc. Các người có kinh nghiệm thì nên tiên phong, lỡ như chúng tôi gặp bất trắc gì khi xuống dưới thì sao?”

Thiên quân cũng không quát hắn ta trở về, mắt nhìn chằm chằm chờ Bộ Khuyên trả lời.

“Ồ!!!” Một tiếng ồ này không rõ ý tứ.

“Thần quân thấy thế nào?” Thiên quân cười như đang thăm hỏi đồng bạn.

“Ba vị thượng thần đều nằm ở Thần tộc, còn có một vị yêu thần ở đây, sao mà không thành công được?”

Yêu thần là nói đến Hồ Uyên Thiên, nam hồ ly ngày đó đi cùng Thi Hư quận chúa. Hắn đang ngồi bên tay phải Yêu vương, ghế được đặt gần như là ngang bằng.

“Thần Vĩ thượng thần cứ đùa, Uyên Thiên sợ hỏa diễm, cái này không thể được.” Mỹ nam tử mang vẻ tà mị muốn câu hồn, cười cười nói nói khiến người khác động tâm.

Bộ Khuyên cúi mặt, không biết nghĩ gì. Cô im lặng nhìn ly rượu nồng, chỉ đợi bọn họ tự đùn đẩy qua lại với nhau.

Ngoài Tư Hữu thượng thần còn có Phế Ninh thượng thần có mặt ở đây. Vị Hi Phú thượng thần kia không tới, chắc bế quan tu luyện rồi.

Phế Ninh lên tiếng sau đó: “Cũng không phải ta không muốn đi. Ta mới lên được thượng thần không bao lâu. Năng lực chắc không bằng các vị, lỡ như làm sai để Ma tộc xuất thế thì ta thật gánh trách nhiệm không nổi.”

Nàng ta nói xong liền nhìn qua Tư Hữu.

Chỉ còn mỗi Tư Hữu ngồi một mình một cõi. Nữ nhân phía sau hắn không nhịn được lo lắng thay. Tư Hữu sẽ không nói mấy lời như năng lực không đủ hay gì khác. Nam chính lúc nào cũng phải hơn người.

Hắn cứ như thế đón nhận ánh mắt của mọi người, chẳng buồn lên tiếng. Hồ Nguyệt Sương không nhịn được mà nói giúp:

“Tư Hữu vừa mới lịch kiếp trở về, còn chưa ổn định được tâm thế, lỡ ngài ấy đi gặp chuyện gì thì sao? Ai bảo đảm được cho ngài ấy? Đây vốn dĩ là chuyện của Thần Vĩ thượng thần, sao lại đẩy lên đầu người khác? Ngài phải vì mọi người chứ?”

Gọi Tư Hữu đến êm tai. Ai cũng nghe ra sự thân mật đặc biệt giữa cô ta và Tư Hữu thượng thần.

Diệm Bân vừa nghe nói dứt lời liền nhìn nàng ta với ánh mắt tràn ngập sát ý. Đây vốn dĩ chẳng phải nghĩa vụ của Thần tộc. Thần tộc làm giúp vài lần liền cho là hiển nhiên. Các người sợ bị thương thì Thần tộc không sợ bị thương chắc.

Tư Hữu nhanh chóng che lại tầm nhìn của Diệm Bân, âm thầm cảnh cáo.

Bộ Khuyên kéo Diệm Bân vào trong ngực, đôi mắt mang theo dư quang bắn về phía Tư Hữu. Thành lập chế độ thù địch cùng hắn.

Tia lửa trong không khí bùng cháy, ai cũng nhìn ra hai người đang đấu nhau.

Tư Hữu thế nhưng lại chau mày, khuôn mặt thoáng hiện lên nét đau đớn. Chất lỏng tanh tưởi tràn lên khoang miệng bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống, lưng cong lại một chút.

Hồ Nguyệt Sương thấy không ổn liền tiến lên hỏi han, đôi mắt phiếm hồng dần tràn ngập nước.

Hai người diễn một màn yêu đương thâm tình.

Thiên Hiệu Nan đang lo lắng tính xông lên cũng không còn lo lắng nỗi. Nàng ta tức đến mặt tím tái, vẻ dịu dàng cũng không giữ được nữa.

Yêu đơn phương là khổ nhất?

Không ai ngờ Tư Hữu sẽ thua trên tay Thần Vĩ thượng thần. Bình thường ngày ấy lợi hại như vậy, người không chứng kiến liền không dám tin.

Bộ Khuyên lại trở về dáng vẻ hờ hững, cô giống như không quan tâm đến bất cứ điều gì. Ai nói gì, làm gì cũng đều dùng loại biểu cảm mắt nhìn còn hồn thả trôi về đâu mất. Đôi khi cô còn chả thèm nhìn cơ.

Hồ Nguyệt Sương chính là kiểu nữ chính xem mình là trời. Cô ta lên tiếng chất vấn Bộ Khuyên. Bao nhiêu lời nói dài dòng đều bị Bộ Khuyên từ tai này đưa ra tai kia.

Tư Hữu nén máu nóng, đưa tay ngăn cản nàng trở về: “Tiểu Sương, yên lặng ngồi đi, đừng làm loạn nữa.”

Mọi người đều đang nhìn nàng. Một tiểu hồ ly nhỏ bé lại dám lớn giọng với thượng thần. Đây là vấn đề phép tắc, với những người trọng phép tắc như Thiên tộc thì trong mắt họ Hồ Nguyệt Sương chính là lỗ mãng.

Dù bọn họ muốn nói giúp Tư Hữu nhưng sẽ không phải dùng cách này.

