Đám tù binh cũng nhìn chằm chằm Tần Quân, song vẫn ngồi đó im lặng, mặc dù chưa nói gì, nhưng Tần Quân biết...
“Các ngươi là người Đột Quyết?”
Một tên trong đám tù binh đứng lên, có vẻ tên đó là người đứng đầu.
Hắn nhìn Tần Quân, rồi từ từ nói:
“Đúng vậy! Thế còn ngươi, ngươi là ai?”
Tần Quân nghe thế thì mỉm cười, sau đó vội vàng lấy chìa khóa tiến tới tháo còng cho người Đột Quyết.
Vừa tháo, Tần Quân vừa cười cười bảo “Người một nhà cả, người một nhà cả.” Nhìn thấy đám người kia có vẻ vẫn chưa tin, Tần Quân mới hỏi:
“Các ngươi biết Hách Thất không?”
Tên cầm đầu nghe thế thì cúi đầu xuống, sau đó đưa mắt lên nhìn Tần Quân gật đầu.
Tần Quân vừa cười vừa gật đầu bảo: “Ta chính là huynh đệ của Hách Thất.” Sau đó Tần Quân nói thêm: “Các ngươi đưa ta đi gặp Hách huynh và Đại Thiền Vu đi.”
Đám người Đột Quyết nghe Tần Quân nói thế thì đưa mắt nhìn nhau, một tên trong đám người bỗng nhảy cẫng lên: “Hoan hô, cuối cùng cũng thoát khỏi.”
Tên đứng đầu đám người Đột Quyết mặt cũng giãn ra, còn vỗ vỗ vai Tần Quân bảo: “Thì ra là người một nhà!”
Tần Quân cũng vui vẻ tỏ vẻ không sao “Mọi người lấy ngựa của đám Trung Nguyên đi, rồi chúng ta xuất phát.”
Tên đứng đầu kia cũng gật đầu tỏ ý tán thành “Nhưng đợi để bọn ta lấy vũ khí của đám kia đã, đề phòng quân Trung Nguyên đột kích, còn có sức phản pháo lại.”
Tần Quân thấy hợp lý nên cũng không nói gì, Tần Quân tiến về phía ngựa.
Nhưng chưa bước được vài bước một mũi tên bỗng lao thẳng về phía Tần Quân, cũng may là phản xạ của Tần Quân nhanh mới tránh né được.
Nhìn lại, kẻ bắn tên chính là một trong sáu người Đột Quyết.
Năm tên còn lại cũng đang cầm đao, có xu thế vây quanh Tần Quân.
Tần Quân nhăn mặt, ánh mắt bỗng chốc lạnh lùng nhìn xung quanh “Đây là ý gì?”
Tên cầm đầu người Đột Quyết cười lớn rồi bảo: “Tên người Trung Nguyên kia, ngươi định lừa để bọn ta dẫn ngươi tìm thấy lều của Đại Thiền Vu chăng? Đừng có mơ.”
Tần Quân nghe thế, chán lúc này mới giãn ra, vội thanh minh “Đừng hiểu lầm, ta không phải...”
Chưa đợi Tần Quân nói hết, tên vừa nãy đã bắn tên đã hét lên: “Đừng giả ngu nữa, Hách tướng quân đã chết rồi, ngươi còn lấy tướng quân ra để lừa tụi ta ư? Hôm nay ta phải giết ngươi để tế lễ cho tướng quân!”
Nói rồi tên kia bắn nỏ, mũi tên lao đi nhanh như một cơn lốc.
Nghe những lời tên kia nói, Tần Quân như bị sét đánh, không còn để ý né tránh, mũi tên đâm thẳng vào vai, có vẻ tên kia cũng kích động, nên mặc dù Tần Quân đã đứng yên, nhưng mũi tên vẫn chưa bắn vào vị trí chí mạng.
Tên cầm nỏ kia thấy thế, lắp thêm mũi tên định bắn thêm một lần nữa thì tên cầm đầu giơ tay lên ra hiệu cho tên kia dừng lại.
Tên kia nhìn một lúc, rồi thả mũi tên ra, nhưng vẫn không thôi cảnh giác.
Bọn chúng đã nhìn tận mắt cảnh Tần Quân tập kích lũ binh lính Trung Nguyên, nếu bất cẩn e là không ai thoát khỏi cái chết.
Tên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Tần Quân có động tác lạ, mũi tên sẽ ngay lập tức bắt ra, mũi sẽ xuyên qua giữa trán và giết chết Tần Quân, khiến Tần Quân không kịp trở tay.
Nhưng hắn nào biết, nếu không phải Tần Quân không né, với sự nhanh nhẹn của Tần Quân, mũi tên của hắn khó mà chạm vào được một góc của Tần Quân.
Nếu núp chỗ tối lúc Tần Quân chưa kịp cảnh giác còn có thể trúng, chứ còn đứng trước mặt bắn thì...
Tần Quân lúc này cúi gằm mặt, mắt đỏ bừng, sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tên cầm nỏ.
Tên cầm nỏ nhìn thấy ánh mắt của Tần Quân thì có cảm giác như đang đối mặt với một con sói đói, vô cùng nguy hiểm, quá sợ hãi hắn vội giơ nỏ lên hướng về phía Tần Quân “Ngươi định làm gì?” Hắn không nhận ra hắn còn chưa lắp tên vào.
“Hách huynh tại sao lại chết?” Sau đó giọng Tần Quân trở nên lạnh như đang trong hầm băng “Là ai giết huynh ấy?”.
Tên cầm đầu tiến lên phía trước vài bước “Hách tướng quân lãnh binh tiên phong, sau đó bị phục kích...”
“Dẫn ta đi gặp Đại Thiền Vu!” Tần Quân quay sang nhìn về phía tên cầm đầu.
Tên cầm đầu cũng nhìn chằm chằm Tần Quân rồi nói “Ta không tin tưởng ngươi.”
Mặc dù nhìn dáng vẻ của Tần Quân hắn nghĩ không phải là giả bộ, nhưng để hắn dẫn đi gặp Đại Thiền Vu là không thể nào, hắn không thể đánh cược điều này.
Tần Quân cúi đầu ngẫm nghĩ, Tần Quân cũng hiểu việc này hơi khó.
Nhưng hắn thật sự không gặp Đại Thiền Vu là không thể nào, quan trọng hơn là Tiểu Phong, cô ấy...
Lúc này Tần Quân rút phăng mũi tên ra, đám người Đột Quyết xung quanh có vẻ đã nhận ra điều gì đó nên cũng hòa hoãn và không làm gì cả.
Vứt mũi tên xuống đất, cũng ném luôn thanh đao trong tay, Tần Quân giơ hai tay của mình lên, hướng về phía tên cầm đầu.
“Còng ta lại, rồi dẫn ta đi gặp Đại Thiền Vu!”
Ngoảnh đầu lại, cảnh còn người mất.