Chưa đợi được Diệm Bân thì Bộ Khuyên đã bị Mộc Thanh Phong cho người bắt cóc.
Cô chính là muốn mình bị bắt như vậy, lúc đó sẽ có cớ để xử hắn. Điểm công đức sẽ không bị trừ quá nhiều.
Mộc Thanh Phong đứng quan sát cô gái xinh đẹp qua cửa kính của căn phòng. Cô ngồi đó, vẫn hờ hững đạm mạc như vậy, bình thản thong dong như không có việc gì. Nhìn chẳng giống như người đang bị bắt cóc. Mộc Thanh Phong xoay đồng hồ trên tay, bước vào căn phòng, bộ dáng thực nghiêm trang nói:
“Em không thể tránh tôi được nữa.”
Đôi mắt nhuốm theo nỗi buồn lần đầu cô gặp đã không còn. Biến thành ánh mắt chiếm hữu độc đoán. Bộ Khuyên thực không hiểu: “Anh thay đổi thật nhanh. Không yêu Hà Miên sao?”
Mộc Thanh Phong đứng tại chỗ, lôi cho mình một cái ghế ngồi đối diện, “Tôi tưởng mình rất yêu Hà Miên...” Hắn đặt tay lên lồng ngực tiếp tục nói: “...Không hiểu sao khi gặp em, liền nhận định Hà Miên chỉ là sự cố chấp. Tim tôi đập mạnh vì em, mỗi ngày đều nghĩ đến em.”
Bộ Khuyên đột nhiên cười khẩy một cái, “Hình như tôi với anh gặp nhau không nhiều.”
Cô với hắn năm thuở mười thì mới gặp một lần, yêu bằng đường mắt rất là nông cạn đó. Cả tên Hồ Chính kia cũng vậy. Con người đều nông cạn thế sao.
“Cảm giác chính là thứ không thể lý giải.”
Đúng, cảm giác không thể lý giải. Bộ Khuyên sẽ không bàn luận về vấn đề đúng sai. Con người hay nói: ‘Yêu là cho đi, cưỡng cầu sẽ không có kết quả.’ Nhưng cô thì khác, nếu đã yêu ai, Bộ Khuyên cô sẽ dùng mọi cách đạt về tay. Có điều muốn cô yêu thì chắc phải trải qua tám nghìn lần chọn lọc. Cô sẽ không đặt tâm lên người không yêu mình. Cũng sẽ không ép buộc người khác, nhưng nếu đã là của cô mà còn có tâm tư nào khác thì chờ đợi cái chết đi. Của cô thì mãi mãi là của cô, dù có tan xương nát thịt cũng phải nằm trong tay cô.
Bộ Khuyên an tĩnh nhìn hắn, nụ cười đã thu lại. Ánh mắt mãi mãi hờ hững như vậy. Dường như cả thế giới này chẳng điều gì có thể làm cô động tâm.
Sau khi lảm nhảm một hồi lâu thì Mộc Thanh Phong hài lòng ra ngoài. Trước khi đi còn không quên dặn dò:
“Em ở yên trong này! Khắp nơi đều có người canh gác. Chạy rất tốn sức.”
Bộ Khuyên nhìn cũng không thèm nhìn, xoa hai cánh tay đang bị trói phía trước. Nhốt cô trong phòng kín, lại còn trói tay. Có còn là con người không? Sống theo chủ nghĩa hòa bình yêu thương đùm bọc lẫn nhau không tốt sao?
Cô dám chắc linh hồn đang tá túc trong cơ thể Mộc Thanh Phong biết cô. Còn có cảm tình gì đó nên đối với cô sinh ra chấp niệm. Hẳn tên này là một trong số những người cô gặp khi xuyên qua các thế giới.
Thật là phiền!
Biết điều như Diệm Bân không phải rất tốt sao.
Bộ Khuyên ngồi ngây người rất lâu. Cầu Cầu cũng không biết cô muốn làm gì.
▮Chủ nhân, ngài đang chờ đợi điều gì?▮
“Ta hơi mệt, ngồi nghỉ một chút, khó khăn lắm mới có khoảng không gian yên tĩnh hoàn toàn như vậy mà. Nôn nóng cái gì?” Bộ Khuyên bất mãn đáp lại.
Cầu Cầu bị nói cho đơ. Nghỉ ngơi cũng nên lựa chọn thời điểm chứ. Đang bị bắt cóc mà nghỉ cái gì. Chủ nhân nhà nó thần kinh đảm bảo có vấn đề. Có thể hành xử giống con người được không?
Đợi đến chán thì cửa mới lần nữa được mở ra. Bộ Khuyên nhẹ nhàng cởi trói, nâng người dậy. Vì ngồi lâu nên chân hơi tê, cô thật bình tĩnh duỗi chân hai cái rồi đứng thẳng.
Mộc Thanh Phong thấy dây trói đã được tháo cũng không ngạc nhiên. Lần trước hắn thấy cô dùng cả súng, còn kéo Kim Tuấn Vũ thoát khỏi viên đạn. Thân thủ không tệ.
