Lâm Hổ sau khi chạy trối chết thì cũng không dám trở về buổi tiệc nữa. Chính mình nấp vào một góc tối cầm điện thoại ấn một dãy số.
.....
Mỹ Nhân loanh quanh đi tìm Hồ Chính. Mới vừa rồi khi cô bận chú ý vào động tĩnh của Lâm Hổ và Chất Ngữ thì Hồ Chính biến mất. Cô đã dạo hết một vòng nhưng vẫn không thấy hắn. Đang sốt ruột thì điện thoại lại rung lên, Mỹ Nhân khó chịu bắt máy nói “Alo”
Đầu dây bên kia là tiếng nói đầy run rẩy của Lâm Hổ, hắn kể khái quát lại toàn bộ câu chuyện. Mọi trách nhiệm đều bị đẩy lên hết cho ba người kia. Là vì bọn họ cứu Chất Ngữ ra sao, ra sao,... rồi bảo vệ Chất Ngữ như thế nào... bla... bla...
Mỹ Nhân nghe nói Hồ Chính cũng có mặt ở đó liền siết chặt điện thoại, tức giận ném đi. Trong điện thoại còn vang lên tiếng nói đầy hèn mọn của Lâm đo diễn.
Cả người Mỹ Nhân đều thấy khó chịu. Lần đầu tiên cô gặp Chất Ngữ là ở một phim trường, lúc đó cô chỉ là một vai quần chúng nhỏ bé. Nhìn Chất Ngữ quần áo lụa là, người người vây quanh thì cô đã thề, thề rằng mình phải đứng cao hơn cô ta. Mỹ Nhân đối với Chất Ngữ là một loại ghen tị thấp kém.
Cô ta may mắn bám được vào Hồ Chính, nghĩ đến muốn làm Chất Ngữ thân bại danh liệt.
Hồ Chính từ đằng xa tiến tới, vóc người cao lớn, vẻ ngoài lạnh lùng hút mắt nổi bật trong đám đông. Anh ta nhìn thấy một màn quăng điên thoại kia thì dừng bước chân, rẽ sang một hướng khác. Vừa rẽ ngang liền bị một ly rượu hắt vào người.
Hồ Chính trong lòng đã vô cùng khó chịu nên dùng ánh mắt âm trầm nhìn cô gái đang không ngừng nói xin lỗi. Thế là xảy ra một màn quen thuộc. Nam chính bắt chẹt nữ chính, nữ chính uất ức cãi lại, thành công hấp dẫn lực chú ý của nam chính. Nữ phụ xuất hiện đưa nam chính đi, bỏ lại nữ chính không ngừng mắng câu “người có tiền không coi ai ra gì”.
Nữ chính tên Lan Mộc Ly, rất thích làm diễn viên nhưng lại không đồng ý sử dụng quy tắc ngầm. Trong một lần vô tình đụng phải Kim Tuấn Vũ nên được nam phụ giúp đỡ trên con đường sự nghiệp. Nói ra thì nữ chính là người ngây thơ đến ngu ngốc. Gặp phải Hồ Chính thì bị xoay vòng vòng cuối cùng động lòng với “cái tên đáng ghét” là Hồ Chính. Kim Tuấn Vũ giúp người vô điều kiện, còn dâng người mình thương cho người ta. Mỗi lần nam nữ chính cãi nhau thì nam nữ phụ lại xuất hiện làm tăng tình cảm cho hai người.
Kịch bản này được Bộ Khuyên đánh giá . sao.
Diệm Bân vẫn cứ bám đuôi Bộ Khuyên, muốn đi cùng cô về bàn. Bộ Khuyên đành phải dừng lại cùng anh ta tâm sự nhân sinh:
“Tôi có nhắc nhở anh tránh xa tôi ra rồi thì phải?”
Diệm Bân cười ấm áp gió xuân: “Ta muốn đi theo nàng, không làm hại nàng đâu.”
“Tôi sợ anh chắc! Chỉ có điều anh đi bên cạnh tôi như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng và danh dự của tôi.”
Nếu mà tên này đi theo thì mai lại có tin tức nổ ra, đầu đều là:
Chất Ngữ có kim chủ đại nhân.
Xem có phiền không cơ chứ. Thà rằng có gì đó, chứ không có thì mang cái tin không thật này lên người quá là mất mặt. Ta muốn đứng ở đỉnh cao giới giải trí để thu lực tín ngưỡng. Đừng có cản đường công danh của ta.
Diệm Bân nhìn nhìn qua lại hồi lâu, như đang suy nghĩ. Đợi Bộ Khuyên mất hết kiên nhẫn mới lên tiếng:
“Vậy ta đi đây, nàng cần gì cứ gọi ta. Đây là số đặc biệt, gọi thì ta liền xuất hiện.”
