Bạch Tri Lạc là nữ thần hàng thật giá thật, chỉ tiếc nội tâm lại trái ngược với vẻ ngoài quá nhiều, nhưng lại chẳng ai nhận ra điều đó, hoặc có nhìn ra nhưng không quan tâm. Cô chính là nữ thần mà Thẩm Manh cực kỳ yêu thích suốt hai năm học đại học, nhưng không dám tỏ tình, giờ bản thân đã có người yêu, lại càng không thể đi yêu đương, thật đáng tiếc.
[Cảnh báo! Nam chính sắp hắc hoá, thỉnh kí chủ thu lại vẻ mặt mê gái!]
Thông báo của BingBong nhắc đến lần thứ tư cuối cùng cũng làm Thẩm Manh hồi hồn. Cảm giác ánh mắt quen thuộc quét trên người hắn từ sau lưng khiến hắn thấy ớn lạnh, từ chân lên đầu, không có chỗ nào không lạnh. Thẩm Manh vội vàng quay sang nhìn, liên lục hỏi hệ thống:
"Y ở đâu? Ở đâu?"
Hệ thống trầm mặc một chút, liền trả lời:
[Ngay trước mặt ngài. Thỉnh kí chủ cẩn thận.]
Ngay trước mặt hắn, chỉ có Tần Tu Xuyên...
Là y sao?
Thoáng chốc tâm trạng Thẩm Manh từ trên mây rơi xuống đáy cốc. Là ai thì là, tại sao cố tình là Tần Tu Xuyên.
"BingBong, nam chính của các thế giới mà tao từng qua... Có phải đều là Tần Tu Xuyên đúng không?"
Hệ thống: [Đoán đúng cũng không có thưởng.]
Thẩm Manh: "... quà to của tao đâu?"
Hệ thống: [Quà của kí chủ đang trong quá trình tái hắc hoá. Xin kí chủ cứu vớt món quà của mình.]
...
Hắn muốn trả quà! Cmn, quà gì mà một lời không hợp liền muốn hắc hoá chứ?? Đù, hắn không nhận đâu.
Hệ thống: [Hàng đã nhận miễn trả lại.]
Tần Tu Xuyên đi tới cạnh Thẩm Manh, không quan tâm tới tất cả mọi người đang đứng đây. Một phát bế lên Thẩm Manh theo đúng kiểu công chúa tiêu chuẩn, đơn giản nói:
"Cậu bị thương, tôi đưa cậu tới phòng y tế." (Lấy cớ :)) )
Thẩm Manh hoàn toàn ngu luôn, cứ để mặc vậy cho Tần Tu Xuyên bế đi. Tần Tu Xuyên quay sang liếc Tuệ Kỳ và Thẩm Tư Nhu, cảnh cáo hai cô:
"Tội cố ý phỉ báng danh dự, nhân phẩm của người khác sẽ bị như thế nào. Chắc tôi cũng không cần nhắc lại đâu nhỉ?"
Một câu nói thành công làm cho Tuệ Kỳ và Thẩm Tư Nhu không còn nghĩ được gì nữa, trong đầu chỉ còn duy nhất hai chữ "xong rồi." Vừa sợ, vừa hận. Hận Thẩm Manh lại có thể khiến Tần Tu Xuyên ra mặt vì hắn, lại sợ Tần Tu Xuyên sẽ nương chuyện này làm ảnh hưởng tới hai nhà bọn họ. Nhưng hiện tại lại chẳng có thể làm gì Thẩm Manh, bởi hắn đã được Tần Tu Xuyên âm thầm tuyên bố rằng đó là người của y. Có kẻ ngu mới dám đắc tội với Tần gia, nhất là một kẻ coi rẻ sinh mạng người khác như Tần Tu Xuyên.
Thẩm Manh được Tần Tu Xuyên ôm tới phòng y tế, đặt ngồi trên giường mới chợt tỉnh. Chưa kịp nói gì liền bị Tần Tu Xuyên đè xuống giường, đôi môi bị thô bạo chiếm lấy, ép buộc tiếp nhận nụ hôn sâu.
"Ưm ưm..."
