Nguyên chủ tên Thần Vĩ, là vị Thượng thần duy nhất và cuối cùng của Thần tộc. Nói còn sót lại là sai, nói mới thì không phải.
Trận chiến năm đó với Ma tộc, nguyên chủ không đi. Lúc đó nguyên chủ đang bận bế quan tu luyện. Đến khi ra ngoài thì Thần tộc đã tan tác. Số Thần nhân còn lại chỉ hơn một trăm.
Một mình Thần Vĩ quán xuyến và xử lí công việc của Thần giới.
Nguyên chủ bất đắc dĩ mà phải hạ mình đến Thiên giới xin một nơi ở. Bởi vì thiếu một cái Ma tộc nhưng Yêu tộc vẫn còn đó. Chỉ cần người của Thần tộc vô tình lạc khỏi Thần giới liền bị chúng yêu ăn thịt. Nói cái gì mà trường sinh bất lão.
Người ở Thiên giới rất không tốt tính. Đợi nguyên chủ xin đến héo mòn bọn họ mới bỏ ra một khu hoang vắng cho Thần tộc. Cũng không phải cứ thế đến ở.
Bao nhiêu món đồ tốt của Thần tộc đều mang đi hết rồi. Chỉ còn chiếc giường làm từ huyền băng may mắn ở lại.
Thần tộc bị cô lập một phương. Thiên tộc chính là trời.
Nguyên chủ cùng Thần dân rất an phận ở trong La An điện.
Cứ như vậy sống cũng tốt.
Chỉ có điều phong ấn Ma tộc xảy ra vấn đề. Thiên tộc bóng gió đẩy vấn đề này đến tay Thần tộc. Nói giống như Thần tộc có trách nhiệm trong chuyện này vậy.
Nguyên chủ phải vào trong Thần Hỏa để gia cố phong ấn. Bị đốt đến thừa sống thiếu chết. Dung mạo hoàn toàn bị hủy sạch, xương cốt mỗi ngày đều bị lửa nóng dày vò.
Thiên tộc tỏ ra thiện lương bằng cách gả cho nguyên chủ một cô công chúa Thiên tộc. Đáng tiếc cô công chúa này không được yêu thương.
Nguyên chủ ngày ngày bị giày vò, còn chịu đủ sự sỉ nhục của Thiên tộc. Cô công chúa kia yếu nhược vô năng, không có khả năng phản kháng.
Nguyên chủ đối với nàng giống như bao Thần nhân khác. Xem nàng ấy như người trong nhà.
Vị công chúa này cũng rất ngoan ngoãn.
Đáng tiếc, trong một ngày mưa tầm tã. Cái xác của nàng xuất hiện trước mặt khiến Thần Vĩ bị sốc. Nơi cuối nàng ấy đến chính là cung nhị công chúa Thiên tộc.
Hắn quyết làm cho ra lẽ nhưng Thiên tộc lại qua loa phản hồi, giấu nhẹm đi sự tình.
Đoạn thời gian sau đó, nguyên chủ không cho Thần nhân của mình giao tiếp với người Thiên tộc. Cửa lớn không ra, cửa sau không gần. Hoàn toàn mang Thần tộc tự cô lập một phương.
Nguyên nhân khiến nguyên chủ phải thực hiện giao dịch linh hồn với nhiệm vụ giả chính là lúc phong ấn Ma tộc bị phá.
Hắn còn đặc biệt biết mọi chuyện là do đâu. Đi tìm nữ chính thì bị nam chính đánh trở về. Thần Vĩ chỉ muốn tìm cách rút sạch luồng khí hắc ám của nữ chính. Nam chính lại vô lý ngăn cản. Không nói lý lẽ mà đả thương người bên cạnh hắn.
Cuối cùng trận chiến với Ma tộc lại diễn ra một lần nữa.
Bình thường thì xem người của Thần tộc như đồ vật gì đó rất bẩn thỉu. Đến khi có việc lại gọi tên.
Nguyên chủ lần này quyết định không trợ giúp. Hơn một trăm Thần dân còn lại, hắn tuyệt đối không thể để họ gặp chuyện.
Thiên tộc thế nhưng dẫn đường Ma tộc đến La An điện.
Mối thù ngày đó cùng Thần giới có thể trả. Ma tộc tiến đến giết sạch những Thần nhân còn sót lại. Tắm máu La An điện.
Nguyên chủ không thể đấu lại bọn họ. Bản thân gia cố phong ấn đã khiến tu vi suy giảm trầm trọng.
Cuối cùng nguyên chủ không cam lòng nhìn người của Thần tộc biến mất. Chính mình bị thanh ma khí xuyên tim.