Diệm Bân dúi số vào tay Bộ Khuyên, đôi tay hắn đổ đầy mồ hôi làm cho card visit cũng ẩm ướt. Vừa đưa tới tay liền chạy mất dạng. Bộ Khuyên còn muốn nói gì đó nhưng không kịp, chỉ hờ hững ngậm miệng, sóng mắt loé lên sự tìm tòi thú vị.
Cô đảo mắt lên tầng lầu mà Diệm Bân chạy lên. Hắn dường như phát hiện cô đang nhìn theo liền cúi thấp đầu nấo đi. Lúc nãy là ở chỗ này theo dõi cô. Chắc chắn bị phát hiện từ lâu rồi.
Bộ Khuyên quay trở lại bàn tiệc, lại trải qua một phen dày vò bởi hai tên lắm mồm Mặc Tĩnh và Lam Nguyệt. Đợi đến bữa tiệc kết thúc Bộ Khuyên mới chậm rãi đứng lên. Diệm Bân vẫn như cũ quan sát cô cách đó không xa nhưng lại ở một phương hướng khác với tầng lầu lúc nãy.
Mộc Thanh Phong trong buổi tiệc cũng có liếc nhìn cô một cách rất vô ý. Trong đôi mắt đượm buồn nhiều thêm một tia khó hiểu.
Diệm Bân chạy vội muốn đưa Bộ Khuyên trở về. Lúc này nữ chính Lan Mộc Ly lại xuất hiện.
“Anh Vũ, tại sao trong buổi tiệc em tìm không thấy anh?” Lan Mộc Ly dáng vẻ ngây thơ đơn thuần hỏi chuyện. Nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện có chút nũng nịu trong lời nói.
Đúng là nữ chính luôn đặc biệt hơn người. Chỉ là một câu nói cũng khiến tâm tư người ta xao xuyến.
Diệm Bân đang trong thân xác Kim Tuấn Vũ lạnh mặt nhìn. Hắn chỉ đối với Bộ Khuyên có ánh nhìn khác biệt. Bất kì ai cũng là bộ dáng từ chối ngàn dặm.
Lan Mộc Ly thấy Kim Tuấn Vũ đứng gần Chất Ngữ lòng thoáng thấy mất mát. Cô gái nhỏ ngốc nghếch lịch sự chào:
“Chị Chất Ngữ, em rất thích chị. Có thể cho em làm quen được không.”
Cô gái nhỏ đưa tay muốn bắt nhưng Bộ Khuyên không hề có chút phản ứng. Đợi Cầu Cầu nhắc nhở cô làm người thì Bộ Khuyên mới không tình nguyện giơ tay nhưng bị Diệm Bân ấn trở về.
Là tên này ấn ta trở về chứ ta rất là lịch sự nhé!
Cầu Cầu lại âm thầm khinh bỉ chủ nhân nhà nó. Chủ nhân có thể đừng nói chuyện giả dối như vậy được không?
Lan Mộc Ly ngại ngùng gãi đầu. Đôi mắt ngập nước đáng yêu không biết nên nhìn chỗ nào.
Bộ Khuyên nhìn đồng hồ đã điểm tới mười giờ. Đã đến giờ làm một giấc ngủ sức khỏe rồi. Cô ưu nhã lên tiếng:
“Trễ rồi, tôi phải về, anh đừng cản đường nữa.”
“Tôi đưa em về.” Diệm Bân thay đổi cách xưng hô “ta” và “nàng”. Gọi như vậy mà để người nghe được sẽ tưởng hắn đóng phim cổ trang đó.
Bộ Khuyên nghĩ đến giấc ngủ tối thì đồng ý ngồi xe Diệm Bân trở về. Lan Mộc Ly đứng ngây ngốc đến lúc chiếc xe rời đi. Trong đầu vang lên vô số câu hỏi: Tại sao anh Vũ hôm nay lại lạnh nhạt với cô như vậy? Còn có quan hệ giữa anh Vũ và chị Chất Ngữ là gì? Anh Vũ không thấy mình rất nhếch nhác sao? Anh ấy không quan tâm sao?
Lan Mộc Ly bị cơn gió lạnh làm cho rùng mình. Cả người co lại bước đi trong đêm tối. Trong lòng có cảm giác uất ức khó hiểu. Muốn đáng thương cỡ nào liền đáng thương cỡ đó.
Thật sự không biết gọi xe sao? Cứ thích biến mình thành người đáng thương để làm gì?
......
Diệm Bân sau khi đưa cô về đến chung cư Thượng Hạng thì dặn dò một sớ các điều cần lưu ý. Bộ Khuyên lười phản ứng, chỉ gật gật lấy lệ.
Bộ Khuyên để cho Cầu Cầu đi điều tra hai mùi linh hồn đặc biệt. Mộc Thanh Phong lực linh hồn khá lớn, không có dấu hiệu kì lạ. Diệm Bân thì lực linh hồn đang dần bị thuyên giảm. Chắc chắn anh ta đã sử dụng phương pháp cưỡng chế xuyên không gian.
