Tác giả: Kiều Lam
Nguyễn Kiều ngáp một cái, phát hiện Quý Tinh Trạch đứng trong phòng khách, đưa hộp cơm trong tay ra ngoài, "Nè, cơm của anh này, đừng quên khen tôi nhé, tôi đã đồng ý đưa cơm cho anh trai giao cơm đấy."
Quý Tinh Trạch: "......."
Ặc...
Nắm tay người ta cứng...
Nhớ đến những phóng viên bị Nguyễn Kiều hành hung ở Cục cảnh sát chiều nay, anh bình tĩnh lại, "Cô mở cửa nhà tôi bằng cách nào?"
Nguyễn Kiều dừng một lát, đầu óc mơ hồ vì buồn ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại, cô chột dạ cầm túi cơm, "À, chỉ là...!Nhập mật mã vào thôi, , buổi chiều anh ấn một lần, tôi không cẩn thận nhớ luôn..."
Quý Tinh Trạch cảm thấy đau đầu, bỏ qua chuyện mình suýt bị dọa, "......!Tôi nhớ bên dưới khu này có gác cổng nhỉ? Không phải người ở trong này thì không thể tự vào, đã muộn thế này, cô xuất hiện ở cửa nhà tôi bằng cách nào? Còn cầm hộp cơm của tôi?"
"Bởi vì..." Nguyễn Kiều hơi ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, "Vì tôi mua nhà đối diện anh đấy, hì hì."
Quý Tinh Trạch: "......"
Quý Tinh Trạch: "........."
Quá đáng lắm!
Anh không biết phải dùng biểu cảm gì để ứng phó với cô nữa.
Hít sâu một hơi, Quý Tinh Trạch mạnh mẽ đè nén xúc động muốn đánh người của mình lại, bật đèn phòng khách lên.
Lúc tới cửa nhận cơm hộp, anh nhìn Nguyễn Kiều từ trên cao xuống, "Cô hẳn biết chuyện chưa được sự cho phép của tôi mà mở cửa xông vào nhà tôi thì tôi có thể đưa cô vào Cục cảnh sát một chuyến nhỉ?"
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều phồng má, kéo vạt áo anh, nhẹ nhàng lắc, "Đừng máu lạnh mà anh à, tốt xấu gì chúng ta cũng là người quen cũ mà!"
Khóe môi Quý Tinh Trạch giật giật, kéo tay Nguyễn Kiều từ vạt áo mình ra, "Người quen cũ chưa qua mười hai giờ? Tôi không thể không nói, tốc độ mới cũ của Đại tiểu thư nhanh thật.
Nhưng mà con người tôi khá sợ người lạ.
Giờ đêm đã khuya, cám ơn cô đã lấy cơm hộp giúp tôi, vì sự an toàn của bản thân, tôi sẽ không mời cô vào cửa làm khách.
Chúc ngủ ngon."
Rầm một tiếng, cửa lớn vô tình đóng lại, gió từ cánh cửa lúc đóng lại còn đập lên mặt cô, không đau, nhưng cảm giác trào phúng cực mạnh.
Nguyễn Kiều sững sờ tại chỗ, sắc mặt thay đổi, cái gì mà vì sự an toàn của bản thân anh? Cô có thể ăn anh à?
Cô muốn gõ cửa chất vấn ý anh là gì, kết quả, Quý Tinh Trạch lại tự mình mở cửa ra.
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của anh còn nét ảo não, Nguyễn Kiều thầm hừ một tiếng, đàn ông khẩu thị tâm phi, miệng thì nói ghê lắm, còn không phải hối hận rồi sao, nhưng cô sẽ không dễ chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu.
Cô đứng im không nhúc nhích, nhướng mày nhìn anh, "Không phải bảo tôi uy hiếp đến sự an toàn của anh à? Sao lại mở cửa?"
Quý Tinh Trạch trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói, "Phiền cô tránh ra một chút, tôi đột nhiên nhớ ra mình quên đổi mật khẩu cửa."
Biểu cảm Nguyễn Kiều cứng đờ, sau đó trơ mắt nhìn Quý Tinh Trạch đưa lưng về phía mình, che kín mít động tác sửa mật khẩu.
