Tác giả: Kiều Lam
Lúc trước, khi Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu ở bên nhau, Nhiếp Chính Vương đã phái người đi tra thân phận của Lê Nguyên Chiêu, lúc ấy hắn cũng biết tin Thái tử Đại An bị tập kích, không rõ sống chết, nhưng trước nay lại chưa từng nghĩ theo hướng này.
Cũng trách hắn quá sơ ý, chưa bao giờ nghĩ nữ nhi huynh trưởng nâng niu trong lòng bàn tay dỗ dành sao có thể ngu xuẩn như Tống Tịch được.
Nhiếp Chính Vương lau đi vết máu trên khóe miệng, cười thảm đạm.
Trước kia, hắn không tin số mệnh, nhưng giờ, không thể không tin.
Ông trời trước giờ chưa từng rủ lòng thương hắn, dù chỉ là một giây.
Hắn cũng không làm gì nữa.
Có thể xúi giục người của hắn đến mức này, Nhiếp Chính Vương không cần đoán cũng biết, tất cả át chủ bài của hắn đều mất.
Dù có phản kháng thêm nữa, chẳng qua cũng chỉ là giãy giụa lúc hấp hối mà thôi.
Nhiếp Chính Vương cúi đầu chịu trói, tránh một trận giết chóc vô dụng.
Tất cả người tham gia cung biến đều bị bắt, Tống Tịch không thể tin, tất cả lại kết thúc như một trò đùa.
Gần đây hắn mới biết được một số chuyện, được Nhiếp Chính Vương dặn dò mấy việc.
Tưởng tượng sau này Phụ vương là Hoàng đế Tây Triều, hắn đi đường mà như đang bay.
Nhưng hắn không thể ngờ, mới mơ đẹp được hai ngày, mộng đẹp đã nát, sau này hắn không những nước lên thì thuyền lên, mà còn gặp nguy hiểm bị xử tội khi tạo phản thất bại.
Nhiếp Chính Vương là đệ đệ của Tiên đế, sau này cùng lắm chỉ bị phế bỏ Vương vị, mà hắn thì khác, hắn sẽ bị chém đầu!
Tống Tịch ngốc.
Hắn không thể tiếp nhận kết quả này.
Nhìn Nguyễn Kiều đứng chung với Lê Nguyên Chiêu cách đó không xa, Tống Tịch giãy giụa kịch liệt, "Chuyện này là không thể, không thể nào xảy ra được!"
Tống Tịch không muốn chết.
Nhưng hắn biết, mình tham gia mưu phản, không thể nào còn sống.
Hắn không cam lòng.
Nhất thời, sức lực hắn rất mạnh, tránh thoát được kiềm chế, nhào mạnh về phía Nguyễn Kiều.
Tuy động tác là nhào về phía Nguyễn Kiều, nhưng mục tiêu thực sự của hắn lại là Lê Nguyên Chiêu.
Phụ vương vốn được Đại An duy trì, nhưng vì người này lại chặn ngang một chân, vậy nên họ mới không có một cơ hội thắng.
Không ngờ khất cái luôn bị hắn khinh thường lại là một nhân vật lai lịch hiển hách.
Chẳng trách Tống Kiều luôn khinh thường bất kỳ ai lại không tiếc dùng sắc đẹp câu dẫn y!
Sự ác độc nhuộm đặc đôi mắt Tống Tịch.
Sứ thần Đại An ở ngoài Ngọc Kinh khá tốt, hắn muốn xem đám sứ thần đó thấy Lê Nguyên Chiêu chết sẽ có biểu cảm gì!
Ánh sáng lạnh lóe lên nơi cổ tay áo hắn, một chủy thủ sắc bén trượt ra.
Nhưng chưa chờ hắn có động tác kế tiếp, hắn bỗng cảm thấy cổ mình đau xót, hắn thấy trên người Nguyễn Kiều bị một lượng máu lớn phun tới, nhuộm đỏ sậm hồ phục đỏ rực của nàng.
Tiếp đó, trời đất quay cuồng, hắn thấy được một thân thể quen mắt, không có đầu, cứng đờ quơ quơ, rồi ngã xuống.
Suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu là: Đau quá......
Nguyễn Kiều thu hồi trường kiếm, tất cả xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Đặc biệt là Lê Nguyên Chiêu, tuy y nghĩ được âm thanh, nhưng vì không nhìn thấy nên y không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cả đại điện chìm trong yên lặng.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Nguyễn Kiều.
Bởi vì cách gần, máu trên người Tống Tịch bắn hết lên người nàng, ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng bị bắn mấy giọt máu đỏ tươi.
Bọn họ từng thấy Trưởng công chúa xa hoa dâm dật, từng thấy Trưởng công chúa nuông chiều vô lễ, lại chưa từng gặp Nguyễn Kiều cả người huyết tinh sát khí, ánh mắt đảo qua, họ thậm chí còn không dám đối diện.
Trong nhất thời, đại điện im lặng như ve sầu mùa đông, ngay cả Tiểu hoàng đế ngồi trên cũng ngây người trong giây lát.
Chỉ có Lê Nguyên Chiêu.
Y túm một cái đã bắt được tay của Nguyễn Kiều, "Sao nàng lại động thủ! Vết thương trên tay có phải lại nứt ra rồi không?"
Nguyễn Kiều mặc Lê Nguyên Chiêu sờ tay mình, khuôn mặt băng lãnh tan ra, giọng nói cũng mềm mại như đã trở thành một người khác, "Thấy hắn đột nhiên rút chủy thủ, ta chỉ phản ứng theo bản năng, quên mất trên tay còn vết thương, ta đau quá."
Lê Nguyên Chiêu vừa đau lòng, vừa bất đắc dĩ, nhẹ nhàng sờ bàn tay đã băng lại của nàng, lúc sờ thấy ướt, y thở dài, "Vừa lúc đang ở trong cung, để ngự y băng bó lại cho nàng đi."
Nguyễn Kiều: "Nhưng mà giờ ta đau quá."
Mọi người: "......"
Nguyễn Kiều đau đến mức nào thì họ không biết, họ chỉ biết Nguyễn Kiều không thèm chớp mắt đã chém bay đầu Tống Tịch.
Nhìn thi thể không đầu của Tống Tịch, họ nhất trí cảm thấy cổ hơi đau.
Lúc các người phát cẩu lương, có thể cho người mang thi thể chết không nhắm mắt của Tống Tịch ra ngoài trước rồi phát không?!
Giống như lời Lê Nguyên Chiêu, sứ thần Đại An đã ở ngoài thành Ngọc Kinh.
Tiểu hoàng đế phái người tạm thời an trí nhóm sứ thần nghỉ ngơi ở dịch quán, dù sao cả thành Ngọc Kinh và Hoàng cung đều đang loạn.
Đâu đâu cũng là máu và thi thể.
Nhưng nhóm sứ thần Đại An lại rất sốt ruột, ngay cả nghỉ ngơi cũng không cần, chỉ muốn gặp Nguyễn Kiều trước.
Lúc Tiểu hoàng đế hỏi Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều đã đoán được nguyên nhân, dò hỏi ý Lê Nguyên Chiêu, mới mang theo y tới dịch quán.
Xe ngựa của Nguyễn Kiều vừa tới dịch quán đã thấy hai người đi từ trong ra.
Một người tuổi không kém Tiểu hoàng đế là mấy.
Được hệ thống nhắc nhở, Nguyễn Kiều dễ dàng biết được thân phận của người này.
Là nam chủ của cốt truyện gốc – Lê Nguyên Hạo.
Mà một người khác vẫn luôn ngăn cản cậu, mặt trắng không râu, dáng người hơi cong, có khuôn mặt rất phúc khí là Đại thái giám tổng quản đắc lực nhất bên cạnh Hoàng đế Đại An – Tề Cao.
Hai người vừa thấy xe ngựa, lập tức dừng lại.
Xe ngựa vừa vén màn, lộ ra khuôn mặt của Lê Nguyên Chiêu, y còn chưa xuống xe ngựa, đôi mắt của Tề Cao và Lê Nguyên Hạo đã đỏ bừng.