Tạm thời nguồn gốc của hai người đều không hề rõ ràng. Đợi khi trở về Bộ Khuyên sẽ bố trí lại một chút không gian. Tùy tiện để hai linh hồn xông vào thế giới như vậy một phần cũng là lỗi của cô. Nhưng tên Cầu Cầu chết băm kia lỗi vẫn to nhất. Nếu cô không bị truyền tống vào không gian thì giờ có thể sửa chữa rồi. Vẫn nên chặt bớt một cái đuôi mới tốt.
[Chủ nhân hãy quên ta đi.] Cầu Cầu ôm đuôi giấu thật kĩ.
Nửa năm yên bình lại qua đi. À! Cũng không yên bình lắm vì ai cũng biết tổng tài Kim Tuấn Vũ của tập đoàn Kim Chung công khai theo đuổi Chất Ngữ Ảnh hậu. Mỗi ngày đều tìm đến nơi Chất Ngữ làm công ích để mà nhắc nhở sự tồn tại.
Trong đoạn thời gian này thì nam nữ chính đã tiến triển thành công. Đang tới cái giai đoạn nữ chính phát hiện mình thích nam chính mất rồi. Kịch bản chỉ bị đi lệch là nam phụ không có chút dính líu gì đến nữ chính nữa. Còn Mỹ Nhân vẫn vào vai nữ phụ tâm cơ một cách ổn định.
Thời giờ tìm Bộ Khuyên làm phiền cũng không có.
Theo nguyên gốc thì hẳn lúc này Chất Ngữ đã tự sát rồi. Bộ Khuyên thì không có ý định muốn chết như nguyên chủ, mặc dù lực lượng thế giới cố gắng làm cảm xúc của cô bị tiêu cực.
Bộ phim “Ân oán” làm mưa làm gió ở màn ảnh rộng. Cái tên Chất Ngữ lại nhận thêm vài cái giải, được Hollywood mời đóng phim. Bộ Khuyên trong một năm lại càng có tiếng. Cô cũng nhận vài ba bộ phim trong sáng. Trong sáng ở đây chính là không hôn, không ngủ, toàn là nhận mấy dạng vai hành động lăn xả.
Tên Chất Ngữ bước vào hàng ngũ minh tinh. Danh tiếng đều là đẹp đẽ, nhưng đi kèm là danh hiệu minh tinh tùy hứng. Ta không muốn đóng ta sẽ không đóng, ta không muốn làm ta sẽ không làm. Nói không với cảnh hôn, nói không với cảnh giường chiếu.
Đã vậy ở phía sau còn có một Kim Tuấn Vũ lợi hại nên không ai dám quá ép buộc cô. Cộng đồng fandom Băng Ngữ lại vô cùng ủng hộ hình tượng nữ thần lạnh lùng không nhiễm bụi trần.
Lâm Hổ bị người bắt tại giường trong tình trạng đang cưỡng bức một nữ diễn viên. Rồi một đám nữ diễn viên xuất hiện tố hắn. Hắn bị mấy chú công an sờ gáy định tội. Đã vậy lại phát hiện mình bị HIV. Công ty hắn làm việc cũng bị mất rất nhiều tài nguyên, nghệ sĩ công ty cũng dần rút đi hết. Lâm Hổ rơi sàn.
Người phục vụ nọ cũng bị bắt do đang vận chuyển ma túy.
Mà những chuyện này đều có một tay của Bộ Khuyên. Ngươi không tàn nhẫn với người thì người cũng chẳng thương tiếc ngươi. Bộ Khuyên không phải người hiền lành như cô hay nói.
Biện Thư rụt đầu làm người, đối với Bộ Khuyên sinh ra sợ hãi. Khi tự mình trải qua mới biết được nó đáng sợ bao nhiêu. Cô ta cũng đã thử dùng thế lực gia tộc nhưng bị ăn một cú vả. Cả công ty đều bị điều tra một lượt, thất thoát mấy chục triệu nhân dân tệ.
Bộ Khuyên để yên cho Mỹ Nhân nhảy nhót. Cô biết đau khổ nhất không phải tự tay làm cho ả ta rơi sàn mà là chính người ả yêu nhất làm ra mới thú vị.
Hãy nếm thử cảm giác nguyên chủ trải qua. Tuyệt vọng, cô đơn, nhục nhã.
Nguyên chủ cũng thật hay, vì biết kết cục của Mỹ Nhân là như vậy nên không hề yêu cầu trả đũa. Chất Ngữ cũng là người thông minh, chỉ có điều làm việc hơi cứng nhắc.
Cũng do sức mạnh của kịch bản cả thôi.
Ta thừa biết!
Nhưng Bộ Khuyên tưởng chừng mình sẽ an tĩnh hưởng tuổi già ở tuổi hai mươi chín thì nữ chính đại nhân lại đến tìm cô khóc lóc oán than.