Nữ chính bị ép ngồi trở về, nàng ta cảm thấy Tư Hữu đã không hiểu còn trách mắng. Đành ôm một bụng tức giận cúi đầu hờn dỗi.

Thiên quân lại cười nói phá vỡ cục diện khó xử.

“Vừa rồi Tư Hữu thượng thần cũng thua dưới tay Thần quân, cho thấy ngài rất lợi hại. Chỉ xuống gia cố một chút, chắc sẽ không thành vấn đề với ngài đâu!”

“Có vấn đề!” Bộ Khuyên buông Diệm Bân ra, cô điểm một ngón tay vào không trung.

“Vấn đề ở chỗ...” Thiên quân ậm ờ chờ người đối diện tiếp lời.

“...Ở chỗ ta không thích!” Bộ Khuyên buông hạ câu nói, còn phi thường cao giọng. Mọi người trong sân lớn đều có thề nghe thấy.

Tiếng nói của cô bị cơn gió thổi qua truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng. Có kinh ngạc, có không thể tin, có tức giận,...”

Một mớ cảm xúc hỗn độn nhất thời đều dán hết lên khuôn mặt tất cả mọi người ở đây.

Thiên hậu kéo ống tay áo của Thiên quân đang sững sờ nơi đó, nhẹ nhàng nhắc nhở ông ấy tỉnh táo. Ông ta cười có hơi cứng nhắc, mặt nạ giống như sắp vỡ vụn.

“Thần quân có biết mình nói gì không?”

“Ta cũng đâu có bị điên, ta nói gì ta biết mà.” Bộ Khuyên tỏ ra mình rất bình thường, còn xinh đẹp.

“Lời này của Thần quân thích hợp sao? Chuyện gia cố phong ấn là việc phải làm, không thể nói thích hay không thích.”

Mặt nạ của Thiên quân cuối cùng cũng vỡ. Ông ta không còn cười nỗi nữa, chỉ có thể nghiêm khuôn mặt của mình lại.

Bộ Khuyên chống cằm lắc lư, cô bình tĩnh như chuyện không liên quan đến mình.

“Chuyện gia cố phong ấn là việc chung, không phải chuyện riêng của Thần tộc. Lâu nay đã do Thần tộc thực hiện, bây giờ phải đến các người rồi chứ?!”

Yêu vương Yêu Tĩnh Mạc ngồi xem kịch từ đến cuối bây giờ mới chịu lên tiếng: “Thiên tộc tự hào vì cuộc sống thịnh vượng, vậy thì nên chia sẻ chút công việc nha, không thể nào để một mình Thần tộc chống chọi được.”

Kì thật hắn cũng không phải nói giúp gì, chỉ là kiếm chuyện khó xử Thiên tộc, Thiên tộc không thoải mái thì hắn sẽ vui vẻ.

Bình thường Thiên tộc đều chèn ép xung quanh. Dù không tiện phát tác nhưng trong lòng ai cũng mang gai.

Bộ Khuyên tình nguyện phụ họa cho hắn hai chữ “Đúng lắm!”

Thiên quân: “...” Cũng không phải Yêu tộc thiệt thòi, nói đến dễ nghe như vậy.

“Không phải Thiên tộc không muốn giúp. Các vị thượng thần không phải đều theo ý ta, Thần Vĩ đại nhân cũng không thể làm khó ta được.”

“Ta không đi, Thiên quân còn có thể cưỡng chế trói ta vứt xuống vực Vô Đáy sao?” Bộ Khuyên giống như đùa cợt mà hỏi ông ta.

Tất nhiên là không thể. Bởi vậy nên ông ta mới phải dựa vào đám đông cưỡng ép người.

“Ma tộc xuất thế thì chúng ta đều không xong. Lúc đó làm gì còn thời gian phân biệt người này người kia.” Thiên hậu cảm thấy việc này là của chung, không thể nói không thích.

“Đường đường là tộc đứng đầu thiên hạ, chỉ vì một cái Ma tộc liền sợ trước sau. Các người cũng quá nhát gan nha.”

Bộ Khuyên mang theo ý khinh bỉ rõ ràng như vậy, dù muốn làm ngơ cũng không thể. Các tiên nhân ngồi phía sau cũng đã lên tiếng. Một mảnh sân hỗn loạn lại ồn ào.

Không ai biết Thần Vĩ thượng thần bị cái gì đập trúng đầu. Chỉ qua một đoạn thời gian liền thay đổi tính khí.

Đợi mọi người nói đến mệt Bộ Khuyên mới tiếp tục lên tiếng:

“Ta sẽ tuyệt đối không đi, muốn thì tự các người xuống dưới chơi đi. Thần tộc ta cũng không phải quả hồng mềm, muốn bóp thành dạng gì cũng được.”

Câu cuối như một lời cảnh cáo, cũng là lời tuyên bố. Thần tộc sẽ không để bọn họ tùy tiện tung hứng như lúc trước.

Một công chúa không được yêu thương và một đình viện hoang vắng. Dù có muốn lấy ra làm cái ơn thì cũng bị bức trở về. Thiên quân chỉ có thể chờ áp lực mà các tộc còn lại đè lên vai Thần tộc.

Do có lẽ cảm nhận được không khí ngày càng căng thẳng nên Quốc sư của Nhân tộc đành đứng ra xoa dịu trước.

Mọi người dừng chủ đề này ở đây, dùng tiệc rượu ca múa bão hòa không khí vừa rồi.

Một đám vũ nữ giẫm lên mây tầng bước vào trung tâm.

Tuy không vui vẻ nhưng bọn họ vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười công nghiệp. Âm thanh đàn ca dần che lấp đi tiếng thảo luận to nhỏ của các tộc nhân.

Truyện Chữ Hay