Tác giả: Kiều Lam
"Người nhà của ta đều...!Không còn nữa."
Lê Nguyên Chiêu nói với Nguyễn Kiều như vậy vì muốn tách ra khỏi quá khứ.
Y không muốn trở về, cũng không muốn để họ biết.
Y tình nguyện mình là một nhi tử đã chết trong lòng phụ hoàng, cũng không muốn để phụ hoàng thấy mình đã thành một phế nhân thân tàn mắt mù như lúc này.
Hơn nữa......
Y nhìn về phía Nguyễn Kiều, tuy y đã bị phế, nhưng phụ hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép y lấy một công chúa của nước chư hầu.
Cho dù, nàng từng cứu mạng y, còn thật lòng muốn y làm phò mã.
Nguyễn Kiều nhìn y bằng ánh mắt sâu xa, không vạch trần lời nói dối của y.
Nàng nắm tay y, cẩn thận dùng khăn vải lau sạch, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay, "Sau này, ngươi có ta."
Lê Nguyên Chiêu vốn cúi đầu, nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, dựa nghiêng trên vai y, lười biếng thưởng thức ngón tay thon dài như ngọc của y, "Sau này chúng ta thành thân, có thể du sơn ngoạn thủy khắp nơi, ngươi không thấy, ta sẽ làm đôi mắt miêu tả cho ngươi nghe, mệt mỏi thì chúng ta sẽ về phủ công chúa chờ, nếu có hài tử thì ném vào trong cung đi, để nó và Hoàng đệ cùng đọc sách với Thái phó......!Chờ đến khi chúng ta già rồi không đi nổi nữa thì tìm một chỗ non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ......"
Lê Nguyên Chiêu nghe Nguyễn Kiều mềm mại tưởng tượng, ngón tay hơi run, khuôn mặt ngơ ngẩn.
Mười chín năm quá khứ, mỗi ngày y đều ép chính mình trở thành một Thái tử ưu tú, nỗ lực để gánh vác Đại An, sau đó không ngừng tử vong luân hồi, trừ hoàn toàn chết đi, y không còn hy vọng xa vời nào khác.
Mười chín năm quá khứ tựa như một ký ức thật xa xôi, cách một tầng sa.
Y cảm thấy chính mình đã không thể coi như một người.
Là một con quái vật.
Là một quái vật bị nguyền rủa, không có kiếp sau.
Tương lai của y là tối tăm và áp lực.
Trước giờ y không nghĩ, có một ngày, sẽ có người ôn nhu dựa vào người y, mặc sức tưởng tượng một tương lai tốt đẹp với y.
Chẳng sợ biết mình không xứng, nhưng sự dịu dàng bình đạm này lại khiến y nhìn thấy tương lai không thể với tới, khiến trái tim đã chết lặng của y vẫn rung động không thôi.
Lần đầu tiên y chủ động đan tay với Nguyễn Kiều, mười ngón đan chặt, tim y đập như trống nổi, giây phút này, y cảm nhận được rõ ràng khát vọng của mình.
Khát vọng đến gần cô nương đã mang lại khát vọng sống cho một kẻ mong mỏi cái chết như y.
Y cúi đầu, gần như thành kính hôn lên mái tóc nàng, nhẹ giọng đáp, "Được."
Nguyễn Kiều đã nhận ra gì đó, ngẩng đầu lên.
Chóp mũi cọ qua cằm y, bị râu mới nhú quét vừa ngứa vừa nhột, Nguyễn Kiều "Au" một tiếng, nâng tay sờ sờ cằm y, có chút bất mãn, "Ta cạo cho chàng, cứ chọc ta."
Lê Nguyên Chiêu sửng sốt, đột nhiên nhỏ giọng cười, "Nàng cạo đi."
Nhóm Nguyễn Kiều cũng chỉ ngây người ở thôn trang hơn nửa tháng.
Bởi vì sinh nhật của Tiểu hoàng đế sắp tới, họ phải về phủ công chúa trước, chuẩn bị tiến cung ở một thời gian.
