Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy rằng nhận được điện thoại của hiệu trưởng Bành Phi, nhưng cục trưởng Lỗ là một người khi còn trẻ thì có thể nói là đầy hứa hẹn, trên con đường sự nghiệp hầu như đều dựa vào thực lực của bản thân trèo tới chức vị này, cũng không bởi vậy mà hoảng sợ kinh ngạc. Ông chỉ dùng giọng điệu thực thành khẩn bày tỏ lòng cảm ơn với hiệu trưởng Bành Phi, sau đó ông ta liền gọi điện thoại cho bí thư của mình và phó cục trưởng Tống Thành Chân, bảo bọn họ nhìn xem rồi xử lý.

Nếu nói cái vụ báo cáo này xuất hiện vào học kì trước thì may ra trong lòng cục trưởng Lỗ sẽ hơi run run chút, dù sao ông vì để thằng con có thành tích tốt, tuy rằng không có tham dự lộ đề, nhưng vẫn chào hỏi giáo viên làm họ hỗ trợ truyền tờ giấy nhỏ gì đó. Hơn nữa con trai mình mình biết, con của ông có đôi khi sẽ cố ý kéo một nét bút nào đó đặc biệt dài, viết ra tới cả lề sách, làm cho giáo viên chấm điểm biết cái bài đó là bài thi của nó, cho nó thêm ít điểm.

Nhưng kì thi năm nay, cục trưởng Lỗ có thể hiên ngang vỗ ngực tỏ vẻ đây là thành tích thật sự do con ông tự mình thi được, năm nay ông còn chưa kịp chuẩn gì cho thầy chủ nhiệm Nhậm mới đâu à nghen, nhưng mà chủ nhiệm lớp mới lại khiến toàn bộ phụ huynh lớp - bọn họ có một bất ngờ cực lớn.

Cho nên, cục trưởng Lỗ cảm thấy đám giáo viên và phụ huynh kia quả thật là rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn cáo trạng thì cứ cáo trạng đi, dù sao cuối cùng điều tra ra ông ta cũng là cục trưởng tốt bị vu oan, sau đó được thượng cấp trấn an một phen mà thôi.

Mang theo ý nghĩ như vậy, buổi tối ngày hôm sau, một nhà cục trưởng Lỗ liền vui vui vẻ vẻ mặc quần áo mới cùng Lỗ tiểu béo siêu siêu hưng phấn đi Kim Hào Đình ăn cơm. Thành tích của Lỗ tiểu béo còn chưa tới top trong lớp, nhưng trong bốn mươi lăm người nhóc được hạng , tạm cũng coi như trung bình khá, ít nhất có thể cười vào mặt hơn nửa lớp, Lỗ Ban Ban tỏ vẻ nhóc ta đã thỏa mãn, hơn nữa, về sau cậu nhóc phải tiếp tục nỗ lực nữa nữa nữa! Nhà nhóc có tiền như vậy, nhóc còn có thể chuyên môn mời gia sư tới phụ đạo đó nha! Cậu nhóc đã thương lượng tốt với ba mẹ mình rồi, bắt đầu nghỉ đông sẽ mời giáo viên số học cùng giáo viên tiếng Anh phụ đạo cho nhóc, sau đó khi thi tốt nghiệp cấp nhóc con nhất định phải thi một thành tích siêu tốt khiếp sợ toàn lớp thậm chí toàn trường luôn!

Đối với ý nghĩ này của Lỗ tiểu béo, cả nhà họ Lỗ đương nhiên tán thành hai tay hai chân. Trời biết làm cho trẻ có động lực chủ động học tập quan trọng cỡ nào, cục trưởng Lỗ cảm thấy, quả thực không còn mong mỏi tương lai nào tốt hơn như vậy.

