- Tít tít tít, chủ thể lâm vào trạng thái mất ý thức, tiến hành dung hợp sinh mệnh chi tâm, cảnh báo, cảnh báo độ hoàn thành %, độ hoàn thành %
Lâm Khang từ trong mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, những hình ảnh lúc chơi game cứ chập chờn trong đầu, tuy nói hắn cũng xem không ít phim kinh dị, nhưng trải nghiệm đến chân thật như thế này, nhất là lúc Lạc lão chết và quả tim đập thình thịch bay vào miệng, cứ nghĩ đến là cảm giác buồn nôn lại trào dâng.
- Không ngờ đã qua ngày mới.
Sau khi xem xét một ít tình huống thân thể, thấy không có gì khác lạ Lâm Khang liền vệ sinh cá nhân, sáng nay hắn còn có tiết học, không thể nghỉ được, cũng may trường đại học của hắn cũng gần nơi hắn ở, nếu không thì hắn có thể đã trễ học.
Tiết sáng nay là của một giảng viên lớn tuổi, dạy môn tiếng anh, khi hắn tới lớp thì hầu như chỗ ngồi đã gần hết, hắn đành đi đến những dãy bàn cuối ngồi xuống.Thanh âm của giáo viên cứ vang đều đều từ những chiếc loa gắn trong giảng đường, lớp học này của hắn có khoảng hơn người, do số lượng sinh viên quá đông nên giáo viên sẽ không để ý bạn làm gì, khi hắn cảm giác đôi mắt mình nặng trĩu, sắp mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bên cạnh hắn bất chợt có một mùi hương thoang thoảng bay tới. Xoay đầu nhìn sang, lập tức cơn buồn ngủ bay biến đâu mất, ngồi kế hắn lúc này là một cô gái, trên đầu, tóc được cột đơn giản bằng một sợi thun, mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean xanh, tuy có vẻ đơn giản nhưng lại có vẻ cuốn hút kì lạ.
- Không làm phiền bạn ngủ chứ?
Lâm Khang thề, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tiếng một người con gái mà dễ thương đến vậy, nghe cứ như nắng ấm của mùa xuân vậy :
- Không hề làm phiền, à mình đang chuẩn bị thức dậy để nghe thầy giảng bài chứ không phải chuẩn bị ngủ.
Lâm Khang cười hì hì nhìn cô gái trả lời, vừa nói vừa quan sát cô bạn mới ngồi kế bên này, đây là một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, mắt to, môi hồng, nếu như không có cái bớt chiếm trọn một phần trán bên phải kéo dài xuống gần má thì hắn có thể khẳng định đây nhất định là một mỹ nhân.
Như cảm thấy Lâm Khang đang quan sát mình, cô gái này càng lúc càng cuối đầu xuống, dùng tay lấy vài lọn tóc mái phủ xuống như muốn che đi một phần nào cái bớt .
- Bạn không cần che đâu, mình chỉ hơi hiếu kì thôi chứ không có ý gì, mình thấy nó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bạn,với lại một con người quan trọng nhất là vẻ đẹp tâm hồn chứ không phải bề ngoài.
Khi nghe những lời này bất giác cô gái quay đầu lại, đưa đôi mắt to tròn như biết nói, cảm kích nhìn Lâm Khang.
- Bạn nói thật không, nó không xấu lắm phải không
Lâm Khang vội cười cười xác nhận :
- Uhm, không xấu, mình nói thật
- Cảm ơn bạn, bạn thật là tốt, không giống những bạn học khác, mình là Tiểu Nhã, còn bạn?
Từ lúc có Tiểu Nhã ngồi kế bên tán dóc, Lâm Khang cảm giác tiết anh văn này trôi qua cũng nhẹ nhàng hơn so với mọi lần hắn học. Khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc môn học buổi sáng này vang lên Lâm Khang xoay người cất tập vở vào balô, nhìn nhìn cái đồng hồ trên tay.
- Tiểu Nhã, cũng gần trưa rồi, đi ăn trưa với mình không ?
