“Chuyện gì?” Ninh Dực Trình vừa nghe thấy cô lại nhắc đến cái nơi đó, càng thêm bực mình.
Tối hôm qua anh đợi cô ba tiếng đồng hồ, cô mới chịu về nhà, ngốc đến mức này, nếu như không có tiền bắt xe thì cũng không biết gọi điện thoại cho anh à!
Hại anh ở nhà đợi dài cổ.
“Túi xách của tôi vô tình bị bỏ quên ở hội sở rồi, điện thoại cũng ở trong đó, cái điện thoại đó rất quan trọng với tôi.” Viên Y Y lo lắng đến mức mặt mày tái mét, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Ninh Dực Trình nhíu mày nhìn cô, như thể đang nhìn một đứa ngốc.
Nhưng Viên Y Y cũng chẳng hơi đâu mà so đo với anh, bây giờ tìm lại được điện thoại là quan trọng nhất.
Mất điện thoại thì cũng không sao, nhưng mà Muộn Độn Nhi đang ở trong đó, nếu như mất nó rồi thì...
Nghĩ đến đây, cô lại muốn khóc.
Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ...
Ninh Dực Trình nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, cảm thấy đau đầu, quay người đi vào nhà, Viên Y Y cũng lẽo đẽo đi theo.Ninh Dực Trình đi thẳng vào phòng ngủ gọi điện thoại, Viên Y Y không dám đi theo vào, chỉ có thể ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ngóng trông nhìn vào trong.
Chưa đầy một lúc sau, người đàn ông đã đi ra: “Xong rồi.”
Viên Y Y ngơ ngác hỏi: “Xong rồi là sao?”
Ninh Dực Trình lấy trong tủ lạnh ra một chai nước lạnh, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm lớn.
Lúc này Viên Y Y mới để ý, anh vẫn mặc quần ngủ, trên người là áo ba lỗ, cơ bắp trên người rắn chắc, trông vô cùng khỏe khoắn. Dáng vẻ ngẩng đầu uống nước của anh ta đẹp trai quá, giống như... Giống như một bức tranh vậy...
“Lương Bằng quen với ông chủ của hội sở đó, nên đã tìm thấy rồi, lát nữa sẽ mang đến đây.” Người đàn ông uống nước xong, quay đầu nhìn cô nói.
Nhìn thấy ánh mắt của cô gái nhỏ có chút đờ đẫn, anh cho rằng mình đã hiểu nhầm.
Cô khát nước à?
Ninh Dực Trình im lặng rót một cốc nước cam đặt trước mặt cô.
Chỉ thấy hàng mi dài của cô chớp chớp, hai má đỏ ửng, anh lại nghĩ, chắc là cô đói bụng rồi.
Ninh Dực Trình quay người đi vào bếp.
Lúc này Viên Y Y mới hoàn hồn, sờ sờ mặt mình, nóng quá.
Aaaaa, vừa nãy cô đang nghĩ cái gì thế này!
Khụ khụ.
Cô thầm nhủ: “Mình đến đây để lấy điện thoại, lấy điện thoại.”
Ninh Dực Trình nhanh chóng bưng hai đĩa sandwich ra, đặt một đĩa trước mặt Viên Y Y.
Viên Y Y ngoan ngoãn cúi đầu ăn sandwich, không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa.
“Cái tên Quý Siêu đó, sau này cô nên tránh xa hắn ta ra, còn nữa, nếu như cô còn muốn tiếp tục ở lại cái giới này, thì phải nhớ kỹ, phải động não một chút, không phải lúc nào cũng may mắn gặp được Lương Bằng đâu.”
“Ờ.”
“Mà sắp tới chắc tôi phải chuyển đi rồi, đồ đạc trong nhà tôi không mang đi hết được, cô giúp tôi xử lý chúng đi, coi như là tiền công.”
Viên Y Y ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn chuyển đi?”
Ninh Dực Trình tự giễu cười nói: “Đúng vậy, có người thì muốn có cơ hội cũng không được, có người thì muốn trốn cũng không xong.”
“Anh được chọn đi đóng phim rồi à?”
“Ừ...”
“Thảo nào, nếu như anh thật sự chỉ là diễn viên quần chúng, thì sẽ không có người đại diện đi theo thế này.” Viên Y Y cúi đầu, cắn một miếng sandwich.
Chiếc sandwich vốn dĩ rất ngon, lúc này ăn vào lại chẳng còn chút vị gì.
“Hôm qua tôi nói hơi nặng lời, cô cố gắng lên, nếu như cố gắng thì...” Anh không nói tiếp nữa, những lời động viên sáo rỗng này, nếu như trước kia, lúc anh còn chạy đến phim trường để đóng vai quần chúng, thì có lẽ anh có thể dễ dàng nói ra.
Khoảng thời gian này, tận mắt chứng kiến biết bao nhiêu người trẻ tuổi có lý tưởng, có tài năng đều phải chật vật ở tầng lớp đáy, chỉ với thu nhập 40 tệ một ngày mà vẫn kiên trì theo đuổi ước mơ, anh lại không thể thốt ra lời nào.
Thứ cô thiếu không phải là sự cố gắng, mà là cơ hội.