Tụ hội ban đêm náo nhiệt vô cùng, mỗi một gia đình ít nhất đều có ba người đến. Đương nhiên, Chu Lai không có người thân khác, cho nên Nhậm Trúc liền dứt khoát lái xe chạy bằng điện đi đón cậu cùng lại đây, tuyệt đối không phải là thầy Nhậm không muốn lái xe, mà là trước khi anh tới, Nhậm Trúc tiền nhiệm hoàn toàn không biết lái xe, đừng nói tới mua xe. Anh cũng chỉ có thể chạy xe điện mini mới coóng đi đón người.

Nửa đường thầy Nhậm cưỡi xe điện mang theo Chu Lai còn cùng giáo sư Ninh lái quái vật xa hoa khổng lồ chạm mặt, dưới sự đối lập mãnh liệt ấy, thầy Nhậm và Chu Lai đều nở nụ cười trên môi, thong thả ung dung từ từ bay vút qua trước mặt giáo sư Ninh.

Giáo sư Ninh nhiều tiền bị kẹt xe kẹt tới đặc biệt muốn chơi ám thị tâm lý với người qua đường: Hắn cảm thấy sự khinh bỉ mãnh liệt đến từ xe điện!

Giáo sư Ninh sốt ruột đập tay lái một phát, dỗi với cái tọa giá của mình một câu: "Cần mày làm gì chứ?! Còn không bằng một chiếc xe điện mini!"

Phìiiiiiiii —— xịt!

Phảng phất như là sự kháng nghị cùng bất mãn mãnh liệt với chủ nhân của mình, chiếc xe hơi xịn xò bị giáo sư Ninh đập tay thế mà trực tiếp tắt máy, lúc này giáo sư Ninh vất vả lắm mới có nhích lên phía trước rồi lại bị xe bên cạnh tận dụng mọi lúc chen ngang: "........................!"

Còn gì quá quắt hơn không?! Mày làm một chiếc xe cũng cần ông đây phụ đạo tâm lý sao?!

Chờ giáo sư Ninh thật vất vả lái xe tới Kim Hào Đình, hơn một trăm năm mươi người đặt năm mươi bàn tiệc làm một cuộc tụ hội nhỏ đương cười đùa thảo luận tới khí thế ngất trời bên trong.

Ninh Huân vừa đến, ánh mắt mọi người đều đồng thời nhìn về phía hắn. Sau đó liền có phụ huynh nữ cùng bà ngoại cháu ngoại gái đều lộ ra vẻ kinh ngạc tán thưởng trên mặt, đại đa số các vị nam giới ở đây cứ như lại gặp đả kích tâm lý lần thứ hai, hận không thể trợn rớt luôn con mắt!

Lúc này ý nghĩ trong lòng mọi người đều y chang nhau —— một thầy Nhậm đẹp trai như thế cũng thôi đi, sao mà thầy Ninh này trông cũng đẹp trai thế hả? Đã đẹp trai còn có bản lĩnh như vậy, có còn cho người khác đường sống hay không hử?!

Giáo sư nhận được đãi ngộ vô cùng nhiệt tình như thầy Nhậm. Hắn được cục trưởng Lỗ dẫn dắt tới ngồi bên cạnh chủ nhiệm Nhậm cười tới mặt sắp cứng ngắc ở đằng kia. Đây có lẽ là chuyện duy nhất có thể làm hắn vui vẻ chun chút sau một đường buồn bực, mà ngay trong nháy mắt khi Ninh Huân ngồi xuống, Nhậm Trúc không tự giác hơi thả lỏng thân thể. A, vừa rồi anh cảm thấy cứ y như bản thân một mình thâm nhập vào quân địch ý, hiện tại rốt cuộc có một tên đồng minh.

Tuy nói thầy Nhậm cực kì am hiểu xử lý trẻ trâu, thậm chí là cả những vị phụ huynh vô lý, nhưng bản chất của anh vẫn là một người lười biếng không quá thích giao tiếp, ghét phiền phức, thích đọc sách, thích ăn thức ăn ngon. Anh có thể trút xuống vô số nhiệt tình trong chuyện dạy học, nhưng giao lưu quá nhiều với phụ huynh cũng sẽ làm thầy Nhậm cảm thấy không có gì thú vị và hứng thú hết.