“Đã bảo em đừng làm loạn, không nghe lời gì cả.” Mộc Thanh Phong điềm nhiên nhắc nhở.
Bộ Khuyên nghe hắn mắng yêu rất là muốn ói nhưng lại lười đôi co, tiến lại phía hắn ta thật gần. Khi hai người còn cách nhau vài bước chân thì bên ngoài vang lên tiếng động. Cô ngửi thấy mùi linh hồn quen thuộc liền thu người ngồi lại ghế. Tay của Mộc Thanh Phong huơ vào không trung. Chưa kịp ôm người vào lòng đã không thấy đâu.
Bắt gặp cô ngồi trở lại ghế liền không để ý nữa. Mạnh mẽ xông ra khỏi phòng. Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng đánh nhau.
Bộ Khuyên lắc đầu tiếc nuối. Nếu không có người đến cô sẽ cắt đứt gân cổ của Mộc Thanh Phong. Nhiều người như vậy sẽ dẫn đến một mớ rắc rối. Mà gặp rắc rối thì phải đi gỡ, thời gian đâu nghỉ ngơi đọc sách. Vẫn là nên an phận làm một cô gái xinh đẹp thiện lành đi.
Cuộc ẩu đả đi đến cao trào khi một tiếng súng vang lên. Tiếp theo là hàng loạt tiếng súng ồn ào.
Từ phim về minh tinh thần tượng biến thành đấu súng rồi. Nghĩ mà chán. Cô nhìn về phương hướng cửa ra, một viên đạn bay đến làm cửa kính “choang” một tiếng vỡ thành nhiều mảnh.
Người nọ nhanh chóng xuất hiện kéo cánh cửa ra. Vừa vào phòng liền thấy Bộ Khuyên hờ hững đạm mạc ngồi đó. Cả người đều ảm đạm.
Bộ Khuyên chưa có phản ứng gì thì Diệm Bân đã mang cô ôm vào lòng, chuyện sau đó không cần cô quản.
Mộc Thanh Phong trước khi bị bắt đi còn nói lảm nhảm một hồi. Bộ Khuyên không nghe lọt chữ nào vào tai.
Cô rảnh lắm sao? Đương nhiên là không rồi.
“Xin lỗi, làm nàng thất vọng. Không xử lí hắn thật tốt, để hắn bắt nàng đi.”
Bộ Khuyên lắc đầu, “Không có gì, là việc của ta, một chút chuyện nhỏ thôi.” Cô chỉ nói một câu rồi đi ra khỏi căn phòng lộn xộn. Nhờ người khác làm việc mà còn đòi hỏi là không tốt. Chút chuyện này chả thấm vào đâu.
Diệm Bân thức thời im lặng. Hắn biết cô không thích kì kèo quá lâu hoặc nói quá nhiều. Kiên nhẫn của cô rất ít ỏi. Vẫn nên đừng làm cô khó chịu thêm thì hơn.
✄✄✄✄✄
Không bị quấy rầy bởi một đống chuyện không đâu nữa. Bộ Khuyên tâm tình rất tốt. Đóng phim, làm công ích, từ thiện, dự lễ, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh mấy chủ đề chính.
Cô nhận được giải Oscar, ngoài ra còn đầu tư phim, làm đạo diễn. Cái tên Chất Ngữ chính là tấm gương cho người trong nghề. Chỉ có điều vấn đề tình cảm của cô không hề thấy được ánh sáng.
Mặc Tĩnh và Lam Nguyệt kết hôn. Đó là điều mà Bộ Khuyên nhìn ra từ lâu rồi. Hai con người nói nhiều này rất hợp nhau. Ngày cưới của họ, Bộ Khuyên tặng cho cả một tòa biệt thự lớn mấy trăm triệu NDT.
Một nhà báo nọ còn khui ra được tin Chất Ngữ là cổ đông lớn của rất nhiều tập đoàn. Nhảy lên hết tất cả mặt báo. Tin đồn cô được người bao nuôi hoàn toàn bị xóa sổ. Cả tin đồn dựa hơi Kim Tuấn Vũ cũng bay tất. Người ta là cổ đông lớn đó. Cần dựa chút hơi đó sao?
Có điều ai cũng biết Chất Ngữ không có bố mẹ, làm sao mà thành công được như vậy. Đóng phim được nhiều tiền thế sao? Đó là thắc mắc của rất nhiều người nhưng không có đáp án. Lâu dần cũng không ai nhớ đến câu hỏi nhức não đấy nữa.
Hôm nay Diệm Bân lại đến nhà Bộ Khuyên trổ tài bếp núc. Có người nấu ăn giúp cô không tiện cự tuyệt đâu nha. Mai Hy Hy đã kết hôn, không còn ai đến nhà Bộ Khuyên xin ở nhờ nữa. Giúp việc thì làm việc theo giờ. Cả căn nhà lớn chỉ có hai người.
