Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

chương 35: cặp đôi làm người buồn nôn (19)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bộ Khuyên không nghĩ tới, chỉ là một thế giới mà cô được mặc váy cưới đến hai lần. So với chiếc sa rê tùy tiện chọn lần trước thì chiếc lần này công phu hơn.

Không phải kiểu công chúa, lần này Bộ Khuyên chọn thiết kế đuôi cá. Đường eo được phóng đại hạ xuống ngang giữa đùi. Dọc thân được đính bởi những viên kim cương nhỏ lấp lánh. Một viên kim cương giá trị đã không hề rẻ, trên người cô phải đến một trăm viên từ đến carat.

Đây là Bộ Khuyên tự mình yêu cầu. Cô rất dư tiền, ngoài tài trợ cho viện dưỡng lão và các cô nhi viện thì cô còn dư số rất lớn. Xem như lần đầu tiên kết hôn, đầu tư nhiều một chút cũng tốt.

Mễ Ái bên cạnh khóc bù lu bù loa. Nước mắt nước mũi tèm nhem như đứa trẻ. Hoàn toàn vứt hết hình tượng của cô gái hai mươi bảy tuổi đầu.

Chỉ là một lễ kết hôn. Sau đó cô vẫn ở nhà họ Nguyên chứ có đi mất luôn đâu mà khóc. Không kết hôn thì Diệm Bân cũng ở cùng nhà. Vỗn dĩ đâu có gì thay đổi.

Bộ Khuyên nghe tiếng khóc mà ong ong cả đầu. Cô thật sự hết cách nha! Hôm nay làm cô dâu, cần phải dịu dàng.

Không được đánh người!

Không được mắng người!

Không được hung dữ!

Phải là cô gái thiện lành xinh đẹp!

Bộ Khuyên niệm chú ba lần không được mà đưa tay bịt miệng Mễ Ái. Cô cũng không nói là không được cưỡng chế bắt cô ấy im lặng đâu. Bộ Khuyên nhăn nhó khuôn mặt nhỏ càu nhàu:

“Cậu có thể đừng khóc nữa không? Ồn chết đi được!”

Mẽ Ái kéo tay Bộ Khuyên ra khỏi miệng mình, khuôn mặt mếu máo trông rất buồn cười: “Cậu sắp đi lấy chồng, phải cho bạn thân nhất của cậu buồn chứ! Đồ vô lương tâm!”

Mễ Ái vừa nói vừa đánh lên bả vai của Bộ Khuyên.

Bộ Khuyên đang rất hoài nghi mình bị hành hung. Có thể đánh nhẹ nhàng một chút không? Tay của nguyên chủ nhỏ bé như vậy, tí nữa gãy xương thì thế nào? Cô chỉ có thể không ngừng hô:

“Đau, đau, đừng đánh, gãy xương tớ rồi đây này! Đến lúc đó cậu nuôi tớ đấy!”

Mễ Ái thấy mình dùng sức quá lớn liền tiết chế lại nhưng vẫn không thu tay về: “Hinh Hinh, cậu cưới hắn về mà bị ức hiếp thì nói với tớ, được không? Tớ lo cho cậu lắm đấy... Hức...hức...”

Bộ Khuyên nở nụ cười gượng ép rồi gật đầu. Thật sự cô không hiểu với tâm hồn trẻ nhỏ của Diệm Bân thì hắn ức hiếp cô bằng cách nào?

Mễ Ái cứ ngồi dặn dò đủ thứ như một bà mẹ tiễn con gái về nhà chồng vậy. Hết phần của cô ấy thì Bộ Khuyên lại tiếp tục bị mẹ Nguyên tra tấn một phen.

Có vẻ hai người bọn họ còn nôn nóng hơn cô dâu là cô đây này.

Bộ Khuyên kéo tay mẹ Nguyên, nhẹ giọng trấn an: “Mẹ đừng lo! Không phải kết hôn xong con vẫn ở cùng ba mẹ sao? Có ba mẹ thì con gái tuyệt đối không ăn thiệt thòi!”

Nếu mà cô cứ để bà ấy nói như vậy thì không biết khi nào mới xong. Đành phải dỗ dành bà ấy trước rồi tính. Không thì đến mai cô cũng chưa kết hôn xong.

Mẹ Nguyên vuốt đôi gò má của Bộ Khuyên, nước mắt bà đột nhiên tuôn rơi: “Hinh nhi, con gái của mẹ sẽ nhận được thứ tốt nhất!”

Ba mẹ chính là người thương con mình nhất. Trên đời có thứ gì tốt họ đều sẽ dành riêng cho con cái. Mỗi người có một cách thể hiện tình yêu thương khác nhau. Không phải họ không nói lời ngọt ngào thì chính là ghét mình. Những lời trách mắng đúng lúc giúp chúng ta biết mình sai ở đâu và cần sửa chữa những gì.

Còn thể loại ba mẹ mà hành hạ con cái được liệt vào hạng không phải con người. Những người này có bệnh về nhân cách và tư tưởng. Vốn dĩ bọn họ không được chào đón ở cái xã hội này.

