Thầy Nhậm đột nhiên có dự cảm xấu, suýt chút nữa đã nhịn không được quay đầu lại. Có điều anh vẫn ổn định thân thể, hạ quyết tâm trong vòng ngày sắp tới phải chú ý tình huống của Trương Liên Phi. Mấy lời thằng nhóc này vừa nói hoàn toàn là tự lập flag cho mình, uy hiếp một tồn tại rất có khả năng là tổ chức tà giáo, nghĩ kiểu gì cũng không có kết quả tốt
Ước chừng năm phút sau, bọn họ đi tới Câu lạc bộ văn học khám phá cuối phố này. Nhìn từ bên ngoài, đây là một hiệu sách rất sáng sủa, cửa tiệm để vài chậu hoa màu sắc rực rỡ, trên mặt kính trong suốt dán ảnh phong cảnh xinh đẹp, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy khu gần cửa sổ có vài cái bàn để cho học sinh hoặc là khách vừa đọc sách uống trà, sau đó chính là từng giá sách với vô số đầu sách. Bên trong bật đèn màu vàng dìu dịu, làm người cảm thấy rất ấm áp.
"Ừm, thoạt nhìn không giống trong tưởng tượng lắm." Nhậm Trúc đi vào nhìn một vòng, "Tôi khá là thích tiệm cà phê sách như này."
Dịch Tiêu bên cạnh nghe vậy chớp mắt một cái, lại lần nữa ngẩng đầu ngắm nghía tiệm cà phê sách trong mắt hắn, lần đầu cảm thấy hoài nghi gu thẩm mỹ của bạn đời nhà mình, một nơi âm khí nặng nề như này, thế mà còn cảm thấy nó rất đẹp?
Vậy em ấy nhất định sẽ vô cùng thích nhà cũ của nhà họ Dịch, nơi đó có thể nói là nơi âm nhất được Huyền đạo công nhận.
"Chúng ta đi chung quanh nhìn xem đi. Phải rồi, nhớ rõ chú ý cậu ta."
Dịch Tiêu gật đầu. Quyết định không cùng bạn lữ tranh luận vấn đề thẩm mỹ, cửa tiệm này ở trong mắt hắn tuyệt đối là trăm ngàn chỗ hở. Mà chỉ nhìn một cái, hắn cũng đã xác định nơi âm tà nhất, dễ dàng vận dụng tà thuật nhất trong tiệm cà phê sách nằm ở đâu. Thầy Dịch không thích nói chuyện, nhưng hắn dùng hành động cho thấy người khác cần phải tới cúng bái mình —— hắn trực tiếp dọn một cái ghế dựa ngồi ở góc phía tây của hiệu sách, rút đại một quyển sách ra đọc. Thật ra chẳng qua là hắn nương vào động tác đọc sách để ngụy trang, yên lặng đả tọa cùng minh tưởng trong lòng mà thôi.
Lúc này trùng hợp có một cô gái đi đến kệ sách đó, mục tiêu của cô chính là một quyển sách nằm chính giữa kệ, nhưng cô lại phát hiện có người đã sớm dọn ghế ngồi ở chỗ kia, hơn nữa trong tay còn......
Cô gái tức khắc che miệng nghẹn lại tiếng hô của mình, cảm xúc trong mắt vừa kích động lại khiếp sợ, xoay người nhanh chóng quay trở về. Nói thật, nếu không phải khí thế của anh đẹp trai kia quá đáng sợ, cô nhất định đã lấy điện thoại chụp hình rồi!
Nhậm Trúc xem sơ qua các thể loại sách ở đây, phát hiện đại đa số đều là một ít đầu sách về ước mơ, tình yêu, và trinh thám khủng bố. Trừ đó ra, còn có một lượng lớn sách về huyền học dạng như mấy quyển sách tướng số《 Dạy bạn cách xem chỉ tay 》, 《 Đặc điểm nhân tướng học của người thành công 》, 《 Chỉ cần ghi nhớ ắt sẽ tìm được bạn đời》 , Nhậm Trúc lấy ra một quyển 《 Đặc điểm nhân tướng học của người thành công 》 lật một chút, sau đó xác định nó toàn nói tào lao.
