Tác giả: Kiều Lam
Tuy là mùa đông, nhưng trong phòng đốt than lò nên hơi nóng, Nguyễn Kiều mở hé cửa sổ, vốn định hít thở không khí, không ngờ lại thấy được một người.
Người nọ đi từ trà lâu đối diện ra, còn cảnh giác nhìn quanh khắp nơi rồi mới lên xe ngựa.
Tuy cửa sổ mở hé, nhưng Nguyễn Kiều vẫn né tránh, mãi đến khi chiếc xe ngựa kia rời đi.
Nguyễn Kiều rất kiên nhẫn mà chờ thêm một lát trước cửa sổ, tuy biết có thể không chờ được, nhưng nàng vẫn muốn thử xem có thể nhìn thấy người kia tới gặp ai không.
Chỉ là đợi hồi lâu, không ai quen mắt đi từ trà lâu đối diện ra nữa cả.
Nàng luôn đứng trước cửa sổ lại khiến Lê Nguyên Chiêu chú ý.
"Sao vậy?" Lê Nguyên Chiêu không thấy Nguyễn Kiều đang làm gì, chỉ biết nàng đột nhiên im lặng.
"Ừ, cũng không có gì, chỉ là vừa thấy một người không nên ở Ngọc Kinh thôi.
" Nguyễn Kiều biết mình không thể nhìn thấy người khác là ai, thu hồi tầm mắt, quay lại ngồi bên cạnh Lê Nguyên Chiêu, "Ta cảm thấy thời gian tới có lẽ sẽ loạn.
"
Lê Nguyên Chiêu dừng một lát, lập tức hiểu ý Nguyễn Kiều, "Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Cũng không có gì cần chuẩn bị trước, nên chuẩn bị đã sớm chuẩn bị xong từ mấy năm trước rồi, còn lại thì mặc cho số phận thôi!" Nguyễn Kiều than một tiếng, cố ý nói với Lê Nguyên Chiêu, "Vất vả lắm mới chờ được chân chàng tốt hơn, vốn còn định dẫn chàng đi dạo khắp nơi, không ngờ người tính không bằng trời tính, mai ta cho người đưa chàng tới thôn trang.
"
Lê Nguyên Chiêu hơi cau mày, "Vậy còn nàng?"
Nguyễn Kiều nhìn y, sau đó bật cười, tiến lại gần y.
Cảm nhận được hơi thở của nàng phả trên mặt, trên người mình, tai Lê Nguyên Chiêu dần đỏ lên.
Nguyễn Kiều không nhịn được vươn tay sờ tai y, ngạc nhiên cười nói, "Chàng lo cho ta à?"
Lê Nguyên Chiêu mím môi, biểu cảm trên mặt có phần nghiêm túc.
Y bắt lấy tay Nguyễn Kiều, nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng nói có phần bình đạm, nhưng lại mang theo cường thế không cho từ chối, "Ta muốn ở bên cạnh nàng.
"
"Chàng đến thôn trang, nếu Hoàng thúc thắng, người của ta còn kịp đưa chàng đi, chàng chỉ là một người không liên quan, rời khỏi Tây Triều, Hoàng thúc sẽ không đuổi theo chàng không bỏ.
Nhưng nếu chàng ở bên cạnh ta! ! "
Nguyễn Kiều còn chưa nói xong, Lê Nguyên Chiêu gần trong gang tấc bỗng cúi đầu, hôn lên khóe môi nàng, hơi thở ấm áp quyện vào nhau, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, nhưng lại thành công chặn lại tất cả lời nói của Nguyễn Kiều.
Nàng hơi kinh ngạc nhìn Lê Nguyên Chiêu.
Đây là lần đầu tiên y chủ động kể từ khi họ ở bên nhau.
Tuy chỉ là hôn khóe môi, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống Nguyễn Kiều chủ động hôn y, tim nàng đập mạnh, gương mặt cũng dần nhuộm màu đỏ ửng.
Nhưng biểu cảm của Lê Nguyên Chiêu vừa làm chuyện xấu lại chẳng chút thay đổi, dùng giọng nói cường thế như vừa rồi lặp lại một lần, "Ta ở cùng nàng, ở bên cạnh nàng.
"
Nguyễn Kiều không nhịn được khẽ liếm cảm xúc ấm áp còn lại bên khóe môi, chỉ cảm thấy khối da đó đều nóng lên, tuy là nàng thử trước, nhưng kết quả nàng lại không lường trước được.
Nháy mắt, não nàng ngắn lại.
Không nhận được câu trả lời của nàng, Lê Nguyên Chiêu nắm chặt tay nàng hơn, "Nàng đã nói, ta là người của nàng rồi.
Tống Kiều, nàng cần chịu trách nhiệm với lời mình nói.
"
Nguyễn Kiều nhướng mày, "Nhưng mà, chàng không sợ Hoàng thúc thắng sao? Chàng đi theo bên cạnh ta, cuối cùng sẽ cùng ta! ! "
"Sẽ không thua, cũng sẽ không chết.
