Luyện khí phong đỉnh núi, Triệu Vô Cực gia, bàn cơm.
Triệu Phi Dương nhìn Triệu Vô Cực đang ăn cách say sưa ngon lành chợt hỏi: “ Cực nhi, hôm nay tu luyện thế nào à? Nhìn ngưoi giống như ăn thật nhiều”
“ Cha, hôm nay ta bắt đầu chính thức luyện thể, đã bắt đầu luyện tập cơ sở trảo pháp, trước đó rèn luyện chỉ là vui đùa mà thôi. Kể từ bây giờ ta mới chính thức luyện ngoại công, lấy ngoại sinh nội.”
“ Ồ, sao ngươi lại chọn trảo pháp mà không chọn quyền pháp a?”
“Hì hì, ta cảm thấy ta thích hợp trảo pháp hơn đấy”
Triệu Phi Dương có chút suy nghĩ, im lặng lúc rồi nói: “ đồ vật ngươi muốn ta đã luyện xong. Ngươi muốn để chỗ nào?”
“ Cha,ngươi cứ để trong sân tập cho ta là được?”
“Hôm nay ta luyện xong cho ngươi, đúng lúc sư tôn của ngươi tới, gặp được vật này cảm thấy hứng thú, Sau đó các trưởng lão đều xem qua, nhận định vật này đối với luyện thể có chỗ tốt, muốn mở rộng cho cả môn phái sử dụng. Ngươi thấy thế nào?”
Máy tập tạ kéo tay là do Triệu Vô Cực thiết kế bản vẽ đưa cho Triệu Phi Dương đấy, muốn mở rộng toàn môn phái trước hết phải xem chút ý nghĩ của hắn, dù sao thân phận của hắn trong môn phái rất đặc thù. Không ai nguyện vì cái đồ chơi nhỏ của luyện thể tu sĩ đi đắc tội hắn cả, càng không ai dám đi cướp giật đồ của hắn. Trừ khi chuẩn bị cùng Luyện khí phong và luyện đan phòng túc địch.
Triệu Vô Cực nghe vậy có chút suy nghĩ nói:“Ồ? Các trưởng lão đều cảm thấy vật này hữu ích ư? Là vị trưởng lão nào đề ý?”
Câu hỏi này có chút ý vị sâu xa, giống như Triệu Vô Cực muốn xác minh là ai muốn mang đồ vật của hắn cho toàn bộ môn phái dùng chung vậy. Triệu Phi Dương hơi chần chờ, nhưng là vẫn mở miệng cho đáp án: “ là chưởng môn. Nhưng chưởng môn nói về hỏi ý kiến của ngươi như thế nào?”
“ Được. Cha, ngươi giúp ta nói lại với chưởng môn, có thể cống hiến cho môn phái giúp chút bề bọn nhỏ là vinh hạnh của ta.”
Triệu Phi Dương có chút bất ngờ nhìn hắn nói: “ Cực nhi, ngươi nghĩ vậy thật sao?”
Triệu Vô Cực cười haha đáp lại: “ Cha. Ngươi đoán thử xem”
Triệu Phi Dương càng nhìn thêm Triệu Vô Cực mấy lần, Sở Phi Huyền liền đứng ra giải vây: “ tốt tốt, ăn cơm thôi”
Cũng không mất bao lâu Triệu Vô Cực ăn xong, cả nhà người ngồi uống trà. Triệu Vô Cực liền tranh thủ thỉnh giáo cha hắn:
“ Cha, ta định buổi tối tập đứng tấn, ngươi có gì chỉ giáo cho ta không?”