Nguyễn Kiều nhìn chằm chằm gáy anh, chậm rãi nắm tay lại, "Hệ thống, nếu tôi đánh người đến choáng rồi chăm sóc anh ta cả đời, cũng coi như thay đổi cuộc sống của anh ta chứ nhỉ?"
Hệ thống: [!]
Hệ thống: [Kiều Kiều, cô bình tĩnh! Cô ngẫm lại xem, nếu có một người đàn ông cô không quen, chẳng những ăn vạ cô trên đường, còn nhớ kỹ mật mã cửa nhà cô, hơn nửa đêm không thèm gõ mà mở cửa nhà cô...]
Nguyễn Kiều bỗng hết giận, ngẫm lại hành động của mình đúng là quá mức, Quý Tinh Trạch không lựa chọn đánh cô mà chỉ sửa mật mã cửa đã coi như rất tốt tính rồi.
Nếu là cô, cô đã đưa người nọ vào bệnh viện nằm từ lúc bị ăn vạ rồi.
Nguyễn Kiều chọc chọc sau eo Quý Tinh Trạch, "Này."
Cả người Quý Tinh Trạch cứng đờ, xoay tay bắt lấy ngón tay không an phận của cô, nghiêng mặt rũ mắt nhìn cô.
Nguyễn Kiều đối mặt với ánh mắt của anh, mím môi, "Tôi đẹp, còn có tiền, vì sao anh không thích tôi?"
Quý Tinh Trạch đã đổi mật khẩu cửa nhà xong, anh buông ngón tay cô ra, lùi về sau một bước, nhìn khuôn mặt trẻ con siêu vô tội của Nguyễn Kiều ngoài hành lang, lễ phép cười, "Tôi sợ bị coi thành luyến đồng."
Nguyễn Kiều mở to hai mắt, "Anh......"
"Ngủ ngon." Quý Tinh Trạch nhanh chóng đóng cửa lại.
Nguyễn Kiều:!!!
Lại một lần nữa bị nhốt ngoài cửa, Nguyễn Kiều nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, tức đến bật cười, "Nghĩ sửa lại mật khẩu là có thể ngăn được tôi à? Cánh cửa nát này, một chân tôi có thể đá văng đấy?!"
Hệ thống cảm nhận được sự tức giận của Nguyễn Kiều, không dám khuyên cô, sợ mình bị liên lụy, nhưng mãi nửa ngày Nguyễn Kiều vẫn không có động tác gì, chỉ trừng cái cửa kia rồi quay về nhà mình mới mua.
Hệ thống nghẹn một lát, vừa nghi hoặc lại vừa vui mừng, khuyên nhủ, [Huhu, Kiều Kiều cô đang nhịn lại vì nhân thiết sao? Không sao, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhân thiết không thành vấn đề, cô không cần......]
Nguyễn Kiều mặt không biểu cảm đóng cửa lại, "Không phải."
Hệ thống: [Hả? Vậy vì sao?]
Bổ nhào vào cái giường duy nhất trong phòng, cô vùi mặt vào gối, ngáp một cái, "Tôi không muốn vào Cục cảnh sát một lần nữa."
Hạ Thần Nhiên có một fan tên Kiều Kiều là vị hôn thê của Hạ Thần Nhiên, tất cả fans của hắn đều biết fan này.
Mắng người không một từ thô tục, lại thường có thể mắng người đến tự bế.
Cô là fan của Hạ Thần Nhiên từ lúc hắn vừa xuất đạo, nhiều năm nay chẳng những thường xuyên đăng ít đường hoặc những thông tin không tìm thấy ở nơi khác trên Weibo, mà còn đặc biệt nỡ tiêu tiền.
Năm nay, sắp tới sinh nhật của Hạ Thần Nhiên, trước hai ngày, cô đã chi một triệu làm tiền tiếp ứng sinh nhật cho hắn.
h trưa, có fan của Hạ Thần Nhiên cơm nước xong không muốn ngủ trưa, muốn xem bài trên Weibo của Kiều Kiều là vị hôn thê của Hạ Thần Nhiên, kết quả vừa kéo được vài cái, bỗng phát hiện ảnh chân dung của chủ Weibo đã đổi từ Hạ Thần Nhiên sang Quý Tinh Trạch.