Tề Cao nghẹn ngào hô, "Điện hạ, ngài làm bệ hạ và lão nô tìm khổ quá!"
Lê Nguyên Hạo trực tiếp lao đến trước xe ngựa, một tay chống càng xe nhảy lên, bắt lấy tay Lê Nguyên Chiêu, "Hoàng huynh, đôi...!Đôi mắt của huynh......"
Lê Nguyên Chiêu lại lần nữa nghe thấy giọng nói của Hoàng đệ mình thường chăm sóc, nhất thời cảm thấy như đã qua mấy đời, mãi lúc lâu sau y mới hồi thần, vỗ đỉnh đầu cậu trấn an, "Đừng khổ sở, điện hạ chăm sóc ta rất tốt."
Lê Nguyên Hạo lúc này mới nhận ra còn có người khác bên cạnh.
Trước đó cậu đã hiểu được tình hình thông qua bức thư của Lê Nguyên Chiêu, giờ thấy Nguyễn Kiều, cậu cũng không kinh ngạc.
Dù sao thì lần này họ tới, trừ đón Lê Nguyên Chiêu về, còn mang đến quốc thư cầu thân cho Lê Nguyên Chiêu.
Lê Nguyên Hạo cũng không có phê bình kín đáo với thân phận Công chúa tiểu quốc của Nguyễn Kiều như Lê Hoàng, dù sao Nguyễn Kiều không chỉ có ân cứu mạng với Lê Nguyên Chiêu, hai người còn tình đầu ý hợp.
Cậu cảm thấy chỉ cần Hoàng huynh vui là tuyệt nhất rồi.
Nguyễn Kiều trước khi tới đã rửa mặt chải đầu, trang điểm lại một lượt, diện mạo nàng minh diễm nhưng không tầm thường, một thân khí độ không giống như Công chúa một nước nhỏ có thể bồi dưỡng được.
Lê Nguyên Hạo thầm gật đầu, sau đó dò hỏi Lê Nguyên Chiêu, "Đây là tẩu tẩu?"
Lê Nguyên Chiêu không ngờ Lê Nguyên Hạo sẽ trực tiếp gọi thẳng như vậy, khuôn mặt vốn trắng nõn bỗng chốc đỏ ửng, nhưng y lại không mở miệng sửa đúng.
Lê Nguyên Hạo nhiều năm thân cận với Lê Nguyên Chiêu, tất nhiên biết y là người thế nào.
Thấy y như vậy, còn có gì không hiểu nữa? Cậu lập tức thấy tò mò về Nguyễn Kiều.
Bình tĩnh đánh giá, diện mạo của vị Công chúa này đúng thật không tầm thường, vượt xa các nữ tử khác, lần đầu tiên cậu nhìn thấy cũng thấy ngứa lòng.
Nhưng Hoàng huynh cậu là ai?
Là người tàn nhẫn đến mức dù có ong bướm đẹp hơn Nguyễn Kiều nhào vào lòng, đều bị y nói thành người có ý đồ hành thích mang đi xử lý.
Hoàng huynh của cậu nếu thật sự bị sắc đẹp mê hoặc, mấy năm nay, con cái chắc có thể xách thành chuỗi.
Hơn nữa, giờ huynh ấy hoàn toàn không nhìn thấy.
Tuy nói là có ân cứu mạng, nhưng câu chuyện lấy thân báo đáp ân cứu mạng không thể nào tồn tại trong Hoàng gia được, người cầm quyền một quốc gia, không thể xử trí theo cảm tính.
Càng đừng nói Hoàng huynh cậu từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế ưu tú nhất, nhìn như ôn hòa rộng lượng, nhưng nội tâm thực chất lạnh cứng rắn lạnh lùng hơn bất kỳ ai, chỉ là một cái ân cứu mạng không thể nào khiến huynh ấy lấy thân báo đáp được.
Lê Nguyên Hạo hoàn toàn không ra vẻ, chắp tay cúi sâu người chào Nguyễn Kiều, "Nếu không nhờ tẩu tẩu, có thể ta sẽ không gặp được Hoàng huynh, ta vô cùng cảm tạ tẩu tẩu, cảm tạ ân cứu mạng của tẩu tẩu."
