Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

chương 7: chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

– Nghịch thế anh đã vui chưa?

– Vui rồi, sau này anh sẽ còn nghịch nữa.

Lâm Nhiên…

Lâm Nhiên!?

Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm mấy chữ, ngón tay vô thức run rẩy, bỗng nhiên, trước mặt xuất hiện một dòng chữ congratulations, lại còn lóe lên ánh sáng xanh lam bling bling.

“Xin chúc mừng, ngài đã đạt được thêm năm trăm điểm thưởng!”

Điểm thưởng thêm?

Hứa Kỳ Sâm ngẩn người nhìn thông báo nhắc nhở, mãi đến tận khi nghe tiếng kêu của Lý Vân ở đầu bên kia điện thoại mới hoàn hồn, hốt hoảng cất gọn lại số điểm đó rồi mới vội vàng đặt điện thoại lại bên tai.

“Alo! Alo!”

“Đây đây, đang nghe đây, chị Vân.

Vừa nãy tín hiệu không tốt…”

Giọng điệu của Lý Vân ở bên kia mới chậm lại, “Thảo nào chờ mãi mà chẳng thấy hó hé gì.”

“Chị Vân, chị vừa mới nói Tôn Trừng bị từ chối rồi ạ?”

“Ừ, chị vẫn đang hỏi thăm về nguyên nhân cụ thể, hình như là vấn đề giữa các nhà đầu tư, dù sao tư bản thì cũng phải phân chia thứ nhất thứ hai, ai bỏ nhiều tiền hơn thì người ấy có quyền lên tiếng cao nhất.”

“Mà những cái này không quan trọng, bây giờ cậu theo chị đi ăn một bữa, nói rõ trước là đạo diễn Trần và biên kịch Cù cũng ở đó, không hoàn toàn là bàn cơm của tư bản đâu.

Thay quần áo nhanh lên, chị đang đi trên đường rồi, mười lăm phút nữa đến nơi.”

Chuyện này đột ngột quá, cậu vốn đã ôm suy nghĩ và quyết tâm không được vào đoàn phim rồi, vậy mà cuối cùng tình thế lại xoay chuyển.

Đạo diễn và biên kịch đều ở đó, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.

Hứa Kỳ Sâm thay một bộ đồ âu từ trong tủ quần áo, nhìn người trong gương vẫn không nhịn được buông câu cảm thán.

Khuôn mặt này đúng là đẹp thật, chẳng trách được biết bao nhiêu em gái mê đắm mê say.

Lý Vân bảo chuyên gia trang điểm Tiểu Trương tạo kiểu tóc đơn giản cho cậu lúc ở trên xe, dù sao cũng là bữa tiệc, vẫn phải chỉnh trang cho gọn gàng một chút.

“Bàn cơm này chỉ mời chúng ta hay có cả những diễn viên được vừa ý khác ạ?”

Lý Vân trả lời xong WeChat trên điện thoại: “Không rõ nữa, người gọi điện thoại là trợ lí của đạo diễn Trần, những chuyện còn lại chị không tiện hỏi, có thể là có cả những người khác nữa, nhưng có ra sao đi nữa thì cậu cũng phải thể hiện thật tốt vào.” Dù là nói vậy, nhưng Lý Vân hiểu rõ nghệ sĩ nhà mình nhất, trời sinh tính tình đã trầm mặc, kiệm lời.

Chỉ được mỗi gương mặt ông trời thưởng cơm ăn thôi.

“Trục tâm của bàn cơm này ngoài đạo diễn Trần ra còn có chủ tịch Thịnh của Thịnh Đại Quang Hoa, chị đoán hẳn là Thịnh Đại Quang Hoa đầu tư nhiều nhất.”

Thịnh Đại Quang Hoa?

Nói cách khác, Đỉnh Minh Thế Kỷ muốn nâng đỡ Quý Mộng Trạch, chủ tịch Thịnh Đại từ chối Tôn Trừng rồi lại tham gia bữa tiệc, vậy nên người nâng đỡ Tôn Trừng là Hâm Diệu.

Làm rõ phe cánh giữa các nhà đầu tư, Hứa Kỳ Sâm mới nhớ đến chuyện trên Weibo: “Nếu đã bị từ chối, tại sao đoàn đội của cậu ta còn ra uy trên Weibo nữa ạ?”