Fans lập tức dấu hỏi đầy đầu, tưởng Weibo bị lag, tiện tay làm mới một cái, kết quả làm mới xong phát hiện tên Weibo đã đổi thành Idol Kiều Kiều.
Tức khắc, có người nhận ra không đúng, nghĩ cô bị trộm tài khoản, fans có cách liên hệ với cô vội gửi tin cho cô, lại không nhận được hồi âm.
Sau đó, cô bắt đầu xóa Weibo.
Các fans của Hạ Thần Nhiên bắt đầu luống cuống, lại không liên hệ được với cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô quét sạch Weibo.
Tim các fans đều lạnh, có người còn chưa từ bỏ ý định liên hệ với cô, kết quả lại thấy cô quét sạch Weibo rồi đăng một bài mới.
@Idol Kiều Kiều: Từ hôm nay trở đi, đánh bảng, bỏ phiếu, tiếp ứng, làm tiểu hành tinh yêu anh nhất!
Bài Weibo này còn kèm theo phần viết khen ngợi Quý Tinh Trạch, khen ngợi hơn từ, sẽ rút thăm người viết để tặng mỗi người tệ.
Nếu chứng minh được mình là fan của Quý Tinh Trạch thì sẽ được đưa thêm .
Bên dưới nữa là một tấm mỹ nhan thịnh thế của Quý Tinh Trạch lưu truyền cực rộng trên mạng.
Fans của Hạ Thần Nhiên lập tức bùng nổ.
Nhưng mà dù thế nào thì Nguyễn Kiều cũng chẳng có cảm giác gì, cô xóa sạch lịch sử xong, đột nhiên nhớ ra, vì sắp tới sinh nhật Hạ Thần Nhiên, fans vốn muốn đóng góp làm sinh nhật cho hắn, nguyên thân vừa quay người đã đưa một khoản tiền lớn qua.
Vì thế, cô liên hệ đến người nhận tiền lúc đó, tính đòi tiền về quyên góp cho trường tiểu học ở vùng núi.
Không ngờ đối phương chẳng những cường ngạnh từ chối trả tiền, còn nói một đóng lớn mấy lời não tàn chất vấn Nguyễn Kiều vì sao lại phản bội họ.
Nguyễn Kiều: "......!Biết góp vốn phi pháp là gì không?"
Đối phương: "......"
Thuận lợi lấy tiền về, Nguyễn Kiều cũng thuận lợi leo lên hot search.
Không chỉ vì cô chuyển phát rút thăm trúng thưởng, còn vì cô đã chọc giận fans của Hạ Thần Nhiên.
Tất cả quần chúng ăn dưa đều đoán thâm ý sau hành động này của Nguyễn Kiều, người không nhìn được gần đây Hạ Thần Nhiên nổi nên nhân cơ hội đục nước béo cò thuê thủy quân bôi đen hắn.
Không có nguyên chủ thời khắc dùng tiền đập người xông pha đầu trận tuyến, sự nghiệp vừa mới khởi bước, người đại diện lại không có mấy tác dụng, Hạ Thần Nhiên đau đầu nhức óc, không xuôi gió xuôi nước, một đường vô ưu như trong quá khứ nữa.
Nhưng nó cũng chẳng liên quan gì đến Nguyễn Kiều cả, cô tắt máy rồi, không để ý gì hết.
Quý Tinh Trạch đã bắt đầu sáng tác thì sẽ không để ý ngày đêm, trước kia đã thích trạch ở nhà không ra ngoài, giờ Nguyễn Kiều dọn đến đối diện nhà anh, cô đoán vì tránh mặt mình, anh sẽ càng không ra cửa.
Cô cũng không định ép anh quá, lỡ ép anh đến nóng nảy thì phiền lắm.
Nguyên thân lúc trước một lòng một dạ theo đuổi Hạ Thần Nhiên, chọc cha Vệ và Vệ Tùng tức điên, nguyên thân cảm thấy cha và anh trai đều không ủng hộ mình, mấy hôm trước về cãi nhau với cha Vệ một trận, dọn ra khỏi nhà, ở trong một căn phòng nhỏ.