Nguyễn Kiều nhanh tay nhanh mắt nâng cậu lên, "Không cần nói vậy, làm gì có ân cứu mạng nào, lúc ấy xe ngựa của ta đụng phải chàng ấy, còn khiến chân chàng ấy bị thương."
Lê Nguyên Chiêu ở bên đột nhiên bật cười.
Lê Nguyên Hạo hơi tò mò, "Hoàng huynh cười gì thế?"
Lê Nguyên Chiêu ho nhẹ, "Không có gì, chỉ là bỗng nhớ tới ngày ta và điện hạ mới gặp."
Nguyễn Kiều lập tức hiểu lý do y cười, tức khắc thấy có chút ngượng ngùng.
Nàng vô số lần mở miệng bắt y trả ân cứu mạng bằng cách lấy thân báo đáp, thậm chí quả dưa Lê Nguyên Chiêu này còn bị nàng cưỡng ép vặt xuống.
Nếu y ăn ngay nói thật, Nguyễn Kiều hơi lo mấy người Lê Nguyên Hạo sẽ cảm thấy nàng dùng ân cứu mạng bức bách Lê Nguyên Chiêu.
Tuy đúng là thế thật.
Lê Nguyên Chiêu không vạch trần Nguyễn Kiều, y không có hứng thú kể chuyện của hai người cho người ngoài nghe, "Sắp vào đông, thời tiết lạnh, vết thương của ta đã lâu không được trị liệu, không nhìn thấy, lại không xu dính túi, nếu không có điện hạ, không bao lâu nữa, ta sẽ chết đầu đường.
Điện hạ không cần khiêm tốn, nàng gánh được ân cứu mạng này."
Y không nhìn thấy, cũng không biết biểu cảm của Nguyễn Kiều lúc này là gì, ngón tay xuyên qua ống tay áo đan nhau, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Nguyễn Kiều, bàn tay khô ráo mang theo ý trấn an rõ ràng.
Nguyễn Kiều sửng sốt, y trấn an nàng trước mặt Lê Nguyên Hạo, nàng kinh ngạc, lại có chút vui vẻ, trộm nhéo lòng bàn tay Lê Nguyên Chiêu, "Không nói chuyện này, trong cung còn việc, ta đưa chàng đến đây, không quấy rầy huynh đệ chàng ôn chuyện."
Lê Nguyên Chiêu cong cong môi, "Được, Hoàng thượng nhỏ tuổi, trong cung còn nhiều chuyện cần xử lý, nàng đi đi, không cần nhớ mong ta."
Lê Nguyên Hạo ngồi bên, cảm giác bầu không khí nhão nhão dính dính không cho phép người khác tiến vào giữa hai người, tức khắc giật giật khóe miệng.
Nói thật, cậu thật sự không ngờ có một ngày có thể nhìn thấy một mặt này của Hoàng huynh.
Cậu từng cho rằng, Hoàng huynh sẽ cả đời không thành thân, thậm chí sinh con cũng là tự bản thân một mình sinh ra.
Cũng may được mình khuyên Phụ hoàng giúp, Phụ hoàng mới đồng ý, nếu không, cậu rất có lý do hoài nghi, Hoàng huynh cậu sẽ không màng sự phản đối của Phụ hoàng, gả thẳng tới Tây Triều.
Nguyễn Kiều trở lại trong cung, Tiểu hoàng đế quả nhiên đang chờ nàng.
Vừa thấy Nguyễn Kiều, cậu đã không nhịn được mà dò hỏi, "Hoàng tỷ, Lý Tu Trúc kia sao lại là Thái tử Đại An? Lê Hoàng hẳn sẽ không đồng ý hôn sự của hai người đâu? Hắn chắc chắn phải về triều, vậy tỷ thì sao bây giờ? Tỷ cũng muốn đi theo hắn sao? Hay tỷ đừng đi, trẫm tìm mười tám mỹ nam làm thị quân cho tỷ ở Tây Triều được không?"
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều cực kỳ cảm động rồi từ chối, vất vả lắm mới trấn an được Tiểu hoàng đế, sau đó đưa lệnh bài Hắc Ưng Vệ ra.