Rốt cuộc, đây cũng không xem như một cuộc giao lưu bình đẳng.

Nhưng giáo sư Ninh lại thích ứng cực kì tốt, hắn gần như là thành thạo ứng đối tất cả phụ huynh bưng rượu lại đây vây quanh hắn, mặc kệ là những người đó có đồng thời đặt câu hỏi hay là mồm năm miệng mười, Ninh Huân đều có thể mặt mang mỉm cười trả lời ra đáp án mà bọn họ muốn nghe được, mỗi một vị phụ huynh kính rượu cho hắn đều mỉm cười tới, cười lớn đi, như vậy, thật giống như đứa nhỏ nhà bọn họ ngày mai có thể đủ thi đậu đại học tốt nhất, thành người thành công vậy.

Dần dà, tất cả người tới tìm Nhậm Trúc đều tìm Ninh Huân, khi Nhậm Trúc rốt cuộc có thể ngồi xuống ăn một miếng đồ ăn nóng, anh lại quay đầu nhìn gã đàn ông tuyệt đối là tiêu điểm toàn trường kia, bỗng nhiên cảm thấy, gã thanh niên sắc mặt có chút ửng hồng ấy cực kì cực kì đẹp trai lại có mị lực.

Thấp giọng mà nở nụ cười, Nhậm Trúc vui vẻ ăn hết món này tới món khác, sau đó anh phát hiện Lỗ tiểu béo đang lén lút xoay bàn ăn, đem tôm vàng ruộm, bào ngư, heo sữa nướng đều chuyển về phía nó, sau khi xoay tới cũng không phải sốt ruột lấy cho mình ăn, mà là hết đũa này tới đũa khác gắp vào mâm của Chu Lai, trực tiếp gắp cho cái đĩa của thiếu niên mảnh khảnh kia đầy tới mức lắc lư mới cảm thấy mỹ mãn mà gắp cho mình. Hoàn toàn mặc kệ người lớn ngồi cùng bàn cưng chìu lắc đầu cùng mấy bạn học khác tức giận trợn mắt nhìn.

Nhậm Trúc lại lần nữa nở nụ cười.

Kế tiếp mọi người nói nói cười cười, thậm chí còn hát hò nhảy múa, vẫn luôn ồn ào tới tận giờ đêm, làm cho không ít người đi ăn cơm nhịn không được quay đầu nhìn xem. Cuối cùng gần như hầu hết phụ huynh nam trong gia đình đều uống say mèm, phụ huynh nữ tuy rằng còn tỉnh táo, nhưng mà vẫn mang theo vài phần men say mỹ lệ.

"Ừm, hôm nay cực kì vui vẻ. Cảm ơn mọi người mở tiệc chiêu đãi, tin tưởng về sau lớp - chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, tôi xin bảo đảm với mọi người, chỉ cần một ngày tôi còn ở đây, tôi sẽ dốc hết sức lực giáo dục các em, yêu quý các em, làm cho các em lớn lên thành một người tốt đẹp mà kiên định."

Lời nói của Nhậm Trúc được các vị phụ huynh nhiệt liệt vỗ tay cùng trầm trồ khen ngợi, đặc biệt là các cụ già cao tuổi cũng mỉm cười vui vẻ, bọn họ làm người lớn, với con cháu cũng không có yêu cầu gì nhiều, không cần nó nhất định phải trở nên nổi bật cỡ nào hoặc là có tiền có quyền này kia, chỉ cần bọn nhỏ có thể bình an vui vẻ sống cả đời này, cũng đã là kỳ vọng lớn nhất. Mà "Tốt đẹp cùng kiên định" vừa hay là tiền đề lớn của "bình an vui vẻ".