Thiên tộc đáng chết, Ma tộc đáng chết, Yêu tộc cũng đáng chết. Cái gì mà nhiệm vụ tốt đẹp của Thần? Đến cuối cùng không phải chẳng có ai nhớ đến sao? Bao nhiêu lí tưởng người tốt việc tốt của nguyên chủ đều bị hủy sạch.
Tình yêu cao cả của nam nữ chính được vun đắp từ máu tanh.
Nguyên chủ không cam lòng. Chấp nhận dùng tất cả lực linh hồn của mình để thay đổi cục diện.
Nguyện vọng một là bảo vệ Thần nhân còn sót lại cho thật tốt, và cả vị công chúa kia.
Thông tin đến đây liền dừng. Bộ Khuyên khó khăn ngồi dậy, đầu vẫn còn thấy ong ong. Cô dùng tay vỗ hai cái rồi hỏi Cầu Cầu:
“Hết rồi? Hắn chỉ có một nguyện vọng?”
▮Vâng thưa chủ nhân! Nguyên chủ chỉ có một tâm nguyện muốn hoàn thành. Mà thế giới cấp thấp này, bảo vệ hơn một trăm người đã là khó rồi. Ai bảo chủ nhân ngài lợi hại quá!▮
“Ta lợi hại là lỗi của ta?” Bộ Khuyên nheo mắt nhìn vào khoảng không. Cầu Cầu vội vàng rụt đuôi làm một hồ ly im lặng hiểu chuyện.
Nam nữ chính thế giới này thật nhàm chán.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến cô và nhiệm vụ liền thôi. Cứ để bọn họ yêu đương lằng nhằng. Cô không rảnh đâu mà tìm bọn họ gây phiền phức.
Bộ Khuyên ghé đầu vào gương đồng nhỏ quan sát dung nhan của nguyên chủ.
Cô sờ lên khuôn mặt trắng mịn không giống với làn da mà nam nhân nên có.
Tại sao có thể đẹp đến vô lý như vậy được? Đây mà là con người sao?
Cái mũi này, gò má này, cánh môi này. Rõ ràng là yêu nghiệt. Một nam nhân yêu nghiệt. Tạo hóa cho tất cả tinh hoa lên khuôn mặt này.
Đáng tiếc vẫn chưa đẹp bằng cô.
▮...▮ Chủ nhân mặt thật dày!
Bộ Khuyên nhìn xuống y phục. Vết máu loang lổ trên nền vải trắng khiến nó trở nên vô cùng khó coi. Cô đưa tay kết ấn, thoắt cái y phục đã trở về trạng thái nên có.
Thế giới có linh khí dao động mãnh liệt là tốt nhất.
Tâm trạng của Bộ Khuyên có thể dùng một từ tốt để hình dung.
Cô đi đến mở cửa ra khiến tiểu Thần giật mình nhìn lên. Đôi chân nhỏ nhắn vội vàng chỉnh cho thẳng tắp. Nó đặt hai tay trước ngực làm một động tác chào nghiêm túc.
“Tham kiến Thần chủ.”
Bộ Khuyên quan sát bé gái nhỏ đang cúi người. Hai búi tóc được buộc từ hai sợi dây màu xanh. Mái tóc màu nâu dát lên một tầng ánh sáng khiến nó trở nên lấp lánh.
Bộ Khuyên ưu nhã mở miệng: “Được rồi! Đứng thẳng lên đi, ngươi đã có một chút, còn khom nữa sẽ thành người lùn đó.”
Đứa trẻ có đôi mắt màu hổ phách. Nhìn thật giống một con mèo nhỏ. Đứa bé gái này tên Ly Liên.
Ly Liên khó hiểu nhìn Thần chủ nhà mình. Tại sao hôm nay ngài ấy nói chuyện kì lạ vậy chứ? Là một đứa trẻ nên nghĩ gì liền nói đó:
“Thần chủ! Hôm nay Ly Liên thấy ngài có chút kì quái.”
Bộ Khuyên cười rất nhạt: “Về sau ta vẫn sẽ như thế. Ngươi làm quen một chút.”
Ly Liên vẫn bày ra vẻ mặt nghi ngờ. Cảm thấy Thần chủ nhà mình chắc chắn có vấn đề. Nhưng mà nó không dám thể hiện quá lố. Bình thường Thần chủ hung dữ sẽ rất đáng sợ.
Đáng tiếc Bộ Khuyên cũng không bị ánh mắt của nó dọa đến. Biết cô không phải nguyên chủ thì cũng đâu làm gì được cô. Làm sao phải xoắn? Cô nhìn xung quanh rồi hỏi:
“Phù Ngưng đâu?”
Phù Ngưng là thân tín của nguyên chủ. Đi cùng nguyên chủ từ nhỏ đến lớn. Cuối cùng vì bảo vệ nguyên chủ mà bị Ma tộc xé xác.