Tiểu hoàng đế sửng sốt, "Hoàng tỷ, tỷ làm gì vậy?"
"Vốn Hắc Ưng Vệ là hộ vệ bảo vệ các đời Hoàng đế, năm đó phụ hoàng giao cho ta, cũng vì đệ còn quá nhỏ, giờ qua hai năm nữa, đệ có thể tự mình chấp chính, vật nên về với chủ mới đúng."
"Trẫm không cần! Trẫm không có lệnh bài Hắc Ưng Vệ, Hoàng tỷ sẽ không để Hắc Ưng Vệ bảo hộ trẫm sao?"
Nguyễn Kiều duỗi tay nhéo mũi cậu, "Quân không lập uy, lại giao an nguy của mình vào tay người khác, đệ có bị ngốc không thế?"
Tiểu hoàng đế lạnh mặt, hơi tức giận, "Vậy tỷ giao lệnh bài cho trẫm, chẳng phải cũng là giao an nguy của tỷ vào tay trẫm sao?"
"Không giống nhau.
Đệ là Hoàng đế, ta là Công chúa, đệ càng nguy hiểm hơn ta!"
"Hoàng tỷ biết trẫm nguy hiểm hơn còn giao nó cho trẫm? Trẫm giờ đối tốt với Hoàng tỷ, nhưng nếu sau này trẫm trưởng thành, thành thân, có hài tử của mình, tâm thay đổi, đối xử với Hoàng tỷ không tốt, vậy tỷ phải làm sao bây giờ?"
Nguyễn Kiều:?
Nguyễn Kiều: "Đệ hiểu rõ nguy hiểm mà ta nói không phải ý đó."
"Nhưng ý trẫm chính là như vậy!" Ánh mắt Tiểu hoàng đế nhìn Nguyễn Kiều rất nghiêm túc, "Hoàng tỷ, lòng người dễ đổi, dù là trẫm cũng không dám bảo đảm với tỷ rằng sẽ mãi mãi tin tưởng tỷ như thế, nếu trẫm lớn tuổi, hồ đồ, tỷ có Hắc Ưng Vệ thì vẫn còn bảo đảm."
"Vậy đệ không sợ ta thành thân, có hài tử, suy nghĩ thay đổi?"
"Giang sơn này vốn là của Hoàng tỷ, nếu Hoàng tỷ muốn, cho tỷ là được."
Nguyễn Kiều: "......!Đệ tưởng bở! Năm đó phụ hoàng truyền ngôi Hoàng đế cho đệ, đừng mơ đẩy được lên đầu ta, ta là một nữ tử, không kế thừa ngôi vị Hoàng đế."
Đời trước nàng bị úng đầu mới làm Hoàng đế, đời này đừng mơ lừa nàng đi làm việc cả đời không nghỉ!
Dù thế nào thì Nhiếp Chính Vương cũng là đệ đệ của Tiên đế, là Hoàng thúc của Tiểu hoàng đế và Nguyễn Kiều, nếu giết thật thì có vẻ Tiểu hoàng đế quá máu lạnh.
Sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng, Nhiếp Chính Vương bị phế bỏ vương vị, biếm làm thứ dân, đoạt đi họ Tống, cả nhà bị lưu đày đến Kiềm Châu.
Những kẻ tham dự khác đều bị xét nhà, lưu đày ba ngàn dặm.
Nhưng, không ai ngờ, đêm trước ngày lưu đày, Nhiếp Chính Vương Phi đột nhiên như phát điên đâm Nhiếp Chính Vương, sau đó ôm con nhỏ tự sát.
Trước khi tự sát, nàng ta còn đốt lửa.
Đến khi Nguyễn Kiều biết tin, một nhà ba người họ đã cháy thành tro bụi.
Tiểu hoàng đế tức điên!
Cậu chỉ biếm cả nhà Nhiếp Chính Vương thành thứ dân rồi lưu đày là vì không muốn gánh cái tiếng vô tình.
Kết quả, Nhiếp Chính Vương Phi làm vậy, khiến Tiểu hoàng đế giống như giết người diệt khẩu, cái mũ ra vẻ đạo mạo thực chất tàn nhẫn độc ác gắn chặt trên đầu Tiểu hoàng đế, không thể gỡ xuống.