Bảo mẫu trong nhà biết chuyện Nguyễn Kiều và cha Vệ cãi nhau, thấy cô về thì rất vui, "Tiểu thư cuối cùng cũng về rồi, Vệ tiên sinh tuy không nói ra, nhưng rất lo lắng cho cô đấy, hai ngày nay ông ấy còn không ăn được cơm, sắc mặt luôn không tốt."
Bảo mẫu đưa dâu tây sắp bưng lên tầng cho Nguyễn Kiều, "Vệ tiên sinh đang ở thư phòng, tiểu thư đi gặp ông ấy thì tiện bưng đĩa dâu tây này lên luôn nhé.
Lần này về tiểu thư có đi nữa không? Cháu muốn ăn gì, giờ dì lập tức chuẩn bị cho cháu."
Nguyễn Kiều cầm một quả dâu ném vào miệng, ngọt đến cong mắt, "Tay nghề của dì Triệu tốt, làm gì cũng ngon, mấy ngày nay ở ngoài, cháu nhớ đồ ăn dì Triệu nấu nhất đấy."
Bảo mẫu nghe vậy, lập tức nở nụ cười, xoa xoa tay, "Miệng tiểu thư thật ngọt, vậy buổi tối dì nấu riêng cho cháu hai món cá quế chiên xù và sườn heo chua ngọt cháu thích ăn nhất nhé."
Cha Vệ vốn đang bận, nghe được giọng nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện người đi vào là Nguyễn Kiều thì hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉ trong giây lát.
Ông buông đồ trong tay xuống, trầm mặt lại, "Không phải bảo không bao giờ trở về à? Còn về làm gì?"
Nguyễn Kiều đặt dâu tay trong tay lên bàn của cha Vệ, chọn một quả vừa to vừa đỏ đưa đến trước mặt ông, cười hì hì nói, "Hì hì, ba ba tốt như vậy, sao con có thể không về được, lúc ấy chỉ là đang giận quá mất khôn thôi."
"Ồ." Cha Vệ không bị viên đạn bọc đường của Nguyễn Kiều lay động, giơ tay nhận quả dâu rồi thả về đĩa, khẩu thị tâm phi, "Ha, ba ba nào tốt bằng anh Thần Nhiên của con?"
Nguyễn Kiều chu miệng lên, vô cùng đáng thương nhìn cha Vệ, "Ba ba, con biết sai rồi, con đã quyết tâm sửa lại lỗi lầm!"
Cha Vệ nhướng mày nhìn cô.
Nguyễn Kiều vươn tay đếm cho cha Vệ nghe, "Con đã dọn sạch Weibo, kéo đen tất cả cách thức liên hệ của anh ta, còn để luật sự Lâu giúp con liệt kê hết những khoản tiền đã tiêu cho anh ta, gửi cho anh ta, bắt anh ta trả.
Ba ba, con thề về sau sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa, sau này ba ba nói gì con cũng nghe, tuyệt đối sẽ không chọc ba ba tức giận.
Ba ba, ba tha thứ cho con đi mà~"
Cha Vệ nhìn Nguyễn Kiều, vợ ông qua đời sớm, để lại cô con gái sinh non giống như mèo con này, vất vả lắm mới nâng trong tay nuôi lớn, ngày thường đều không nỡ mắng cô một câu, thấy cô ngoan ngoãn làm nũng xin lỗi như bây giờ, ông còn giận sao được nữa.
Nhưng vì uy nghiêm của một gia trưởng, cha Vệ tuy khóe môi đã cong cong, lại vẫn hừ một tiếng, "Xem biểu hiện của con."
Nguyễn Kiều sán lại gần, bóp vai cho cha Vệ, "Ba ba tốt nhất nha~"
Vệ Tùng tăng ca đến gần h mới về, lúc thấy Nguyễn Kiều trong phòng khách, còn tưởng mình bị hoa mắt.
Cha Vệ nghe tiếng, quay đầu nhìn con trai, "Đứng ở đó làm gì? Thấy em gái con về rồi còn không biết chào hỏi?"
Vệ Tùng giật giật khóe miệng, nhìn về phía Nguyễn Kiều, "Sao em lại về rồi?"
Nguyễn Kiều lập tức bất mãn cáo trạng với cha Vệ, "Ba, ba nghe xem, giọng anh ấy nghe là biết không chào đón con!"