"Ngoài ra, mọi người đều đã uống rượu, phải làm tấm gương tốt cho trẻ nhỏ, tuyệt đối không được lái xe sau khi say rượu đâu đấy. Bằng không, chuyện vui sẽ biến thành chuyện xấu mất." Thầy Nhậm cười tủm tỉm đùa, bọn nhỏ đều cười vang lên, các vị phụ huynh cũng cười lắc đầu, trong đó có mấy vị phụ huynh còn ôm tâm lý may mắn muốn lái xe trở về càng là trực tiếp mở điện thoại bắt đầu gọi xe, mặc kệ ngày thường bọn họ ở chỗ khác thế nào, ở trước mặt con nhỏ, bọn họ nhất định phải làm một tấm gương tốt!

Tất cả mọi người đều lục tục rời đi, không khí náo nhiệt cũng chậm rãi trở nên quạnh quẽ, cuối cùng trong đại sảnh chỉ còn lại có ba người. Lúc này Chu Lai đã buồn ngủ tới nỗi ngồi gật gà gật gù ngay tại chỗ, Nhậm Trúc thở dài, đành chuẩn bị cõng tên nhóc này lên mang trở về.

Sau đó, tay của anh bị bắt lấy.

Bàn tay nắm lấy cổ tay anh mang theo cảm giác nóng rực khiến người hoảng loạn, làm Nhậm Trúc nổi cả da gà ở một mảnh da kia, anh đột nhiên quay đầu, liền đối diện với một đôi mắt sâu thẳm mà lại chăm chú, anh gần như có thể từ trong đôi mắt ấy nhìn thấy dáng vẻ của chính mình.

"Làm gì đó?" Nhậm Trúc phát hiện giọng của bản thân hình như có hơi khàn khàn.

Ninh Huân nhìn người này, chăm chú nhìn một hồi lâu sau, bỗng nhiên cười: "Hì, thầy Nhậm. Chúng ta hãy bắt đầu một câu chuyện yêu đương lấy kết hôn làm mục đích đi."

Tim Nhậm Trúc kịch liệt nhảy lên một chút, mặt anh không chút biểu cảm: "Có phải anh uống quá nhiều nên rượu nên tràn vào não rồi không? Nhìn cho rõ, chúng ta đều giới tính nam."

Ninh Huân nắm chặt lấy cổ tay Nhậm Trúc, một chút do dự cũng không có mà gật đầu: "Tôi biết mà, nhưng thì đã sao? Tôi cực kì thích em, mà em, cũng rất thích tôi, không phải sao?"

"Cho nên, yêu nhau thôi?"

Nhậm Trúc trầm mặc tự hỏi nên phản bác như thế nào, nhưng vào lúc anh sắp mở miệng, Ninh Huân giơ giơ cái tay bắt lấy cổ tay anh, nói: "Ngôn ngữ có thể lừa gạt, biến thành lời nói dối. Nhưng người yêu dấu ơi, thân thể cùng tim đập lại vĩnh viễn sẽ không lừa em, cũng...... Không lừa được anh."

Tại một khắc này, Nhậm Trúc nhìn cổ tay của bản thân, cảm nhận được tiếng tim mình đập, anh bỗng nhiên nheo mắt lại, trở tay bắt lấy cổ tay Ninh Huân, sau đó nghiêng người hạ xuống, dán lỗ tai của mình trên ngực trái của giáo sư Ninh.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Tiếng tim đập kịch liệt không chút dấu giếm tỏ vẻ, chủ nhân của nó không hề vững vàng như ngoài mặt, cũng như đang lớn tiếng tuyên bố, hắn và anh đều đang thấp thỏm, kích động, cùng vui sướng.

"Ồ, vậy yêu đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh hóa thú: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha không uổng công ông đây yên lặng vất vả theo lớp một học kì! Ông đây đi đầu quét tước vệ sinh, phụ đạo tâm lý miễn phí, mỗi ngày xe đón xe đưa ông đây dễ lắm sao! Rốt cuộc đoạt thắng trẻ trâu cày đủ hảo cảm! Ông đây đẹp giai số một thiên hạ!!!

Truyện Chữ Hay