Lý Vân hừ lạnh một tiếng, “Cậu ta đang ké fame thôi, bộ phim cổ trang đóng máy nửa năm trước của cậu ta đang trong giai đoạn tuyên truyền, là thời gian cần nhiệt độ hơn hết, kể cả không được diễn [Nam Kha], chỉ cần tên cậu ta không gỡ ra khỏi hình ảnh phim được nữa cũng đã đạt được mục đích rồi.”

“Nhưng mà nếu chị mà là tư bản, trừ phi là chuyện trên giường, bằng không còn lâu chị mới chọn Tôn Trừng.”

Hứa Kỳ Sâm: “Sao lại nói vậy ạ?”

“Rất đơn giản, thể loại phim nghệ thuật là điển hình cho việc thiếu hụt tiền lời nhưng tạo được tiếng tăm, đạo diễn hướng về việc đoạt giải thưởng, nhưng phía đầu tư không như vậy, đương nhiên tư bản chỉ hi vọng kiếm lời đầy bồn đầy bát.

Mặc dù doanh thu phòng vé của Lâm Nhiên đã đứng đầu trong dàn diễn viên trẻ tuổi, nhưng đối với bọn họ vẫn còn chưa đủ, lòng tham của thương nhân vĩnh viễn không có đáy.”

“Kiểu phim diễn song nam chủ thế này, đương nhiên bọn họ cũng hi vọng người còn lại có sức doanh thu phòng vé cao tương đương, nhưng Tôn Trừng ra mắt bốn, năm năm nay rồi, tuy kĩ năng diễn xuất không tệ, nhưng nói thẳng ra là không có số nổi tiếng, fan không đông, mà không có fan chẳng khác nào không kiếm ra tiền.”

Lý Vân nhìn vào mắt Hứa Kỳ Sâm, “Đây chính là lí do cậu được xuất hiện ở bữa tiệc này.”

Hứa Kỳ Sâm cười cười, không biết nên vui hay nên buồn.

Môi trường rộng lớn này đã hoàn toàn bị thương mại hóa, tạo thành những nguyên tắc khác biệt hẳn so với trước đây.

“Đương nhiên, chị cũng đã nhờ người hỏi thăm chuyện rồi, Cù Thanh rất hài lòng với cậu, cô ấy cảm thấy cậu là người phù hợp nhất với nhân vật mình viết nên.”

Hứa Kỳ Sâm vừa nhớ ra một chuyện muốn hỏi Lý Vân, nghe câu nói mang tính an ủi cô bổ sung thêm xong đột nhiên quên tiệt đi mất, nghĩ hoài mà không tài nào nhớ ra.

Mới rồi định hỏi cái gì ấy nhỉ?

Xe sắp tới điểm hẹn, nơi đây là một club tư nhân cách xa trung tâm thành phố, thoạt nhìn bên ngoài như một biệt thự tư gia, trồng cây vây xung quanh, từ đằng xa chỉ nhìn thấy mái nhà màu đỏ.

Rất phù hợp với phong cách khiêm tốn kín đáo nhất quán của đạo diễn Trần.

Nhưng nếu Quý Mộng Trạch thật sự tham gia cùng, có muốn khiêm tốn cũng chẳng được.

Hứa Kỳ Sâm cười khổ bước vào club, theo chân nhân viên công tác đến một phòng riêng, mặc dù nói là phòng riêng, nhưng không gian bên trong áng chừng cũng phải bằng non nửa đại sảnh của một khách sạn bình thường.

Đẩy cửa phòng ra, Lý Vân chuyển sang chế độ xã giao, đi một đôi giày cao gót đắt tiền, khuôn mặt tươi cười uyển chuyển, giọng nói cũng mềm mại hơn nhiều, hoàn toàn chẳng còn là dáng vẻ bà mẹ già khi ở với Hứa Kỳ Sâm nữa.

Hứa Kỳ Sâm vừa vào cửa đã thấy đạo diễn Trần và biên kịch Cù, hai người lại ngồi cạnh nhau như hôm casting, có điều biên kịch Cù lại cười với cậu trước, Hứa Kỳ Sâm vội vàng chào hỏi bọn họ.

Bên tay phải đạo diễn Trần là một người đàn ông trung niên khuôn mặt cân đối, ăn mặc không hề tầm thường, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm, mang phong độ của một nhà lãnh đạo vạch mưu bày kế, phỏng chừng là Thịnh Hoa Phong.