Lê Nguyên Chiêu tuy không có thân phận, chỉ có thể mặc bố y, nhưng Nguyễn Kiều sao có thể để mặc y như vậy, nàng đã sớm chọn sẵn nguyên liệu, để phòng Tư Chế làm xong cho y.
Vân cẩm màu trắng thêu ám văn bằng chỉ bạc, mặc lên người, khí chất tự phụ kia quả thực không thể giấu được.
Thấy Nguyễn Kiều không nói gì, Lê Nguyên Chiêu hơi nhíu mày, "Sao thế? Không hợp sao?"
Nguyễn Kiều trực tiếp vòng tay ôm eo y, chôn mặt vào ngực y, rầm rì một tiếng, "Ta dặn riêng phòng Tư Chế làm cho chàng, sao có thể không hợp, nhưng mà quá vừa người, nên không muốn chàng bị người khác nhìn thấy."
Lê Nguyên Chiêu vẫn không quá quen với sự thân mật của Nguyễn Kiều, thân thể y hơi cứng, nghe nàng nói vậy, có chút dở khóc dở cười, "Một nam tử như ta bị người ta nhìn thì có sao đâu? Đâu có khoa trương như vậy."
Nguyễn Kiều cọ cọ trong lòng y, "Trên dưới cả người chàng đều là của ta, người khác không được xem!"
Lê Nguyên Chiêu hơi chần chờ, "Vậy ta đổi bộ khác?"
Nguyễn Kiều hơi uể oải, "Chàng đổi bộ khác cũng đẹp mà?"
Lê Nguyên Chiêu: "......"
Nguyễn Kiều: "Thôi! Bọn họ nhìn thì nhìn, cũng không đoạt được! Nếu ai dám mơ ước chàng, ta nhất định sẽ đào mắt kẻ đó!"
Lê Nguyên Chiêu: "......" Không cần đến mức đó đâu.
Tuy nghĩ vậy, nhưng y rất thức thời không nói ra.
Thời gian này ở chung, y coi như cũng hiểu tính cách của Trưởng công chúa Tây Triều này.
Tuy miệng hơi hư, nhưng cũng là do được sủng ái nên mới vậy.
Người này giống như một con mèo, chỉ cần vuốt lông không chọc nàng, nàng tuyệt đối sẽ không xù lông, vừa mềm, vừa ngoan, lại còn dính người.
Lúc Nguyễn Kiều tiến cung, Tiểu hoàng đế vì hôm qua ham chơi bị Thái phó túm được, đang khổ sở làm bù công khóa.
Thấy Nguyễn Kiều đến, vì tị hiềm, Thái phó cáo lui ra ngoài trước.
Tiểu hoàng đế vốn đang hậm hực nằm trên long án, thấy Hoàng tỷ nhiều ngày không gặp không những không nhớ mình mà còn có vẻ vui vui khi mình bị phạt làm bù công khóa thì lập tức nổi giận.
Cậu chỉ vào Lê Nguyên Chiêu, hầm hừ nói: "Từ lúc tỷ có hồ ly tinh này, một lòng đều lệch, chạy đến thôn trang vui chơi quên trời quên đất hơn nửa tháng thì cũng thôi, giờ tỷ còn không đau lòng trẫm!"
Lê Nguyên Chiêu: "......"
"Nhóc vô lương tâm, ta không đau lòng đệ? Ta vơ vét nhiều thứ tốt như vậy làm gì, mất công ta còn luôn cho ám vệ chăm sóc đệ, có việc thì truyền tin cho ta!" Nguyễn Kiều tiến lên búng trán Tiểu hoàng đế, "Chính đệ ham chơi làm chậm trễ việc học, còn trách ta bất công, chẳng lẽ ta phải làm bài tập giúp đệ thì không bất công à? Như vậy là hại đệ! Hơn nữa Tu Trúc là phò mã của ta, là tỷ phu của đệ, hồ ly tinh cái gì?!"
Nguyễn Kiều tuy không dùng sức, nhưng lực sát thương rất mạnh, tiểu hoàng đế ôm trán, tức giận nhìn nàng, một chân đạp long án trước mặt, "Chính là hồ ly tinh! Ném trẫm lại không quan tâm, về rồi còn đánh trẫm vì hắn! Hắn chính là hồ ly tinh!!!"
