Vương Minh cùng đoàn của Kiều Kiều khởi hành được một ngày đây cũng là đêm đầu tiên mà đoàn người cấm trại, chuyến hàng này đa phần là linh dược cùng đan nhược nên kim đan cao thủ nhiều không đếm sể canh phòng cũng rất là cao đề phòng xung quanh cũng vậy Vương Minh từng là sát thủ việc đánh giá mức phòng bị của cậu không hề kém theo như Vương Minh thấy mức phòng bị của đoàn này cũng phải đến mức B tất nhiên việc đánh giá được mức độ phòng bị thì cậu cũng có thể cảm nhận được sát khí cũng như những con ruồi đang theo dõi cậu.
"Vương Minh ngài không cùng mọi người dùng bữa sau?" Kiều Kiều thấy Vương Minh thẩn thờ ngồi một góc hỏi.
"Ừ, khồng cần ta ăn rồi cô không cùng họ ăn sao?" Vương Minh bình thường nói.
"Không muốn, bọn họ bám theo tôi như đỉa ấy khó chịu vô cùng... " Kiều Kiều thở dài nói.
"Có cần ta giúp không?" Vương Minh lười biến ngã lưng dựa vào cây nói.
"Kh... Không cần ngài phải ra tay đâu... " Ngài mà ra tay chắc lại có xác chất đống nửa.
"Mà hai muội tử theo ngài..." Kiều Kiều đổi chủ đề.
"Họ đã về trước tu luyện rồi... Dù sau cũng sắp đột phá, ta thì còn việc chưa làm xong. " Vương Minh nửa thật nửa giả trả lời.
"Thảo... Nào thấy ngài có vẻ cô đơn, ngài nhớ họ rồi sau? " Kiều Kiều cười châm chọc Vương Minh.
"Ha ha... Đời ta vốn làm bạn với cô đơn, bạn bè, người thân, đồng bạn, cộng sự... Tất cả vốn là giả dối với ta chỉ có máu tanh cùng thụ hận là đeo bám ta tận cùng... " Vương Minh đưa mắt lên nhìn bầu trời đêm, khuôn mặt không vui không buồn mà nó chỉ có sự trống vắng.
"..." Kiều kiều chỉ yên lặng cô lại không hề biết kẻ gần như có tất cả nếu như muốn lại có vẻ như thiếu thốn điều gì đó, nhưng cô cũng biết ở thời đại này tình cảm không hề có trọng lượng đôi khi nói chỉ là vật hy sinh mà thôi...
Vương Minh và Kiều Kiều ngồi cùng một đám lửa cùng ngắm trăng sao khi cho một số người đã có sát tâm với của lại càng cao... Thế thái nhân sinh lòng người khó đoán mà.
Kiều Kiều không biết từ khi nào đã đầu dựa vào vai Vương Minh ngủ thiếp đi khuôn mặt có vẻ an tâm, Vương Minh vốn là sát thủ chứng thiếu ngủ là một trong những chứng bệnh không chữa hết cậu vẫn thức vẫn ngấm trăng.
"Các ngươi ra đây! Tìm vật giết mọi ma thú bán kính km quanh đây cho ta." Nhận lệnh hàng trăm con Oán linh từ bóng của Vương Minh bay ra lúc ẩn lúc hiện bay vào rừng âm thanh, diệt sát, điểm kinh nghiệm tăng bắt đầu vang giọng trong đầu Vương Minh.
[Diệt sát ma thú... ]
[Diệt Sát ma thú...]
[Diệt sát ma thú... ]
[Chúc Mừng, Master tăng cấp]
[Chúc Mừng, Master tăng cấp]
Âm thăng kinh nghiệm tăng, diệt sát yêu thú cứ vang giọng cho đến sáng Vương Minh mới thu tất cả lính của mình lại trong bóng.
[Thông Tin]
Tên: Vương Minh
Tuổi:
Tộc: Con người
Danh hiệu: Phàm Nhân Nghịch Thiên.
Cấp
Cấp Tu Tiên: Phàm Nhân
Hp: /
Mp: /
Linh khí:
Attack:
Lực:
Trí:
Phòng:
Nhanh: .
+Kĩ năng: khiêu khích cấp , triệu hồi oán linh cấp .
Trang bị: Huyết Long Chiến Y, Hắc Tinh Đoản Đao, Trọng Lực Côn. +Túi: x hộp trang bị.
Cửa hàng
Trang Bức: điểm
" cấp một đêm cũng không tệ nhưng tiếc là ma thú không thể thành oán linh nếu không thì cấp kĩ năng tăng cao rồi. " Vương Minh suy ngẫm nhìn vào bản thông tin.
Một đêm yên bình với đoàn nhưng lại là thảm sát với ma thú trong bán kính km không con ma thú nào sống sót và tất nhiên khi những cá thể nhỏ bé biến mất những cá thể to lớn sẽ xuất hiện, đâu đó trong thu rừng một sinh vật mở mắt khí tức cuồn bạo, đâu đó trong khu rừng một sinh vật khác gào thét khi mất đi những đứa con mình chim chóc bắt đầu di tản khu rừng bỗng chở nên yên lặng tỉnh mịch đến lạ kì điều này báo hiệu điều gì chưa ai biết.
Mặt trời dần mọc, Kiều Kiều cũng tỉnh giấc cô dẫn đầu tựa vào vai Vương Minh nhưng lúc này trên người cô lại thêm lớp vải mà Hắn ta đấp cho cô, nhận biết Vương Minh quan tâm mình Kiều Kiều mặt chút đỏ nhưng lại rằng đúng Vương Minh quan tâm cô.
"Tỉnh rồi? " Vương Minh nhìn Kiều Kiều hỏi.
"Kiều Kiều, Làm phiền ngài rồi" khuôn mặt e ngại nhìn Vương Minh.
"Không cần khách sáo, cũng nên chủng bị lên đường rồi" Vương Minh mắt thì có vẻ nhìn cô nhưng thật chất là đang xem động tỉnh bọn theo dõi cậu chúng có lẻ sẽ ra tay nhưng gì hiện diện của Kiều Kiều mà dẫn án binh bất động.
Nhìn về phía tam công tử khuôn mặt có vẻ không tốt lắm, mà cũng phải thôi Vương Minh thức cả đêm thì bọn này thức cả đêm đúng là hại người hại mình cộng thêm thấy việc Kiều Kiều thân mật với Vương Minh tam công tử chỉ muốn tìm cơ hội mà xé xác cậu ra khi có dịp mà thôi bởi chúng biết cậu không hề có chút tu vi nào nhưng liệu cậu có dễ ăn như vậy.
Note: Hp gốc của main