“Xin chào chủ tịch Thịnh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Lý Vân cười bước lên trước, Thịnh Hoa Phong hết sức lịch thiệp, nhìn thấy phụ nữ bèn chủ động đứng lên vươn một tay ra, “Hân hạnh được gặp.”

Thân là một freelancer, Hứa Kỳ Sâm gần như chưa bao giờ gặp kiểu xã giao thương mại thế này, đành phải cắn răng đi về phía trước, cúi đầu chín mươi độ với Thịnh Hoa Phong, nói, “Chào chủ tịch Thịnh, cháu là Quý Mộng Trạch ạ.”

Có lẽ vì hơi kinh ngạc trước cách chào hỏi long trọng quá mức như thế này, lúc Hứa Kỳ Sâm đứng thẳng dậy, biểu cảm của mọi người đều có vẻ kì lạ, tuy nhiên Thịnh Hoa Phong nhanh chóng cười lớn hai tiếng, chỉ vào Quý Mộng Trạch mà nói với Lý Vân: “Đứa nhỏ nhà cô thành thật thật đấy.”

Lý Vân nhanh chóng cười theo, tiếp lời: “Đúng vậy, đừng chỉ nhìn mỗi ngoại hình xinh đẹp, thực chất cậu ấy cực kì chân thành.”

Hứa Kỳ Sâm không hài lòng với từ xinh đẹp lắm.

“Mộng Trạch đúng không, cậu cứ ngồi đây đi.” Chủ tịch Thịnh chỉ vào vị trí thứ hai cách gần chỗ mình, Hứa Kỳ Sâm ngồi xuống theo lời ông, Lý Vân ngồi ngay bên cậu.

“Hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc, coi như Thịnh tôi mời mọi người ăn một bữa cơm.”

Thịnh Hoa Phong mời cơm?

Điều này khiến Hứa Kỳ Sâm không khỏi ngạc nhiên, hơn nữa cậu cũng không hiểu vì sao Thịnh Hoa Phong lại để cách một vị trí trống, chẳng lẽ ông không muốn ngồi ngay bên cạnh mình?

“Tôi vẫn thường hay đến club này, đồ ăn được chế biến rất cẩn thận.

Đạo diễn Trần, tôi biết thường ngày ông thích làm đôi ba chén, hôm nay đặc biệt nhờ người mang theo rượu trắng loại ngon nhất, một chốc nữa nhớ chùa lại cho tôi ít mặt mũi đấy nhé.”

Khuôn mặt lạnh như băng của đạo diễn Trần cuối cùng cũng lộ ra chút tươi cười, kì lạ là lúc cười lên lại có cảm giác chất phác phúc hậu.

“À, Tiểu Quý có uống được rượu không?

Lý Vân vừa định nói chuyện đã bị Hứa Kỳ Sâm vô thức đoạt trước, “Cũng được ạ.”

Âm thanh của nhanh chóng xuất hiện: “Ngài Hứa, có thể ngài đã quên, thiết lập của Quý Mộng Trạch không uống được rượu.”

“Tôi chưa quên.” Hứa Kỳ Sâm trả lời trong lòng, “Cậu ấy không được, nhưng tôi được.

Không phải đặc điểm sinh lý của tôi ảnh hưởng đến bản thể ở thế giới này sao? Không sao đâu.”

: “Ngài đã ý thức được rõ ràng về việc đưa rượu chưa thế?”

Hứa Kỳ Sâm: “Thì cũng đỡ hơn các phương án khác rồi.

Chỗ cậu có bán thuốc giải rượu không?”

: “Thuốc giải rượu liều mạnh, ba trăm một lọ, không hề gian dối.”

Hứa Kỳ Sâm: “… Thế cho tôi một lọ trước đi.”

Vừa mới nói xong, túi phải của bộ âu phục hơi trĩu xuống, Hứa Kỳ Sâm thò tay vào, lục được một chiếc lọ nhỏ cỡ chừng ba viên kẽm gluconate.

Đúng là – không hề gian dối.

Bỗng nhiên cảm giác chân bị đá nhẹ qua, Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu thấy Lý Vân trừng mắt lườm mình một cái, cậu đành cười giả lả.

“Không ngờ đấy, Mộng Trạch trông ngoan ngoãn nhã nhặn thế này mà lại có thể uống rượu! Được, tôi rất thích, không biết uống rượu không phải đàn ông đích thực!”