Triệu Phi Dương không nhanh không chậm nói:
“ Đứng tấn hay còn gọi mã bộ là võ sĩ chi căn bản. Ngoài mã bộ ra còn có xà bộ, kim kê bộ, hạc bộ, quy bộ,... nhiều loại nhưng qua hàng trăm ngàn năm võ học tích lũy, giản hóa ra mã bộ vừa đơn giản lại hiệu quả, thích hợp nhất với tu sĩ, từ đó trở đi tất ca tu sĩ đều luyện mã bộ. Mã bộ tên như ý nghĩa, tư thế giống như đang cưỡi ngựa. chân trung bình mở ra, tay gập lại đặt dưới nách song song với vai, chân hơi chùng, như ngồi mà không phải ngồi. Đứng tấn chia làm các cảnh giới tiểu thành, đại thành, viên mãn. Có thể tìm ra được căn hay trọng tâm của mình liền đạt tới tiểu thành. Từ căn bắt đầu như là đại thụ mọc rễ đâm sâu vào đất, trong lúc chịu đả kích hay vận dụng thân pháp võ kĩ đều không lạc mất căn liền là đại thành. Có thể tùy ý di chuyển nửa trên thân thể dùng tới né tránh công kích hay khoảng cách ngắn nhỏ xê dịch, chân vẫn vững như bàn thạch như là đại thụ bám rễ sâu vào đất,bước đi ở mọi địa hình đều như đất bằng liền là viên mãn. Mã bộ là thứ mà tất cả võ tu đều phải tập luyện, là cơ sở của bộ pháp thân pháp. Luyện mã bộ càng tốt, võ học thành tựu càng cao. Cực nhi, ngươi hiểu chưa?”
Triệu Vô Cực suy ngẫm lời nói của lão cha một chút, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lấy trí nhớ của hắn chỉ cần nghe một lần thì đã không thể quên được rồi.
Sau đó hắn bắt đầu ở trong phòng tập lên mã bộ. Mới đầu đứng liền cảm giác khó chịu, chân hết sức nhức mỏi, luôn có một cỗ cảm giác tư thế đứng thật kì quái. Đôi lúc tư thế hắn liền sẽ có chút sai lệch, chẳng mất bao lâu thời gian Triệu Phi Dương liền sẽ đi tới chỉ điểm hắn điều chỉnh tư thế.
Càng lâu thời gian chân hắn càng phát ra mệt mỏi, chân như nhũn ra, phía sau lưng mồ hôi chảy ròng, trong đầu hắn không ngừng có một giọng nói đang nói với hắn: “ nghỉ một chút thôi, quá mệt rồi, ta không cần cố gắng như thế, ngày hôm nay đã tập luyện đủ nhiều rồi. Nghỉ một chút cũng sẽ không ai trách phạt ta..” những ý nghĩ như vậy cứ như sóng lớn hết lớp này đến lớp khác ập đến trong đầu hắn.
Thực sự, Triệu Vô Cực cũng cảm thấy rất mỏi mệt, hắn không ngờ chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng có thể mỏi mệt thành như vậy.So với việc luyện thể, hắn thà luyện thể ngày cũng không muốn tiếp tục đứng mã bộ thêm giờ nào nữa, tính cách trẻ con trong hắn như đang trỗi dậy. Trẻ nhỏ ham chơi, nhanh vui nhanh nhàm chán, lúc đầu mã bộ đối với hắn chỉ là bài tập, hắn rất vui vẻ tiếp lấy. Nhưng theo thời gian trôi đi. nén nhang,nửa giở, một giờ trên trán hắn mồ hôi lấm tấm, sau lưng mồ hôi chảy ròng thấm ướt áo, chân thì run run đến như có bệnh động kinh, nhưng hắn vẫn đứng đấy.
Kiếp trước hắn là một cái phế trạch, muốn tiền không muốn tài năng cũng không. Chả nhẽ kiếp này hắn còn muốn như thế sao? Không, hắn không cam lòng tầm thường vô vi. Hắn muốn Tiếu ngạo thương khung, kiếm bạt sơn hà, bễ nghễ giữa chúng sinh thiên địa.
Hắn, Triệu Vô Cực muốn làm mạnh nhất tu tiên giả.
Mang trong lòng một cỗ bướng bỉnh khí này, Triệu Vô Cực lập tức quét tan hết mọi tạp niệm, hắn bão nguyên thủ nhất chỉ lưu lại một sợi ý thức duy trì tư thế của bản thân. Hắn muốn ép cơ thể đi tới cực hạn, xem xem bản thân mình có thể đứng được bao lâu. Còn về chuyện tìm căn? Quên đi lần đầu tiên mã bộ hắn cũng không cầu quá nhiều, có chút tự mình hiểu lấy là được rồi. Hắn biết mình không phải là thiên tài cũng không có ngộ tính siêu cấp như những nhân vật chính kia. Việc hắn cần làm là lấy chăm chỉ bù đắp tiên thiên yếu kém của bản thân.