Chỗ này cũng không phải một tiệm cà phê sách đứng đắn.
Thầy Nhậm nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Lý Ngọc đang thấp giọng nói gì đó với Trương Liên Phi, mà trên mặt Trương Liên Phi là khinh thường kèm cười lạnh, nhưng cũng không nói gì đi theo Lý Ngọc qua góc phía tây hiệu sách, anh nhanh chóng theo qua, sau đó phát hiện nơi Lý Ngọc mang Trương Liên Phi đi thế mà lại là một góc khó bị người phát hiện nhất trong tiệm sách. Anh còn tính bám theo tiếp, lại bỗng nhiên có một người đi ra từ giá sách bên trong đụng phải, trong tay người nọ còn ôm mấy quyển sách, bị đụng cho rơi đầy đất.
Nhậm Trúc ối một tiếng, chỉ có thể bỏ hai người Lý Ngọc qua một bên, ngồi xổm xuống giúp cô gái kia nhặt sách.
Mà trong lúc nhặt sách, tay Nhậm Trúc không cẩn thận chạm vào tay cô gái đó, chỉ một thoáng, một hơi thở âm hàn lạnh lẽo liền truyền tới, làm trong lòng Nhậm Trúc nhảy dựng, giương mắt nhìn cô gái trước mặt, phát hiện cô nàng hình như có gì đó không đúng lắm. Sắc mặt cô tái mét, màu môi lại đỏ ửng, nếu chỉ như vậy thì còn có thể cho rằng cô ta thích trang điểm kiểu này mà thôi, nhưng một đôi mắt vốn nên linh hoạt có thần thái của cô lại đăm đăm, không có tiêu cự, thoạt trông giống như con rối.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, thầy Nhậm lại cảm thấy mình như đang ở nơi quỷ quyệt đặc biệt âm tà nào đó.
"Cô......"
"Anh bị gì thế hả?! Bảo anh đi chỗ khác đọc sách, nhường chỗ một chút không được sao? Hai chúng tôi đang ở đây nói chuyện đó!"
Nhậm Trúc vừa mới mở miệng, phía sau liền truyền đến tiếng tranh cãi, rất rõ ràng đây là giọng Lý Ngọc, vì thế Nhậm Trúc nhanh chóng nhặt hết sách đưa cho cô gái kia, xoay người đi qua đó.
Anh thấy được một cảnh tượng vô cùng buồn cười ——
Thầy Dịch y như người tới phá quán, ngồi ngay ngắn tại góc tận cùng bên trong, trong tay hắn còn cầm một quyển sách, mặt không cảm xúc đối diện với khuôn mặt tức muốn hộc máu kia của Lý Ngọc, trông rất có phong độ.
"Tôi nói chuyện anh không nghe thấy à?!" Lý Ngọc nghĩ mãi không ra nơi như này sao lại có người xách ghế tới ngồi? Sách trong cái góc này đều rất kì quái đó!
Thầy Dịch liếc nhìn cô ta một cái, tiếp tục cúi đầu đọc sách không nói chuyện.
Lý Ngọc tự thấy mình thu phục vô số đàn ông, nhưng thật sự trị không được cái tên thoạt nhìn bình thường nhưng nội tâm vô cùng biến thái này: "Thật không ngờ tới trên đời này sẽ có loại người như anh! Bỏ đi, chúng ta sang nơi khác!"
Trương Liên Phi vốn còn khó chịu với Lý Ngọc, nhưng khi cậu ta nhìn thoáng qua tên quyển sách mà Thầy Dịch cầm trong tay, miệng run run cũng xoay người đi rồi.