Người khác không biết chứ Hứa Kỳ Sâm thì rõ ràng, mặc dù chủ tịch Thịnh không phải nhân vật lên sân khấu vào thời điểm này theo như nguyên tác, nhưng cũng là do cậu thiết lập nên, trước đây viết là một người trông rất có văn hóa, toát ra hơi thở hào sảng của người làm ăn từ tận trong xương tủy, vậy nên việc uống được rượu có thể xem là tăng thiện cảm, đã gặp ông rồi thì có trốn cũng không xong.

Đang nói chuyện, có tiếng gõ cửa vang lên hai lần, chủ tịch Thịnh lập tức bật cười, nói với đạo diễn Trần: “Cuối cùng cũng tới.”

Theo tiếng mở cửa, Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại, khoảnh khắc ấy, cậu chợt nhớ ra câu mình định hỏi Lý Vân lúc ở trên xe.

Lâm Nhiên có đến không?

Rõ ràng, anh đã đến rồi.

Trùng hợp thay, Lâm Nhiên cũng mặc âu phục, nhưng là một bộ màu xám nhạt nhàn nhã, tôn lên vóc dáng cao ráo.

Anh vừa cười vừa đi về phía những người đang ngồi, tiện tay cởi khuy trên cổ tay: “Cháu đến muộn, suýt nữa thì tài xế không tìm được đường.”

Chủ tịch Thịnh cười vang chào hỏi Lâm Nhiên, Lâm Nhiên cũng rất hào phóng, ngồi xuống ngay ngắn ở vị trí trống giữa Thịnh Hoa Phong và Hứa Kỳ Sâm.

Không hiểu vì sao, lúc ngồi xuống, Lâm Nhiên có cảm giác như con mèo nhỏ bên cạnh mình lập tức xù lông lên.

Anh hơi liếc nhìn Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm cũng cười với anh.

: “Ngài Hứa, ngài cười giả trân.”

Hứa Kỳ Sâm: “Nhân sinh gian nan có những việc đừng nên vạch trần.”

Lâm Nhiên cũng đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, nhưng vì đã biết trước thái độ Lâm Nhiên đối xử với Quý Mộng Trạch trong nội dung nguyên tác, Hứa Kỳ Sâm cứ đau đáu không yên, nhưng thật ra trông Lâm Nhiên rất tự nhiên, quen cửa quen nẻo trò chuyện với mấy người Thịnh Hoa Phong.

Đồ ăn lên từng món một, chủ tịch Thịnh tính tình hào phóng, quan tâm đến mọi người trên bàn ăn, mặc dù đạo diễn Trần thường trưng ra hình tượng lạnh lùng trước mặt mọi người, nhưng cũng rất nể mặt chủ tịch Thịnh.

Cù Thanh có thể nói chuyện với Lý Vân, đại khái vì đều là phụ nữ, đề tài tương đối gần gũi.

Chỉ có Hứa Kỳ Sâm, ngoại trừ uống rượu cùng mọi người lúc Thịnh Hoa Phong hô cụng ly ra, thật sự không kiếm được chuyện gì để nói.

Bỗng nhiên, chân trái bị đạp lên nhẹ nhàng.

Hứa Kỳ Sâm liếc sang nhìn người bên trái, ngỡ là vô tình đụng phải, nhanh chóng rụt chân lại.

Đồ ăn của club tư nhân này rất ngon, từ lúc đến thế giới này, Hứa Kỳ Sâm chưa được ăn một bữa cơm bình thường nào cả.

Cậu gắp một miếng xương sườn, đang định đưa vào trong miệng, chân lại bị dẫm thêm phát nữa.

Xương sườn lạch cạch rơi xuống bát.

Hứa Kỳ Sâm quay đầu nhìn Lâm Nhiên ngồi bên cạnh.

Anh cầm một ly rượu thủy tinh trong tay, mỉm cười.

Vào lúc Hứa Kỳ Sâm chẳng rõ ý gì, đối phương thoáng nghiêng người.

Trong bữa ăn linh đình, anh thản nhiên ghé lại gần cậu.

Giọng điệu Lâm Nhiên trầm thấp.

“Cái này là phạt em, bởi vì không thêm WeChat của tôi.”

Truyện Chữ Hay