Bộ Khuyên đã từng ngưỡng mộ những người có ba mẹ tốt thế này. Nhưng lâu dần cô không còn có cảm giác gì nữa.

Con người ấy mà, sinh ra rồi chết đi. Trong cuộc sống bộn bề, con người phải trải qua đau thương, vui buồn, mừng giận. Có người ra đi trong sự luyến tiếc, người thì ra đi trong thanh thản. Người lại ra đi với lòng thù hận sâu nặng.

Cố chấp của con người chính là thứ tạo nên con đường của nhiệm vụ giả.

Vì sự cố chấp đó dẫn đến khao khát mãnh liệt. Cuối cùng họ tìm đến nhiệm vụ giả để thỏa lòng.

Làm nhiệm vụ giả chính là một cái nghề. Lương của cái nghề này là ngươi được sống dài hơn người khác. Có quyền kiêu ngạo hơn người khác. Có điều ngươi vẫn chỉ là một trong hàng tỉ tỉ nhân số của ba nghìn thế giới.

Đừng nói cái gì vá lại thế giới và giữ gìn trật tự thế giới. Không có sự thay đổi thì thế giới đó chỉ mãi quanh quẩn trong một vòng lặp không hồi kết. Để rồi nó lại chìm vào sự quên lãng khi thế giới khác vượt trội hơn được tạo ra.

Vốn dĩ thế giới đó đã chấp nhận sự xâm nhập của nhiệm vụ giả.

Không phải thế giới xoay quanh nhân vật chính mà là nhân vật chính chỉ là một phần của trụ chống thôi. Sau khi nhân vật chính mất đi hào quang thì nhân tố mới sẽ thay thế. Đó là luật sinh tồn.

Bộ Khuyên miết miết cánh môi hồng nhuận của mình. Khoảng trời của cô có rộng lớn đến mấy cũng không thể hiểu hết được vũ trụ bao la. Có khi cô chỉ là hạt cát nhỏ cũng nên.

Mẹ Nguyên thấy con gái đột nhiên thất thần liền lay lay bả vai cô hỏi thăm: “Hinh nhi, con sao vậy?”

Bộ Khuyên bình tĩnh như không có việc gì, lặng lẽ cười nói không sao.

Hôn lễ được tổ chức ở một trung tâm tiệc cưới vô cùng sang trọng. Có thể nói đây là trung tâm tiệc cưới đẹp nhất đất nước S. Phần sân khấu nằm ở giữa hồ bơi xanh trong. Bốn cây cầu dẫn đến trung tâm được trải thảm lông mềm mại.

Có hơn năm trăm vị khách, phần lớn là người nhà họ Nguyên. Ngoài ra còn có đối tác, bạn bè thân hữu của ba mẹ Nguyên. Điều bất ngờ là mấy nhân vật quyền cao chức trọng cũng đến tham dự. Thang tổng và ba của ông cũng có mặt trong số dàn khách.

Ông Nguyên cũng không biết là ai mời đến. Với khả năng của ông thì việc mời những người này là không thể nào. Ông ấy ôm một bụng hoang mang gật đầu, bắt tay với những vị khách mới vào.

Người là do Bộ Khuyên mời. Đây đều là những vị có phi vụ làm ăn và giao dịch với cô. Mặc dù cô cũng không muốn mời lắm nhưng phải biết chút phép lịch sự tối thiểu. In thêm vài ba cái thiệp cũng không mất gì.

Cô còn tốt bụng mời cả nhà họ Từ đã xuống dốc kia. Đáng tiếc bọn họ lại không tới.

Việc mời khách đáng lí ra phải do gia đình chú rể và chú rể đứng ra. Có điều Diệm Bân ở thế giới này không có gia đình. Hắn còn bị ngốc nên không thể ra mặt chào khách. Cứ chờ đúng thời điểm đến giữa sân khấu mà đứng là được.

Hôn lễ sắp bắt đầu.

Khách khứa đã đến đông đủ. Người dẫn là một vị MC có tiếng trong giới giải trí. Ông theo thường lệ dẫn dắt lôi cuốn. Tiếp đến là màn trình diễn mở đầu bằng tiếng violon da diết.

Bộ Khuyên ngồi ở phòng chờ chăm chú nghe tiếng nhạc vang lên. Cầu Cầu tưởng chừng đã chết ở đâu một tuần nay lại đột nhiên hoảng hốt lên tiếng:

▮Chủ nhân! Không hay rồi▮

Bộ Khuyên bị làm cho giật mình, đám cưới của cô mà sao lại nói từ “không hay” chứ? Cô nheo mắt lại đe dọa Cầu Cầu:

“Có gì thì nói đi, không phải chuyện quan trọng thì ngươi chết với ta!”

Cầu Cầu vội vàng thông báo ▮Diệm Bân... Diệm Bân của ngài bị người ta bắt đi rồi!▮

Bộ Khuyên mệt mỏi thở dài. Điều cô lo ngại vẫn xảy ra. Cô đã cho vệ sĩ đi theo Diệm Bân, đã vậy lại cho người theo dõi cả nhà họ Từ. Đến cuối cùng người vẫn bị bắt đi.