Nhậm Trúc ở đằng trước nhìn Lý Ngọc với Trương Liên Phi đều dùng một loại vẻ mặt không thể miêu tả đi ra, một dòng chấm hỏi chạy ngang đầu, tức khắc đã nhìn thấy tên cuốn sách bị Dịch Tiêu liếc mắt chọn trúng cầm trên tay nãy giờ——《 Xin hãy dịu dàng chà đạp em 》
Nhậm Trúc: "......" Méo ngờ!!!
Dịch Tiêu phát hiện Nhậm Trúc tới, nhưng mà vẻ mặt lại có chút kỳ quái, cũng không để ý, chỉ nói: "Tôi ngồi ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra, anh có thể đi thăm dò xung quanh."
Nhậm Trúc nhìn cuốn sách trong tay hắn, miệng giật giật, gật đầu: "Ừm, vậy tôi không làm phiền anh."
Sau đó Nhậm Trúc bám sát theo phía sau Trương Liên Phi, hơn nữa nghiêm túc quan sát người trong cửa tiệm này. Càng quan sát càng cảm thấy kỳ quái, và khủng bố.
Lúc này, anh lại nhìn thấy Lý Ngọc dắt Trương Liên Phi đến ngồi ở cái bàn cạnh cửa kính, gọi hai ly trà sữa. Tầm mắt anh dán chặt vào người làm trà sữa, sau đó trong lòng dâng lên một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Không thể chờ nữa.
Nhậm Trúc rút đại một quyển 《 Học thuyết thành công 》, lập tức đi đến trước bàn hai người: "Trương Liên Phi, báo cáo tập thể hình em viết xong chưa? Còn rảnh rỗi ngồi đây uống trà sữa với bạn? Không mau chạy về viết báo cáo cho thầy, em muốn bị phạt chạy một trăm vòng quanh sân thể dục à!"
Skill Răn dạy của thầy Nhậm vừa lên sân khấu, Trương Liên Phi tức khắc đã tiến vào trạng thái, bật người dậy, vẻ mặt khẩn trương: "Ấy, thầy ơi, em về viết liền đây!"
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại đã chạy ra tiệm cà phê sách, y như là phạm tội tày đình ấy.
"Cậu ta, cậu ta cứ vậy đi rồi?" Lý Ngọc nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. "Trà sữa cậu ta còn chưa uống mà."
Nhậm Trúc lộ ra một nụ cười hiền từ: "Ồ, Vậy hai ly trà sữa này để thầy mời. Thân là thầy của em ấy, thầy thật sự không thể ngồi nhìn em ấy sa đọa, đúng rồi, em là Lý Ngọc đúng không? Bài tập của em đã làm xong chưa? Tiệm cà phê sách này cũng không có tư liệu học tập đâu."
Chẳng hiểu sao Lý Ngọc cũng có cảm giác chột dạ mau mau xin lỗi sau đó trở về làm bài tập, dù sao nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, chỉ cần chờ kết quả trong ba ngày kế là được rồi, không đáng lãng phí thời gian ở đây, lại còn khiến người hoài nghi.
"A, vâng, em cũng về làm bài tập đây."
Thầy Nhậm cười: "Vậy mới là bé ngoan chứ."
Lý Ngọc: "......" Đã bao lâu mình không làm bé ngoan rồi nhở...
Lý Ngọc với Trương Liên Phi đều đi rồi, Dịch Tiêu mới từ trong góc đi ra, trên tay hắn không còn cầm quyển sách tà giáo kia nữa, cả người nhìn qua vô cùng chính trực.
"Đi thôi."
"Ừm."
Hai người kết bạn rời đi, sau khi bọn họ rời khỏi chủ tiệm sách mới chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt gã có một biểu cảm rất kỳ quái, gã vô cùng hoài nghi có phải chỗ này đã bị người trong Huyền đạo phát hiện hay không, nhưng gã dùng phương pháp đặc biệt bố trí, vốn sẽ không bị người dễ dàng phát hiện mới đúng. Cơ mà vừa rồi Dịch Tiêu quả thật ngồi trên điểm kết giới trong cửa hàng, nhưng mà...... Hắn lại nghiêm túc đọc quyển sách kia, đây, đây rốt cuộc là ngụy trang hay là thật sự yêu thích hả?!