Một giờ đi qua, Triệu Vô Cực vẫn đứng đấy, chân run run nhè nhẹ,áo đã ướt đẫm mồ hôi, hàm răng cắn chặt nhẫn nhịn sự mệt mỏi toàn thân.
Hai giờ đi qua, Triệu Vô Cực vẫn còn đứng đấy, chân run có chút mạnh, mồ hôi từ trán hắn nhẹ nhàng nhỏ xuống sàn nhà, không chỉ áo mà cả quần của hắn cũng đang bị mồ hôi làm ướt, cả người như là vừa từ trong nước vớt ra, hai hàm răng nghiến chặt khanh khách rung động.
Ba giờ đi qua, Triệu Vô Cực như đạt đến cực hạn, không chỉ chân mà cả người hắn đang run run, khắp trán hắn nổi lên từng đợt gân xanh, mồ hôi như suối không ngừng bài tiết ra, hắn cảm giác chân đã chết lặng, hắn nghiến răng nghiến lợi cố gắng kiên trì, xung quanh bờ môi cũng đã có tia máu tràn ra do hắn cắn vỡ bờ môi. Đến lúc này hắn còn đứng chỉ là dựa vào tình thần mạnh mẽ hơn mà ngạnh kháng.
Bắt đầu canh giờ thứ tư, Triệu Vô Cực mất đi ý thức ngã trên mặt đất, nhưng trên khóe miệng của hắn treo một nụ cười. Hắn đã chiến thắng chính bản thân hắn hôm nay.
Triệu Vô Cực vừa ngã ngất đi, Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền liền như một làn gió xuất hiện trong phòng hắn.
Triệu Phi Dương ánh mắt phức tạp nhìn con trai hắn.
Sở Phi Huyền thì nhẹ nhàng giúp hắn một cái thanh tẩy thuật, sau đó ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, mẫu tính quang huy tràn lan.
Triệu Phi Dương liền nói: “ Cực nhi quả thật rất tốt, lần đầu tiên đứng tấn liền có thể kiên trì giờ, chúng ta dùng thần thức tra xét nó nhiều lần thấy hắn như muốn buông xuôi, nhưng sau đó hắn lại có thể tiếp tục ngạnh chống được. Ý chí của hắn thật mạnh mẽ. Có điều ta không hiểu, sao Cực nhi lại đối với võ đạo lòng cố chấp như vậy? Lấy tuổi nó không phải nên chơi bời một chút sao?”
Thấy Triệu Phi Dương nói vậy, Sở Phi Huyền liền bật cười: “Cực nhi là con ta tất nhiên là tốt rồi. Ta xem qua không biết bao nhiêu hài tử tập mã bộ nhưng chi được nửa giờ, giỏi lắm cũng một giờ mà thôi. Cực nhi có thể đứng giờ đã là vạn nhân khó tìm một, hẳn là cùng cực nhi tinh thần mạnh mẽ có liên hệ. Còn nữa, hắn đối với võ đạo cố chấp không phải là rất tốt sao, chả lẽ ngươi còn muốn hắn suốt ngày lêu lổng gây họa giống những cái kia tu sĩ nhị đại, một bộ não tàn dáng vẻ?” Nói xong nàng lại âu yếm nhìn Triệu Vô Cực một chút.
Triệu Phi Dương liền cười khan tiếng nói: “ Cực nhi liền rất tốt, chỉ có điều ta thấy nó quá cố gắng. Lúc nào cũng bức ép bản thân đến cực hạn. Nàng thường xuyên ở nhà nhớ phải chăm sóc kĩ cực nhi, đừng để nó tự mình luyện tàn.”
“Trước đây Cực Nhi luyện tập chỉ là trò đùa nhỏ mà thôi, như gập bụng,nhảy dây, chạy nhanh các loại. Ta thường dùng thần thức quan sát hắn cũng không thấy gì quá nguy hiểm, cũng không thấy hắn mệt quá dạng này liền thôi. Từ bây giờ xem ra phải hảo hảo quan sát Cực nhi tu luyện thôi, càng ngày càng liều mạng a.” Sở phi Huyền có chút than thở
Triệu Vô Cực được Sở Phi Huyền bế lên giường, tư thế nằm ngủ ngay ngắn.
Sau đó người cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Một ngày tu luyện của Triệu Vô Cực cứ như vậy kết thúc.
------------
đọc chương có thể đánh giá rồi. cầu đánh giá sao