Diệm Bân mang thức ăn đặt lên bàn, cười dịu dàng nhìn Bộ Khuyên. Khóe mắt có một nếp nhăn nhỏ báo hiệu tuổi già sắp đến. Bộ Khuyên cũng vậy, cô sờ nhẹ lên đường rãnh ở mắt, một đường nhỏ rất khó phát hiện, nhưng nếu nhìn gần một chút thì sẽ thấy. Năm nay cô đã bốn mươi mấy rồi.
Người người đều nói cô trẻ mãi không già, trông vẫn như hai lăm tuổi. Đều nhờ cô bảo dưỡng thân thể tốt nên mới được như vậy. Nhưng người sẽ đến lúc già đi, đây là thế giới của người thọ một trăm tuổi, không thể trẻ mãi được.
“Ta sắp phải rời đi.”
Bộ Khuyên đột ngột nói làm cho Diệm Bân sững sờ chốc lát. Cả người đều thoáng lặng đi. Mất một lúc lâu hắn mới lấy lại tiếng nói, tự nhiên như không hỏi:
“Khi nào?”
“Tối nay.” Bộ Khuyên điềm nhiên trả lời, tay vẫn cầm đũa gắp đồ ăn thực tao nhã.
Diêm Bân khắc chế cho giọng mình không bị lạc đi: “Đi nhanh vậy sao?”
Bộ Khuyên gật đầu một cái.
Không khí im lặng ngột ngạt. Trong lòng Diệm Bân có vạn ngôn từ muốn níu kéo nàng ở lại nhưng không có lí do. Hắn không là gì của nàng. Nàng cũng không nhớ hắn. Khi nàng đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi.
Hai người cứ thế ăn phần của mình. Sau khi ăn xong Bộ Khuyên đổi giọng, từ ưu nhã sang cao quý, nghiêm trang:
“Ngươi cũng nên trở về, nếu ở lại càng lâu linh hồn sẽ càng yếu. Cũng đừng nghĩ đến việc cưỡng chế xuyên qua thế giới nào nữa. Linh hồn ngươi sẽ yếu dần rồi tan biến, đến khi đó, Diệm Bân như chưa hề tồn tại.”
Diệm Bân cười cười rồi lắc đầu thật nhẹ, không hề đáp lời. Bộ Khuyên chỉ nói bấy nhiêu rồi đứng dậy về phòng. Cô chỉ nhắc nhở được đến thế, có làm hay không là việc của hắn. Cô không rảnh để quản nhiều như vậy.
Tối hôm đó Bộ Khuyên rời đi, Diệm Bân ôm xác cô thật lâu, trước khi buông tay để thông báo cho mọi người thì hắn nói thật khẽ vào tai cô: “Ta sẽ đến tìm nàng.”
Chất Ngữ qua đời vì đột tử.
Tin tức vừa ra, ai nấy cũng bị sốc. Cộng đồng fan Băng Ngữ đồng loạt đến đám tang khóc thương. Báo đài đưa tin liên tiếp. Trong tim mỗi người đều có một cán cân đè nặng. Nghệ sĩ đều đăng tin chia buồn. Mai Hy Hy và Lam Nguyệt khóc đến tê tâm liệp phế trước linh cửu.
Diệm Bân đứng đó, cả người đều toát ra ý lạnh. Ấm áp của hắn chỉ dành riêng cho một mình Bộ Khuyên. Cô không còn, hắn cũng chẳng buồn tỏ vẻ.
【...
“Là giả phải không? Hôm qua chị ấy còn chụp với tôi một tấm ảnh.”
“Cô ấy còn trẻ còn đẹp mà, tuổi bốn mươi ba còn quá sớm.”
“Bình thường Chất Ngữ trông rất khỏe mạnh, sao lại ra đi đột ngột như thế.”
“Trước khi đi chị ấy còn để lại toàn bộ tài sản cho cô nhi viện trên khắp đất nước. Cô gái tốt.”
“Lên thiên đường nhé thiên thần của Băng Ngữ.”
“Chúng em luôn nhớ đến chị.”
“Tội cho Kim Tuấn Vũ, vẫn luôn chờ chị như thế.”
“Ra đi an nghỉ nhé!”
...】
Diệm Bân một mình xử lí ổn thỏa mọi thứ trong vòng hai tháng. Hắn cười hiền hòa, ôm di ảnh của cô, ánh mắt từ từ tan rã.
Kim Tuấn Vũ tự tử bằng khí ga.
Mọi người đều cảm động trước tình cảm của hai người. Các câu nói mới ra đời:
‘Cầu mong có người yêu tôi như Kim Tuấn Vũ.’
‘Chất Ngữ có Kim Tuấn Vũ yêu, còn em có tôi yêu.’
‘Có thể trải qua một mối tình như Kim Tuấn Vũ và Chất Ngữ, chết cũng cam lòng.’
▮Trở lại không gian hệ thống ......▮
〖VỊ DIỆN KẾT THÚC〗