"Anh phát hiện cái gì? Hai ta đối chiếu một chút?" Đi trên đường phố, Nhậm Trúc mở miệng nói.
"Tôi cảm thấy cửa tiệm kia rất kỳ lạ, học sinh cùng người lớn bên trong giống như con rối, hơn nữa cơ thể rất lạnh. Hình như bọn họ cực kì thích uống trà sữa, có một cô bé vừa vào đã gọi một ly trà sữa, đến khi chúng ta rời đi cô ta đã uống ly lớn, người bình thường dù có thích uống trà sữa đi nữa cũng không như vậy đúng chứ? Cho nên, trà sữa chắc chắn cũng có vấn đề!"
Dịch Tiêu nhìn ra được nhiều hơn anh, cũng hiểu rõ hơn: "Tiệm cà phê sách đó đang ăn mòn linh trí và hồn phách của bọn họ. Anh cảm thấy bọn họ giống con rối là bởi vì bọn họ bị mất ba hồn sáu phách của mình, cho nên mới sẽ trở nên ngu dại, nhưng loại cắn nuốt này cũng không phải lập tức thành công, nó cần thời gian dài cắn nuốt. Cho nên, trà sữa hẳn là mồi để khiến bọn họ thường xuyên tới đây."
Nhậm Trúc vừa nghe đã hiểu: "Bàng Phi cũng vậy sao?"
Dịch Tiêu lắc đầu: "Ngày sinh của Bàng Phi đặc thù, có lẽ cậu ta bị kéo vào. À, bên dưới tiệm cà phê sách hình như dành riêng ra một khoảng trống, chắc là tất cả người chết đều ở đó. Mà chỗ tôi ngồi hôm nay chính là nơi âm sát khí dày đặc nhất trong tiệm, nếu có người đến đó, rất dễ bị kéo xuống."
"Cho nên Bàng Phi bị kéo xuống?! Hôm nay Lý Ngọc lại muốn để Trương Liên Phi cũng bị kéo xuống?!"
Dịch Tiêu gật đầu: "Chắc vậy."
Nhậm Trúc cười lạnh ra tiếng: "Thật sự là...... Chúng ta bắt bọn họ không?"
Dịch Tiêu lắc đầu: "Cảnh sát." Mấy vụ án có số lượng nạn nhân nhiều như này, cho dù Huyền đạo muốn nhúng tay, cũng phải báo cho nhà nước và cảnh sát trước. Có điều:
"Tối hôm nay tôi có thể dẫn anh xuống phía dưới, nhìn xem có thể bắt được kẻ hiềm nghi lớn nhất hay không."
Nhậm Trúc gật đầu cái rụp, lúc này bọn họ đã sắp tới chỗ đỗ xe, lại không thấy Bàng Phi vốn nên hóng gió ở đây.
"Bàng Phi đâu rồi?"
Dịch Tiêu nhíu mày, bỗng nhiên đi nhanh về phía trước, Nhậm Trúc cũng bước nhanh đuổi kịp, đi chưa được mấy bước đã nghe được một tiếng thắng xe chói tai và tiếng la của người qua đường!
"A ——! Cẩn thận!"
"Chạy mau!"
"Má ơi! Đụng xe rồi!!"
Mặt Nhậm Trúc biến sắc, sửa đi thành chạy, liền nhìn thấy đoạn đường đằng trước có một chiếc Minibus và một chiếc xe hơi nhỏ tông vào nhau, mà ở khoảng hở giữa hai chiếc xe này, Trương Liên Phi sắc mặt trắng bệch vô cùng khiếp sợ đang đứng đó.
Dịch Tiêu và Nhậm Trúc còn có thể nhìn thấy đống khói đen ngòm đang giương nanh múa vuốt đằng sau Trương Liên. Hình dạng của luồng khói đen đó rất đáng sợ, vây chặt lấy xung quanh cậu ta.