Dứt lời, cậu quét hết tất cả đồ vật trên bàn xuống đất.
Thái giám cung nữ hầu hạ xung quanh lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tiểu hoàng đế phát tính tình xong thì hối hận, cậu cũng không phải thật sự nghĩ Nguyễn Kiều bất công không thương cậu, chỉ là cậu đang ghen thôi.
Thấy sắc mặt Nguyễn Kiều lạnh xuống, khuôn mặt nhỏ mum múp thịt của tiểu hoàng đế lập tức bay màu.
Cậu không chịu cúi đầu, cường ngạnh chống đỡ ánh mắt của Nguyễn Kiều, khuôn mặt nhỏ phồng lên thành bánh bao, cái miệng nhỏ cũng mím chặt.
Nguyễn Kiều đời trước vốn làm nữ hoàng hơn nửa đời người, sao có thể bị một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh dọa sợ.
Nàng cười khẽ một tiếng, "Xả xong rồi hả.
Ai dạy đệ không vui thì la lối khóc lóc? Đệ là Hoàng đế hay là nữ nhân chanh chua đầu đường?"
Hốc mắt tiểu hoàng đế lập tức đỏ.
Nguyễn Kiều không trấn an cậu ngay, nhàn nhạt nói, "Bởi vì ham chơi chậm trễ công khóa, đệ có lý nhỉ, mới làm Hoàng đế được mấy ngày đã muốn làm hôn quân? Sao nào, nếu ta không làm đệ vừa lòng, đệ còn muốn bắt ta bỏ tù, xử trảm sau thu hả?"
"Trẫm không có!" Nước mắt tiểu hoàng đế như chuỗi hạt bị đứt dây, liên tục rơi xuống.
Nguyễn Kiều thở dài, lấy ra một cái khăn vuông lau mặt cho cậu, "Sắp mười bốn rồi mà còn khóc lóc, có xấu hổ không nào?"
Tiểu hoàng đế quay mặt đi.
Nguyễn Kiều nhéo mũi cậu, "Hơn nữa mỗi năm vì Ngọc Kinh lạnh nên ta đều sẽ đến thôn trang ở một thời gian, sao năm ngoái không thấy đệ nói gì, năm nay đệ lại thấy Hoàng tỷ mặc kệ đệ? Người khác nói gì thì đệ tin ngay à? Đệ có bị ngốc không hả?"
Tiểu hoàng đế hít hít mũi, không nói gì.
"Ta cho rằng ít nhất đệ sẽ có chút phán đoán của bản thân, không ngờ rằng đệ lại bị người ta châm ngòi dễ dàng như thế." Nguyễn Kiều thở dài, còn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt của Tiểu hoàng đế, nàng không nói ra nữa.
Tiểu hoàng đế chú ý thấy vậy, đồng tử co mạnh, kéo vạt áo của Nguyễn Kiều, "A tỷ, ta biết sai rồi, tỷ đừng giận ta."
"Không giận đệ." Nguyễn Kiều xoa xoa mặt tiểu hoàng đế, giọng nói hơi nhẹ, "Chỉ là cảm thấy nếu không phải vì không có ngôi vị Hoàng đế, hai tỷ đệ chúng ta sẽ mất mạng, ta cũng muốn ném luôn ngôi vị Hoàng đế cho hắn."
Không cần nói quá nhiều, chỉ một câu như vậy, Tiểu hoàng đế đã biết Nguyễn Kiều nói đến ai.
Tiểu hoàng đế khiếp sợ rung mi, "A......"
Bên người của Tiểu hoàng đế có người của Nguyễn Kiều, tất nhiên Nguyễn Kiều biết rõ ai là người luôn xúi giục bên tai Tiểu Hoàng đế thời gian này.
Nhưng dù sao đó cũng là người bên cạnh Tiểu hoàng đế, Nguyễn Kiều là Hoàng tỷ, dù có được Tiểu hoàng đế tin tưởng, nàng cũng sẽ không vượt mặt Tiểu hoàng đế mà xử trí người của cậu, sẽ chỉ giảng đạo lý cho cậu mà thôi.