Tiểu Nhã có vẻ thoáng chần chờ nhưng ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Khang và Tiểu Nhã bước vào nhà ăn, khu này nằm ở cuối dãy học, tuy thức ăn không được ngon lắm nhưng được cái chế biến sạch sẽ nên sinh viên tới đây ăn cũng khá đông, khi nhìn thoáng qua, thấy các bàn đa số đều đã có người chỉ còn một chiếc bàn trống nằm cạnh cửa sổ,vị trí cũng tốt nhưng lại không ai ngồi khiến cho hắn có chút ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều.
- Bạn ngồi đây đi, mình lại lấy thức ăn cho, bạn ăn gì?
- Mình ăn gì cũng được.
Lâm Khang gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, tiến về nơi lấy thức ăn. Khi hắn cầm hai dĩa cơm sườn quay lại thì thấy lúc này chiếc bàn nơi Tiểu Nhã ngồi đang bị vây quanh lại bởi một đám người, nam có nữ có, hắn lập tức nâng cao cước bộ chạy tới, chỉ thấy Tiểu Nhã đang ngồi ở vị trí cũ, khuôn mặt cuối gằm xuống, một tay che lấy cái bớt trên mặt, còn một má còn lại thì có một vết hằn đỏ ngón tay, không biết là do ai tát mà thành, mắt thì đỏ hoe. Lâm Khang lập tức máu nóng dâng lên đầu, tuy là mới quen với người bạn này, nhưng Lâm Khang tự nhận có một cảm giác thân thiết khó nói nên lời :
- Tiểu Nhã, ai làm?
Lâm Khang trầm giọng hỏi.
Tiểu Nhã thấy hắn tới lập tức đứng dậy, chạy lại sau lưng hắn, nhưng đầu lại lắc lắc trước câu hỏi của hắn, tự nhận quen biết không lâu nhưng hắn cũng hiểu sơ tính cách của Tiểu Nhã, đây tuyệt đối không phải là loại người đi gây chuyện với người khác, hơn nữa Tiểu Nhã còn đang bị thương.
Quét mắt nhìn những nam nữ đang vây quanh nơi này, Lâm Khang gằn từng tiếng:
- Ai nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này từ trong đám đông vang lên những tiếng xì xào,một thằng cạo trọc đầu,khuôn mặt đầy rỗ,miệng phì phò điếu thuốc,một tay đang ôm eo một con nhỏ mắt hí,khuôn mặt quét cả lớp phấn dày đang làm nũng trong lòng:
- Thằng nhóc, mày tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à, cô em người không ra người quỷ không ra quỷ của mày chiếm chỗ ăn cơm của bọn anh, anh đã khuyên bảo mà không nghe, còn nói cái gì đến đây trước, anh chỉ cho nó chút giáo huấn mà thôi.
Lập tức tiếng ồn ào xung quanh lại vang lên:
- Dũng ca nói đúng đó, thứ người không ra người quỷ không ra quỷ cũng xứng tới đây ăn cơm à.
Một giọng khác lại vang lên,lần này là giọng nữ nhưng nghe có vẻ chanh chua:
- Thứ xấu như nó mà cũng bày đặt hẹn hò trai ăn cơm à,hẹn với chó thì còn xứng với nó.
Lâm Khang thề chưa lần nào mà hắn chứng kiến cái cảnh này, xỉ nhục người khác trắng trợn, hơn nữa hắn cảm nhận được Tiểu Nhã sau lưng hắn đang run rẩy, hắn cố kiềm nén quay lại hỏi thằng được gọi là Dũng ca một lần nữa:
- Nói vậy là tát cô ấy à.
Dũng ca híp đôi mắt ra vẻ hưởng thụ nhìn hắn nói:
- Thằng chó, tao đã nói tao làm sao mày….
Dũng ca chưa kịp nói hết câu thì.
- Choang !
Một tiếng bát vỡ vang lên,không biết từ lúc nào chiếc dĩa cơm sườn đã “ thân mật “ vào đầu Dũng ca.