Đến khi Lý Tố Quyên mệt mỏi tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, cường chống cơ thể đau nhức đứng dậy, cô gấp gáp cà nhác nhác chống tường nhìn ra bên ngoài.
Ánh nắng chói chang loá mắt, những cột khói bếp bốc lên bầu trời, từng đám học sinh đang đi bộ trở về nhà. Nhìn đến đó, hốc mắt Lý Tố Quyên lập tức đỏ lên, suy sụp ngồi bệp xuống đất, cho đến bây giờ, cô vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ cần bản thân học thật giỏi thật giỏi, được phát càng nhiều giấy khen, chắc chắn mẹ cô sẽ vui vẻ, sẽ trở về với cô, nhưng hôm nay, cô lại không có đến trường. Không đến trường đều là học sinh hư, học sinh hư thì sẽ không được phát giấy khen...Càng nghĩ, Lý Tố Quyên liền không nhịn được khóc thút thít.
"Tiểu Quyên! Cháu có ở nhà không?" Bình thường giờ này con bé đều đã sang nhà ông hái chút rau về xào ăn, hôm nay không thấy, La Hùng mới cầm rổ ra vườn ngắt đầy một rổ rau đi sang đây.
Gọi thêm vài tiếng cũng không thấy trong phòng chứa rơm hay nhà chính có tiếng động, La Hùng chần chờ, hôm qua tên Lý Lộc đó lại uống say, chẳng lẽ cái tên khốn nạn đó lại ra tay đánh con bé. Ay, mặc kệ, dù sao con bé cũng ngoan ngoãn lễ phép, ông thật sự không nỡ thấy chuyện lại ngoảnh mặt làm ngơ. Nhảy lấy đà trèo qua tường, vừa đi vài bước ông chợt nghe có tiếng khóc ở phòng chứa rơm, trong lòng thở dài một tiếng, La Hùng nhanh chân đi tới, cửa gỗ tối hôm qua đã bị Lý Lộc đá hư, cho nên La Hùng vừa đưa tay đẩy thì nó liền mở ra.
Thấy có người tiến vào, Lý Tố Quyên theo phản xạ run lên, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt là La Hùng, cô liền như tìm được một người tin tưởng, đáng thương ôm lấy ông khóc.
"Bác La..."
Bị cô ôm lấy, La Hùng thật sự trăm mối ngổn ngang, bởi vì ông ngửi được mùi hương tinh dịch nồng nặc trên người cô, chưa kể cả người cô lúc này còn chưa mặc đồ, cả người chi chít dấu vết lăng nhục khiến ông vô thức nuốt nước bọt, bàn tay chần chờ mãi mới vỗ vỗ xuống tấm lưng nhỏ bé.
"Không sao, con...đừng khóc."
Đang lúc cảm thấy bất an nhất, nghe được tiếng an ủi của ông, cô càng thêm ỷ lại, càng ôm chặt ông, ngửa đầu kể lể uỷ khuất:
"Bác La, bác...bác cả đánh con, còn...còn dùng cây đâm con...đau lắm..."
Bàn tay La Hùng đang vỗ trên lưng cô khựng lại, con bé này đang muốn quyến rũ ông phạm tội sao? Ác ma trong lòng lập tức xuất hiện rủ rỉ: Còn không phải sao? Từng tuổi này rồi chắc chắn cũng phải biết mặc quần áo che dấu đi chứ. Không mặc gì cả còn ôm chặt ông, đây là trắng trợn mời mọc chứ gì nữa. Cơ bắp buộc chặt, La Hùng khàn khàn giọng nói:
"Bác con đâm ở chỗ nào? Con chỉ cho bác La xem xem."
Nghe bác La muốn xem, Lý Tố Quyên có chút ngượng ngùng, dù sao nơi đó gần chỗ đi vệ sinh a.
Nhìn thấy biểu hiện của cô, La Hùng lập tức đưa tay vuốt tóc cô, vẻ mặt vô cùng ôn hoà dụ dỗ:
"Sao vậy tiểu Quyên, không phải đau sao, đau chỗ nào nha, bác La giúp con thổi thổi."
Càng nghe, cô càng ngượng ngùng, ấp úng nói:
"Bác...La, nơi đó b...bẩn lắm."
Bẩn sao? Là bị bắn tinh dơ hết người đi. côn tht của ông giựt giựt muốn ngóc đầu lên.
"Không sao. Con cứ chỉ cho bác La xem xem, bác La thật sự lo cho tiểu Quyên đáng yêu."
Nghĩ nghĩ, Lý Tố Quyên cắn môi ngượng ngùng cúi gằm mặt, đưa bàn tay nhó bé chỉ xuống hạ thân.
Tiểu thiếu thao!
La Hùng nhíu nhíu mày, tỏ ra lo lắng nói:
"Bác La nhìn không thấy, con ngồi yên để bác La xem xem có được không?"
Thấy có người lo lắng cho mình, cô liền nhu thuận gật gật đầu.
Cô vừa gật đầu, bàn tay thô to của La Hùng đã banh hai chân của cô đặt lên hai bên đùi ông, lỗ huyệt nhỏ bé sưng đỏ dính nhớp trắng đục đang chảy nước lập tức hiện ra trước mắt. La Hùng nhịn không được ác ý nghĩ: Bình thường nhìn ngoan ngoãn ngây thơ, không ngờ lỗ lại dâm đãng như vậy.