" Lê Nguyên Chiêu không nhanh không chậm ngắt lời nàng, y buông tay Nguyễn Kiều ra, đôi tay chạm vào bả vai nàng, do dự một lát, rồi ấn nàng vào lòng mình.
Sau đó, Nguyễn Kiều nghe được giọng nói bình đạm của Lê Nguyên Chiêu vang lên trên đầu mình, "Không được, chúng ta mang quân san bằng phủ Nhiếp Chính Vương trước đi.
"
Giọng y tuy bình đạm, nhưng thái độ lại cực kỳ nghiêm túc.
Nguyễn Kiều ghé trong lòng y, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người y, không nhịn được mà cười ngã vào lòng y.
Nguyễn Kiều trước đó cũng nói những lời tương tự với Lê Nguyên Chiêu, nàng nghĩ rằng Lê Nguyên Chiêu cũng chỉ khoác loác giống nàng thôi, không để trong lòng.
Hôm nay đã dạo chơi đủ lâu, chân Lê Nguyên Chiêu không chịu được khi đi đường trong thời gian dài như vậy.
Ăn cơm xong, hai người lên đường hồi phủ.
Lúc họ ăn cơm, bên ngoài lại có tuyết rơi.
Toàn bộ thành Ngọc Kinh một mảnh trắng xóa, bông tuyết bay lả tả.
Trời lạnh, vừa rồi lúc ăn cơm uống nhiều canh, Nguyễn Kiều hơi buồn, lúc xe ngựa tới phủ Công chúa, vì vội vàng, nàng không cẩn thận dẫm phải mép váy, ngã nhào trên đất.
Nàng mặc rất dày, nên cũng không có việc gì.
Nhưng Lê Nguyên Chiêu không nhìn thấy, rất lo lắng, vội xuống xe ngựa, nửa quỳ trước mặt nàng, nắm lấy bàn chân vẫn còn đi giày thêu dính bùn của nàng, nôn nóng hỏi, "Sao rồi, có đau không? Có bị trật khớp không?"
Hai người dựa rất gần, Nguyễn Kiều có chút hoảng hốt nhìn dung nhan tinh xảo của y, chờ nàng phản ứng lại, đã nói dối là mắt cá chân đau.
Lê Nguyên Chiêu cau mày, trên khuôn mặt nghiêm túc còn lộ ra nét đau lòng, Nguyễn Kiều nhìn mà chột dạ, giật giật chân mình, không tự tin lắm, "Chàng đừng cầm, đế giày ta bẩn, hơn nữa cũng không quá đau, lát nữa là tốt rồi.
"
Lê Nguyên Chiêu nắm chặt lấy chân nàng, "Đừng nhúc nhích.
"
Y vươn một bàn tay sạch sẽ khác, sờ từ cẳng chân Nguyễn Kiều xuống mắt cá chân, cẩn thận xác nhận Nguyễn Kiều không bị thương đến xương thì mới thả lỏng.
Thấy Lê Nguyên Chiêu cuối cùng cũng thả lỏng chân mình ra, Nguyễn Kiều rút vội chân về dưới váy, sau đó lấy khăn tay sạch lau nước bùn trên tay y.
Nhưng Lê Nguyên Chiêu trước kia thích sạch sẽ lại không lau tay trước, mà dùng cái tay sạch sẽ kia xách Nguyễn Kiều lên.
Tay y rất khỏe, túm cánh tay Nguyễn Kiều hơi đau.
Nguyễn Kiều nhìn Lê Nguyên Chiêu một thân khí lạnh, vô cùng cường thế, lúc này mới phát hiện, nàng chỉ cao đến vai y, cuối cùng cũng ý thức được y là một nam nhân trưởng thành.
Tim Nguyễn Kiều đập mạnh.
Lê Nguyên Chiêu có lệ lau tay, sau đó đưa lưng về phía Nguyễn Kiều, ngồi xổm xuống, "Đi lên, ta cõng nàng vào nhà, để cung nữ đi gọi ngự y.
"
Hôm nay Lê Nguyên Chiêu mặc y phục màu trắng, lúc ngồi xổm xuống đất nhìn nàng, giống như hòa làm một với lớp tuyết trên đất, không phân rõ đâu càng lạnh hơn.
Nguyễn Kiều nhất thời ngẩn người, quên cả phản ứng.
Lê Nguyên Chiêu: "Bên ngoài lạnh lắm, vừa rồi y phục của nàng ướt cả rồi, mau lên đây, đứng thế không đau chân sao?"
Nguyễn Kiều đột nhiên hoàn hồn, hơi thẹn thùng đỏ mặt, nhưng lại ngượng ngùng lừa y, chỉ có thể căng da đầu nói, "Không sao, ta không còn đau nữa, không cần chàng cõng, chân chàng chưa khỏi hẳn, sao ta có thể để chàng! ! "
Lê Nguyên Chiêu trực tiếp túm tay Nguyễn Kiều, kéo nàng ngã trên lưng mình, cõng lên, "Dong dài.
"
Nguyễn Kiều hoảng sợ, phản xạ ôm lấy cổ y.
