“Tôi diễn được!” Nghe nói rốt cuộc cũng có cơ hội, Viên Y Y vội vàng vỗ ngực cam đoan mình có thể diễn tốt.
Đây là một cơ hội rất tốt, hơn nữa lại là vai diễn có lời thoại, có tận mấy cảnh quay lận. Vả lại, thu nhập lập tức từ 40 tệ tăng lên 200 tệ. Viên Y Y vui mừng khôn xiết.
Sau khi cho Viên Y Y thử vai đơn giản, phó đạo diễn cảm thấy tạm ổn, bèn nói cô đợi ở đây.
Viên Y Y quay về chỗ Lăng Phường, mọi người hiếu kỳ vây quanh cô hỏi: “Viên Y Y, phó đạo diễn sắp xếp cho cậu vai gì thế?”
“Là một cô y tá nhỏ có hai câu thoại.” Viên Y Y thành thật trả lời.
Lăng Phường thật lòng mừng cho cô: “Tôi đã nói cô nhất định làm được mà, chiều cao, ngoại hình, khí chất của cô đều phù hợp với yêu cầu của vai có lời thoại. Cố gắng lên nhé, tôi coi trọng cô!”
Lục Vân lại “hừ” một tiếng, quay người bỏ đi.
Lăng Phường cảm thấy hơi ngại ngùng, áy náy cười với Viên Y Y nói: “Cô đừng để ý đến cô ấy, hai hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt lắm.”Viên Y Y nói mình sẽ không để ý đâu, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn nghĩ cách diễn tốt vai diễn này mà thôi.
Chờ đợi ròng rã hai tiếng đồng hồ, phân cảnh này của Viên Y Y rốt cuộc cũng được bấm máy.
Sau khi nhân viên chuẩn bị xong, mấy người lính khiêng một người lính bị thương đi tới, Viên Y Y xắn tay áo lên, chỉ kịp xắn một bên đã vội vàng chạy đến: “Mau khiêng vào đây!” Viên Y Y nói với giọng điệu hối hả.
Đang định sơ cứu vết thương cho người lính, thì anh ta đột nhiên nắm chặt tay Viên Y Y, trên cánh tay thon thả của cô lập tức in hằn vết máu: “Bác sĩ, chân của tôi... Chân của tôi có giữ lại được không!”
Viên Y Y nhìn cái chân bê bết máu thịt be bét, trong mắt thoáng qua một tia không đành lòng, cô không nỡ nói cho anh ta biết chân của anh ta đã mất một nửa...
Nhưng cô vẫn cười, nụ cười hiền dịu: “Đồng chí, tôi không phải bác sĩ, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu chữa cho anh!”
“Qua!” Đạo diễn dứt khoát hô.
Chuyên viên trang điểm lập tức chạy đến dặm lại phấn, thêm chút mồ hôi trên trán Viên Y Y và bác sĩ.
Phân cảnh tiếp theo là phân cảnh quan trọng, lúc trước Viên Y Y đã suy nghĩ rất kỹ về cảm xúc và lập trường của nhân vật, cố gắng để bản thân nhập vai một cách chân thật nhất.
Cô không phải là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không cố gắng, từ khi bước chân vào nghề, hễ rảnh rỗi là cô lại lật xem sách về diễn xuất, nghiên cứu kỹ lưỡng kỹ thuật diễn xuất.
Tuy rằng học như vậy thì chỉ được chút da lông, nhưng mà sau những ngày tháng ở phim trường này, cô cũng học được rất nhiều điều.
Khi người khác lười biếng, thì cô không hề nhàn rỗi.
Đã muốn nổi tiếng, thì phải nắm chắc mọi cơ hội, mà lần này, chính là một khởi đầu tốt.
Sau khi bấm máy lần nữa, phân cảnh này là đoạn hội thoại giữa Viên Y Y và bác sĩ.
Người đóng vai bác sĩ là nam diễn viên phụ thứ 4, tuy rằng không phải vai diễn quan trọng, nhưng ít ra cũng là một vai diễn chính thức.
…………………
“Cô đi chuẩn bị trước khi phẫu thuật đi, chúng ta lập tức tiến hành phẫu thuật cưa chân.” Bác sĩ lạnh lùng nói.
Sắc mặt Viên Y Y thay đổi: “Bác sĩ Lương, bệnh nhân này vẫn luôn hy vọng chúng ta có thể giữ lại chân cho anh ấy, nếu như anh ấy biết chân của mình sắp bị cưa, không chịu phối hợp phẫu thuật thì phải làm sao?”
Bác sĩ tức giận quát: “Cô không thấy thương binh vẫn đang liên tục được đưa vào sao? Cô không biết tự mình nghĩ cách à?”
Vẻ mặt Viên Y Y vừa buồn bã vừa ấm ức, nhưng mà càng nhiều hơn là đau lòng.
Người chiến sĩ này nhìn qua cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy đã phải chịu đựng chuyện kinh khủng thế này, thật sự khiến người khác không đành lòng.