Tuy vậy người chết cũng đã chết, Tiểu hoàng đế có tức cũng vô dụng.
May mà xét nhà của mấy người tham gia tạo phản cũng lấy đầy quốc khổ, lúc này tâm tình Tiểu hoàng đế mới tốt hơn chút.
Cả Ngọc Kinh và Hoàng cung đều được rửa sạch sẽ, vừa trải qua cung biến, ai ai cũng thấy bất an, cả Ngọc Kinh đều chìm trong tiêu điều.
Lê Nguyên Hạo và Tề Cao dâng quốc thư cầu thú Nguyễn Kiều cho Lê Nguyên Chiêu lên trong quốc yến chiêu đãi họ, nguyện ý kết duyên Tần Tấn, hôn sự này cuối cùng cũng khiến không khí thành Ngọc Kinh có chút vui mừng.
Hoàng tử thành thân không thể qua loa.
Lê Nguyên Chiêu phải về nước gặp Lê Hoàng báo bình an trước, còn phải đích thân trở về chuẩn bị cho việc thành thân của hai người, sau đó chọn ngày lành tới Tây Triều đón dâu.
Ngày Lê Nguyên Chiêu đi, Nguyễn Kiều tiễn y mười dặm, Lê Nguyên Hạo thật sự không chịu nổi, ỷ vào việc Lê Nguyên Chiêu không nhìn thấy mà trợn trắng mắt, phun tào với Tề Cao, "Chẳng qua chỉ là tách ra trở về chuẩn bị thành thân mà thôi, làm gì mà như sinh ly tử biệt ấy.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không dám tin đây là Hoàng huynh!"
Tề Cao gần đây bị hai người nhồi cẩu lương đến no căng, nghe Lê Nguyên Hạo nói, không nhịn được thở phào, giọng nói chua xót lại vui mừng, "Đại điện hạ cuối cùng cũng thông suốt."
Sau khi Lê Nguyên Chiêu đi rồi, y sẽ thường xuyên gửi thư cho Nguyễn Kiều, kể cho nàng những việc y làm sau khi trở về.
Bởi vì giờ bị mù, y đã không thể làm Thái tử nữa, Lê Hoàng phong y là Đông Dương Vương.
Nhị hoàng tử lúc trước mưu hại y cũng bị Lê Hoàng sung quân đi trông Hoàng lăng.
Ba tháng sau, Lê Nguyên Chiêu cuối cùng cũng tới đón Nguyễn Kiều.
Ngày ấy, mưa rơi liên tục mấy ngày cuối cùng cũng tạnh, ánh mặt trời xán lạn xuyên qua tầng mây phủ lên người Nguyễn Kiều, khiến đồ án long phượng trình tường trêu giá y của nàng tựa như muốn bay vút lên trời.
Lúc đưa Nguyễn Kiều đến xe loan, đôi mắt Tiểu hoàng đế đỏ bừng, vô cùng trịnh trọng thỉnh cầu Lê Nguyên Chiêu đối xử tốt với Hoàng tỷ của cậu.
Sau khi xe loan khởi hành, Tiểu hoàng đế không màng thân phận vua một nước của mình, tiễn Nguyễn Kiều đi chừng mười dặm, cuối cùng mới dừng lại trong sự khuyên giải an ủi của triều thần.
Lần này, Lê Nguyên Hạo cũng tới theo đoàn đón dâu, thấy vậy thì dò hỏi Tề Cao cũng cùng tới theo: "Tập tục này của Tây Triều là sao? Tiễn ai cũng phải tiễn mười dặm?"
Nói xong, cậu chưa chờ Tề Cao trả lời đã không nhịn được mà chậc một tiếng, "Chậc, buồn nôn!"
Nhưng ngay sau đó, cậu lại chép miệng, "Nhưng có vẻ hiệu quả khá tuyệt, ngươi nói xem, nếu sau này ta về kiến nghị với phụ hoàng, Đại An có thêm một tập tục như thế thì sao nhỉ?"
Tề Cao: "......" Có tật xấu à!.