Tiểu Thần nghe cô hỏi liền thu lại vẻ nghi ngờ của mình mà trả lời: “Dạ, ngài ấy qua Thiên tộc bên kia thông báo tình hình của Thần chủ rồi!”
“Thông báo...” Bộ Khuyên ngập ngừng.
“Dạ, đúng là thông báo!”
Bộ Khuyên miết miết cánh môi. Trong lòng có chút rối rắm.
Thông báo xong liền dẫn đến cho cô một nàng vợ. Nhưng mà cô không muốn kết hôn tùy tiện thế đâu. Còn chưa nói đến việc cô là nữ nhân. Mặc dù có mang thân hình nam nhân thì cũng không thể nào.
Nguyên chủ lại yêu cầu phải bảo vệ cả nàng ấy. Không cưới về thì lấy danh nghĩa gì giữ nàng bên Thần tộc. Để bên Thiên tộc thì cũng bị ám hại mà chết.
Thật là có chút mệt!
Bộ Khuyên là một người khi cảm thấy mệt liền đi ngủ. Phải ăn ngủ đúng giờ mới giữ được một sức khỏe tốt.
Thế là Ly Liên vừa dẫn Thần chủ nhà mình đi đến cửa thì ngài ấy đã không nói một câu mà quay trở về. Nó ngạc nhiên nhìn ngài ấy lên giường đi ngủ. Rõ ràng hành động này so với câu chuyện họ đang nói không liên quan đến nhau.
Ly Liên ở bên nhỏ giọng: “Thần chủ! Có phải ngài gặp vấn đề gì không?”
“Ngươi thấy ta có vấn đề gì?” Cô hờ hững đáp lại, đôi mắt xếch kéo dài đang nhắm nghiền.
“Ngài giống như biến thành người khác. Cách nói chuyện, vẻ mặt,... khí chất đều khác.”
“Vậy sao?! Cảm giác này rất tốt.”
Tiều Thần nghe câu trả lời không ăn nhập liền bĩu môi ngồi một bên. Hôm nay chắc chắn ngài ấy phát bệnh. Ngồi một lát thì Ly Liên cảm thấy mình còn rất nhiều thắc mắc nên tiếp tục hỏi thầm:
“Tại sao ngài có thể khỏi nhanh như vậy?” Trúng phải Thần Hỏa ở vực Vô Đáy chỉ có thể bị giày vò từng ngày. Ngài ấy lại trong thời gian ngắn hồi phục như cũ. Cả vết bỏng cũng không còn.
Người trên giường im lìm một mảnh khiến không gian rộng lớn trở nên lạnh lẽo.
Ly Liên thấy Thần chủ của mình đã ngủ liền chạy ra nhoài đóng cửa lại. Nó ngoan ngoãn ngồi một bên cửa canh chừng.
- ------------
Đứa bé gái co người lại, một nỗi sợ hãi dâng lên khiến nó muốn thét lên. Trái tim bị vô số thứ xâm lấn, bóp nát từng mạch máu khiến nó vỡ tung.
Từng đám khói màu đen lượn lờ trước mặt, máu đỏ tươi hắt lên mặt nó. Vệt máu kéo dài đến vô tận.
Đứa bé gái run rẩy kịch liệt, không ngừng cào lên mặt đất. Móng tay bong tróc ma sát với nền đất khiến máu trở nên đen ngòm.
Bộ Khuyên thần tình đạm mạc đứng ở cửa. Cô nhìn chằm chằm đứa bé đang vô cùng chật vật kia. Mồ hôi của nó vả ra như tắm.
Đến khi đứa trẻ không chịu nổi hét lên thì Bộ Khuyên mới chầm chậm đi qua. Đưa đôi tay như ngọc của mình đặt lên đầu đứa trẻ.
Từng luồng khí ấm áp lan tràn làm vẻ mặt nó từ đau đớn chuyển thành thanh thản. Vết thương trên tay cũng nhanh chóng hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Ly Liên mở bừng mắt, một gương mặt đẹp xuất hiện trước mắt khiến nó giật mình ho khan. Bộ Khuyên chỉ giúp nó đến đó liền thôi, cô đứng thẳng trở lại, khuôn mặt hờ hững không quan tâm sự đời.
“Thần chủ! Ngài dậy rồi.” Ly Liên hớn hở cười nói.
“Gặp ác mộng sao?”
Ly Liên không đáp. Một phần tay áo bị con bé vò không ra hình dáng.
Từ ngày Thần tộc diệt vong. Những cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó. Lúc phụ thân, mẫu thân nó bị Ma tộc cắn nuốt, nó đã chứng kiến tất cả. Nhìn từng người một ngã xuống, máu hòa lẫn với chất nhờn màu đen kinh tởm.
Đến giờ Ly Liên vẫn nhớ như in từng khoảnh khắc.