Tiểu hoàng đế nghe Nguyễn Kiều nói mà quẫn bách, không cần Nguyễn Kiều mở miệng, cậu đã chủ động kéo người tâm tư bất chính kia xuống.
Thời gian này chân ngòi quan hệ của Tiểu hoàng đế và Nguyễn Kiều quá thành công nên người nọ hoàn toàn không ngờ Nguyễn Kiều vừa đến thì Tiểu hoàng đế sẽ phản chiến.
Nghe Tiểu hoàng đế nói, hắn hoảng sợ vô cùng, liên tục xin tha.
Nhưng Tiểu hoàng đế hoàn toàn không dao động.
"Hoàng thượng, nô tài luôn trung tâm với ngài, ngài nghe lời gièm pha của yêu phụ kia, sau này ngài nhất định sẽ hối hận!"
Thấy người nọ trong lúc tuyệt vọng vẫn không quên hắt nước bẩn lên người Nguyễn Kiều, Tiểu hoàng đế tức xanh mặt, "Bịt kín miệng hắn lại, rút lưỡi, trực tiếp đánh chết cho trẫm!"
Toàn bộ cung Thái Càn, trừ tiếng ngô ngô của người nọ, một mảnh an tĩnh, cung nhân quỳ trên đất không dám cử động dù chỉ một chút.
Sắc mặt Tiểu hoàng đế mới hòa hoãn lại.
Đại khái là vì vừa cáu kỉnh, Tiểu hoàng đế cũng có chút ngượng ngùng, chỉ là cuối cùng vẫn là chủ một quốc gia, xin lỗi Nguyễn Kiều còn được, Lê Nguyên Chiêu...!Hoàn toàn không thể.
Cậu ban thưởng cho Lê Nguyên Chiêu không ít đồ vật.
Lê Nguyên Chiêu có đồ tốt nào mà chưa từng thấy? Y tất nhiên sẽ không để mấy thứ này vào mắt, nhưng y biết Tiểu hoàng đế cũng coi như mượn cơ hội xin lỗi và lấy lòng Nguyễn Kiều, y tất nhiên sẽ không để Tiểu hoàng đế khó xử.
Tiểu hoàng đế thấy Lê Nguyên Chiêu biết điều như vậy, bất mãn với y cũng ít đi một xíu.
Lại thấy y ngồi xe lăn mà phong tư vẫn không giảm, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy y xứng đôi với Hoàng tỷ.
Còn vấn đề thân phận không xứng, các công tử của nhà các đại thần thế gia khác của Tây Triều không phải cũng không xứng à.
Vẻ ngoài tốt, còn nghe lời, không có thói hư tật xấu như đám công tử nhà thế gia đại thần, nghĩ vậy, tiểu hoàng đế nhìn Lê Nguyên Chiêu cũng thuận mắt hơn.
Vì thế, cậu ban thưởng gấp đôi cho y.
Nguyễn Kiều: "Trong phủ ta cũng không thiếu chút đồ này của đệ, thường ngày đệ cẩn thận một chút để ta bớt lo là được."
Tiểu hoàng đế sờ sờ chóp mũi.
Để Tiểu hoàng đế tiếp tục bù bài, Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu rời khỏi cung Thái Càn, đi thẳng đến cung Ninh Thanh.
Lúc qua cầu hình vòm, thấy không có cung nhân nhìn về phía này, Nguyễn Kiều dừng lại, cầm tay Lê Nguyên Chiêu, ngoéo lòng bàn tay y một cái, khom lưng nhẹ giọng nói bên tai y, "Ủy khuất chàng rồi.
Thời gian tới chúng ta ở trong cung, nếu có ai làm khó dễ chàng, không cần phải chịu đựng."
Lê Nguyên Chiêu sửng sốt, sau đó nở nụ cười, chủ động cầm tay nàng, "Có điện hạ chống lưng cho ta, ai dám làm khó dễ ta chẳng phải là không để điện hạ vào mắt sao?".