Bắt cóc phải bắt cô dâu chứ. Sao lại làm liều đến nỗi bắt chú rể đi rồi. Thật là mệt tim quá!

Cầu Cầu vừa thông báo xong thì bên ngoài cũng phát hiện chú rể mất tích. Mễ Ái chạy vội vào phòng, lời nói của cô ấy bị đứt quãng bởi tiếng thở mệt nhọc:

“Hinh Hinh... Chú rể...chú rể... mất tích rồi!”

Khác với vẻ hốt hoảng của Mễ Ái, Bộ Khuyên vẫn vô cùng ưu nhã nói: “Mễ Ái, giúp mình cởi chiếc váy này ra!”

Mễ Ái ngạc nhiên với vẻ bình tĩnh của người đối diện. Nhưng mag cô không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Mễ Ái nhanh chóng chạy đến kéo dây kéo xuống, sau đó cô lấy quần áo đưa Bộ Khuyên thay.

Ba mẹ Nguyên cũng vội vàng chạy vào. Thấy con gái của mình đã đổi đồ khác liền lo lắng hỏi:

“Hinh nhi, con dự tính làm gì vậy?”

“Tìm người!” Cô chỉ nói ngắn gọn hai chữ rồi chạy ra khỏi trung tâm tiệc cưới, dựa theo trí nhớ mà đi đến cổng. Trên đường không cẩn thận va phải vô số người.

Chiếc xe màu đen nhanh chóng vượt lên. Bộ Khuyên trông vô cùng bình tĩnh mở cửa ngồi vào.

“Có cho người đuổi theo chưa?” Giọng của cô có chút lạnh lẽo khác thường.

“Rồi thưa cô chủ!”

“Chạy theo định vị... Nhanh nhột chút!” Bộ Khuyên ngồi khoanh tay dựa người vào ghế. Quanh thân đều toát ra khí tức âm trầm.

Mễ Ái chạy đến nơi thì người đã đi rồi.

Cô ấy chỉ có thể hoang mang gọi điện thoại nhưng Bộ Khuyên không nghe.

Các vị khách tham dự buổi lễ vô cùng hoang mang nhìn lẫn nhau. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao chú rể lại mất tích rồi? Tiếp tục một người chạy theo tình nhân sao?

Ba Nguyên đành phải trấn an mọi người trước. Có vài vị khách đi đám cưới lần hai thấy vẫn là hiện tượng cũ liền tức giận bỏ về.

Không phải bọn họ đi tay không đâu. Tất cả đều có quà và tiền mừng đấy. Tuy chỉ là số nhỏ nhưng mà bọn họ thấy mình giống như bị đùa giỡn vậy.

Những người thân quen thì hết sức hoang mang, Thang tổng mở miệng hỏi thăm một tiếng:

“Nguyên tổng! Không biết có chuyện gì vậy?”

Ba Nguyên chỉ có thể lắc đầu. Ông cũng không biết gì cả. Vừa vào phòng chú rể thì không còn thấy người đâu. Ông đã cho tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

Hôn lễ cứ như vậy hủy bỏ.

Nhà họ Nguyên và họ Mễ đứng tụ lại một chỗ gọi điện thoại. Đáng tiếc Bộ Khuyên không nghe.

Tiếng chuông điện thoại reo vang ở một góc của phòng chờ.

Cuối cùng hai nhà quyết định báo cảnh sát tìm người. Cũng không biết là việc gì nhưng báo cảnh sát trước rồi tính sau.

Cùng lúc đó ở vùng ngoại ô, giữa nơi hoang vu hẻo lánh xuất hiện một đám người. Bọn họ lôi kéo người đàn ông cao lớn xềnh xệch trên đất. Người nọ mặc một bộ com lê màu xám nhạt. Chiếc áo sơ mi phía trong đã có vài vệt máu loang lổ.

Đám người lôi kéo người nọ vào một cái nhà xưởng bị bỏ hoang. Sau khi đưa vào liền đóng kín cửa. Số còn lại ở bên ngoài canh gác. Bốn góc đều có hai người, ở cửa được bố trí đến bốn người trông coi.

Người nọ chính là Diệm Bân.

Hắn không hiểu thấu bị người đánh rồi mang đi. Một đường ra ngòi lạu không có bất kì ai chú ý. Đây là có sắp xếp kế hoạch bắt người.

Chiếc xe màu đen nhanh chóng phanh gấp. Bộ Khuyên nhảy khỏi xe, mò mẫm đi về trước. Cảm giác mù lòa lúc này làm cô khó chịu vô cùng.

Cầu Cầu không nhịn được lên tiếng: ▮Về trái hai bước thưa chủ nhân▮

Bộ Khuyên theo sự chỉ dẫn của Cầu Cầu mà chậm rãi tiến gần đến nhà xưởng. Ở cự li gần nên cô có thể tự đi bằng cách dựa vào mùi linh hồn.

Người canh gác thấy bóng dáng vừa lướt qua rồi biến mất liền nâng cao cảnh giác.

Truyện Chữ Hay