Vệ Tùng xoa trán, xác định đây là cô em gái chuyên hố anh trai của mình, "Lúc nghe Lâu Tề nói, anh còn không tin lắm, nhưng có vẻ em đã thật sự suy nghĩ cẩn thận, định từ bỏ Hạ Thần Nhiên?"
Nguyễn Kiều: "Đương nhiên rồi, anh ta cũng không thích em, em nháo khó coi như thế vì anh ta, còn chọc ba ba và anh tức giận, không thú vị."
Vệ Tùng nhìn em gái mình thật lâu, xác định cô nói thật, cũng thầm thở ra, nhớ đến chuyện Lâu Tề bảo Nguyễn Kiều di tình biệt luyến, lại thuận miệng hỏi một câu, "Chuyện em và idol họ Quý kia là sao thế?"
Cha Vệ sửng sốt một lát, hỏi con trai, "Idol nào?"
"Idol gì chứ! Anh ấy rõ ràng là ca nhạc sĩ!" Nguyễn Kiều ôm gối lập tức ngồi thẳng eo, "Anh, em vốn đang định tìm anh, nếu anh đã hỏi, vậy giờ em nói luôn.
Em thấy công ty chúng ta còn thiếu một Tiểu thiên vương giới ca nhạc, anh đào anh ấy qua đi! Anh ấy có tài hoa, nhưng mà công ty và người đại diện bên kia đều không quan tâm, em thấy mà tức giận!"
Vệ Tùng: "......."
"Cái gì mà Tiểu thiên vương giới ca nhạc? Nó lừa dối em như vậy, để em giúp nó đi ăn máng khác hả?" Vệ Tùng tức đến bật cười, "Thiên Ngu sẽ không đào một nghệ sĩ không có giá trị, tiếng xấu khắp người đâu!"
"Cái gì mà không có giá trị! Anh ấy tài hoa như vậy, tất cả bài hát của nhóm đều do anh ấy viết, mấy tin đồn xấu kia đều do người khác hắt nước bẩn! Hơn nữa, anh ấy không lừa em giúp anh ấy, là tự em không nhìn được!"
Vệ Tùng lạnh lùng "Ồ" một tiếng, anh không thèm tin cô em gái não tàn nhà mình đâu.
"Anh, anh đừng đi mà, anh đồng ý đi mà, đào anh ấy chắc chắn không lỗ đâu, cùng lắm thì em trả tiền vi phạm hợp đồng là được."
"Không thể nào, em trực tiếp nói với nó, bảo nó chết tâm đi! Nếu nó lại dỗ em như thế, đừng trách anh phong sát nó!" Vệ Tùng càng nói càng giận, không nhịn được dạy dỗ Nguyễn Kiều hai câu, "Tên họ Quý này rõ ràng có ý đồ khác với em, em có thể để tâm tí không? Em ngã trên người tên họ Hạ kia còn chưa đủ à?"
Nguyễn Kiều: "......"
Vốn chỉ muốn bớt việc nên mới muốn đưa Quý Tinh Trạch tới công ty của anh trai mình, nếu anh cô không muốn thì thôi, cô cũng không muốn tranh chấp với anh ấy, còn hợp đồng quản lý của Quý Tinh Trạch, đến lúc đó cô sẽ nghĩ cách khác.
Cha Vệ thấy Nguyễn Kiều không để tâm mấy chuyện vụn vặt giống trước kia, nhẹ nhàng thở ra, không muốn con trai và con gái mãi mới chịu về nhà cãi nhau vì một sao nam, ông mở miệng đổi đề tài, "Kiều Kiều, anh con sợ con bị lừa thôi, con đừng giận nó.
Ba ba nghe nói hôm qua con vào Cục cảnh sát hai lần, vì sao thế?"
Nguyễn Kiều ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, "Chính là idol có ý đồ khác với con mà anh nói đưa con vào đấy."
Cha Vệ:?
Vệ Tùng nhíu mày, "Sao lại thế?"
Nguyễn Kiều nhàn nhạt mở miệng, "Thật ra cũng không có gì, chính là em coi trọng anh ấy, sau đó anh ấy không vui."
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Vợ à, cầu xin em đừng làm xấu hình tượng của anh trước mặt cha vợ và anh vợ nữa! Cầu xin em đấy!.