Lê Nguyên Chiêu cõng Nguyễn Kiều đi về phía trước, bước chân vững vàng, "Ta không nhìn thấy, nếu dẫm phải cái gì, hoặc sắp đụng phải cái gì, nàng nhớ kịp thời nhắc nhở ta.
"
Nguyễn Kiều bật cười.
Nhóm Xuân Từ cũng bị biến cố này làm kinh sợ.
Một đám ngốc người tại chỗ, quên cả phải bung dù cho hai người.
Khoảng cách đến cửa phòng cũng không quá xa, nhưng bông tuyết bay lả tả dùng hai người, nhanh chóng làm trắng đầu cả hai.
Nguyễn Kiều không duỗi tay phủ tuyết trên đầu y, ngược lại đặt cằm lên vai y, cười khẽ, "Tu Trúc, tóc chúng ta trắng cả rồi.
"
Lê Nguyên Chiêu: "Đừng lộn xộn, ta không nhìn thấy, sẽ làm nàng ngã.
"
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, "Biết có thể làm ta ngã, chàng còn nhất định phải cõng ta.
"
Lê Nguyên Chiêu không trả lời, cõng Nguyễn Kiều đi về phía trước theo ký ức, tuy không nhìn thấy, nhưng mỗi bước đều rất vững vàng.
Một đoạn đường cũng không xa, nhưng lại như đi cả một đời.
Y cõng Nguyễn Kiều, cho dù vì mắt vẫn không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại không còn cảm thấy xung quanh đều tối tăm.
Lúc Lê Nguyên Chiêu đến gần cửa, Nguyễn Kiều tự mình đẩy cửa ra, xốc mành lên.
Không giống bên ngoài, bên trong có không ít đồ nội thất, Lê Nguyên Chiêu lại chưa từng vào, dù có Nguyễn Kiều chỉ huy, vẫn bị đâm phải một cái ghế, sau đó cả hai cùng ngã lên giường.
Nguyễn Kiều dù nhẹ cũng là một người trưởng thành, đè Lê Nguyên Chiêu đến mức suýt tắt thở.
Một cây trâm cài trên đầu Nguyễn Kiều còn rơi xuống đập vào đầu y, tiếng bụp đó, Nguyễn Kiều nghe thôi cũng thấy đau.
Nàng hoảng sợ, vội vàng tháo ngọc quan, vạch tóc y ra kiểm tra xem có bị sứt không, thấy không làm sao, nàng mới thở phào.
Vừa rồi đâm phải ghế, tuy chân đã gần khỏi hắn, nhưng khuôn mặt Lê Nguyên Chiêu vẫn trắng bệch vì đau.
Y chôn mặt trong chăn, không cử động, một lát sau hoãn lại, mới bò dậy.
Nguyễn Kiều thấy sắc mặt y không tốt, lo lắng kéo y lại, ấn y xuống giường, "Va vào miệng vết thương rồi sao? Để ta xem!"
Không cho Lê Nguyên Chiêu cơ hội từ chối, Nguyễn Kiều xốc vạt áo ngoài của y lên.
Sắc mặt Lê Nguyên Chiêu thay đổi, cầm cổ tay Nguyễn Kiều, "Không sao, lát nữa là khỏi thôi.
"
"Không được, để ta xem, nếu lại bị thương, phải kịp thời mời ngự y trị! Chàng sợ cái gì, ta cũng đâu lột quần chàng!"
Mặt Lê Nguyên Chiêu bỗng đỏ lên, lời đến bên miệng đều bị nghẹn lại.
Nguyễn Kiều là người phái hành động, nhanh chóng xắn ống quần của y lên.
Trong thời gian này, tuy mặt y đã nuôi ra được một ít thịt, nhưng đùi vẫn rất gầy, hơn nữa đùi y đã lâu không gặp ánh sáng, làn da lại trắng đến sáng mắt nên vết xanh tím vì va phải ghế kia thực sự khiến người ta sợ hãi.
Nguyễn Kiều vươn tay chọc nhẹ, chân Lê Nguyên Chiêu nhẹ nhàng run lên.
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, "Đâm đúng vào vết thương cũ thành thế này, chàng còn nói lát nữa là khỏi? Ta thấy chàng là muốn biến thành người thọt!"
Lê Nguyên Chiêu thật sự không thể tiếp nhận sự thật đôi chân mình lộ trần ra trước mắt Nguyễn Kiều, y muốn kéo ống quần xuống, nhưng lại bỗng cảm giác được, vết thương đau âm ỉ được đặt một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp.
Lê Nguyên Chiêu cảm giác máu toàn thân xông thẳng lên đầu, y đè vai Nguyễn Kiều, "Nàng! ! "
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Kiều tử từ từ gõ xuống: (Đôi mắt Lê Nguyên Chiêu hơi đỏ! ! )
Kiều Kiều tử: Aaaaa, xin lỗi, mama quên mất, Chiêu tử, thế giới này con không có mắt, để mẹ xóa đi.
Nam chủ: =.
=
Sau khi nam chủ không có mắt, tác giả ngốc mới phát hiện đôi mắt – cửa sổ tâm hồn này quan trọng đến mức nào
Sau khi nam chủ mù, tác giả không viết văn