Dưỡng khí trong miệng không ngừng bị cướp đoạt, Thẩm Manh cũng đã quen với kiểu hôn trắng trợn này của người yêu hắn. Nên cũng vô cùng thuần thục mà dỗ người. Hắn từ bỏ chống cự, đưa hai tay vòng qua cổ Tần Tu Xuyên, thận trọng đáp lại y. Tần Tu Xuyên giống như người đi lạc trong sa mạc, điên cuồng chiếm lấy dòng nước mát lành để giải đi cơn khát mãnh liệt trong lòng. Thẩm Manh không biết qua bao lâu, đôi môi cuối cùng cũng được tha, trở nên sưng đỏ hơn bao giờ hết. Hắn nằm trên giường thở dốc, điên cuồng hô hấp lấy dưỡng khí, hai mắt mờ mờ bị bao phủ bởi làn nước mỏng, cổ áo cũng xộc xệch hẳn đi, lộ ra một đoạn xương quai xanh quyến rũ.
Cảnh đẹp bị Tần Tu Xuyên thu hết vào đáy mắt, y hiện tại cũng có những kí ức suốt những thế giới kia. Lại càng không chịu nổi việc một ngày không ở gần Thẩm Manh, đôi mắt y tối lại, dục vọng dưới quần không ngừng căng trướng lên phát đau kêu gào muốn phát tiết. Thế nhưng Tần Tu Xuyên cũng không có làm bước tiếp theo, bởi y biết lúc mất trí nhớ y đã làm ra cái chuyện tốt gì với Thẩm Manh. Đôi mắt đen thẫm tràn đầy dục vọng cùng tình yêu nồng nhiệt đối diện với Thẩm Manh, hơi hơi cọ xát bộ vị giữa hai chân với hắn, giống như đang hỏi thăm ý kiến của hắn như một con cún lớn.
Thẩm Manh bật cười, đưa tay vuốt mặt Tần Tu Xuyên, khiêu kích cọ cọ vật đang cương lên nóng bỏng kia, nói:
"Muốn ở chỗ này?"
Tần Tu Xuyên hơi im lặng một lúc, giọng nói khàn khàn quyến rũ khẽ hỏi Thẩm Manh:
"Được chứ?"
Thẩm Manh trầm mặc, thầm nghĩ.
Làm ở đây cũng không phải không thể, còn cmn thật kích thích. Nhưng vẫn không tiện bằng ở nhà, thôi để lần sau chuẩn bị kỹ càng rồi play lớp học sau vậy.
"Vẫn là về nhà đi."
Tần Tu Xuyên thấy Thẩm Manh chịu đồng ý, cũng không so đo việc làm ở đâu nữa. Nhưng mà côn thịt cương cứng phát đau, căn bản cần được phát tiết một chút. Vì thế, Tần Tu Xuyên vô cùng tuân theo dục vọng của mình mà kéo tay Thẩm Manh xuống đũng quần, nói:
"Nhưng trước hết em phải giúp anh ra đã."
Thẩm Manh: "..." thôi được rồi. Dù sao hắn cũng quen rồi.
Tần Tu Xuyên gác đầu lên vai Thẩm Manh, khẽ thở dốc nặng nề. Côn thịt to lớn lại dịu ngoan nằm trong tay Thẩm Manh, tuỳ ý hắn vuốt ve. Tần Tu Xuyên vệ sinh cá nhân rất tốt, hoàn toàn không có chút mùi lạ nào khiến Thẩm Manh cảm thấy rất hài lòng. Cũng ra sức phục vụ cho côn thịt kia bắn ra.
Đợi nó bắn ra, cũng đã là một lúc lâu sau. Tay Thẩm Manh đã chết lặng, không còn chút cảm giác mặc Tần Tu Xuyên lau cho hắn. Thực sự hắn vẫn chưa thích ứng được với độ kéo dài của người yêu, bỗng nhiên cảm thấy bản thân ngay cả mặt trời ngày mai cũng không thể ngắm nhìn nữa.
Tần Tu Xuyên đưa Thẩm Manh về lớp, nhưng không phải lớp cũ của hắn. Mà là tới lớp của Tần Tu Xuyên ở khu A. Học thần luôn luôn ở vị trí đầu bảng, kiêm đại thế gia hào môn người thừa kế vị luôn luôn có đặc quyền to lớn. Đừng nói là mang người vào lớp, ngay cả mang luôn dàn nhạc đến nhảy disco cũng là điều .... không thể.
Trước giờ Tần Tu Xuyên cũng không gần gũi với mấy ai, ba tên hồ bằng cẩu hữu của y hôm nay lại rủ rê nhau trốn học. Thế nên cũng không ai dám đi hỏi việc của Thẩm Manh với Tần Tu Xuyên. Bởi ai cũng biết, trước nay Tần Tu Xuyên rất ghét người khác hỏi đến việc của hắn. Ngay cả là bạn thân, cũng chỉ có sự bao dung nhất định.