Tiêu Phạm Nhạc chạm vào cánh cửa.
- Sau khi phá cửa chúng ta.... Nóng!
Tiêu Phạm Nhạc lập tức thu tay lại. Trần Hào Thế nhìn tay cô.
- Cô có sao không?
Tiêu Phạm Nhạc ôm bàn tay lắc lắc đầu. Cô nhìn cánh cửa.
- Sao cánh cửa này lại nóng như vậy...?
Tiêu Chí Hào nhìn xuống phía trên cánh cửa. Qua khe hở có khói tràn vào.
- Cháy rồi.
- !?
Tiêu Chí Hào không để ý lắm việc không có bóng đèn mà nơi này vẫn sáng. Tiêu Phạm Nhạc đã nhờ Mộ Mộ giảm cường độ ánh sáng xuống nên càng khiến anh ta không chú ý. Anh ta nhìn cánh cửa.
- Không phá cửa được thì không có ích gì. Nhưng nếu phá cửa có nguy cơ rất lớn là bị lửa làm phỏng. Hai người có ý kiến gì không?
Tiêu Phạm Nhạc trầm ngâm suy nghĩ. Trần Hào Thế nhíu mày.
- Có cách nào khác ngoài mở cửa à?
- Chúng ta cứ liều vậy. Mau mở cửa thôi.
- Ừm.
Sức của Tiêu Phạm Nhạc không có bao nhiêu. Chỉ cần Trần Hào Thế và Tiêu Chí Hào cũng đủ mở cửa. Cửa vừa mới mở lập tức khói ùa vào, lửa cũng cháy qua. Tiêu Phạm Nhạc đem hai người lôi ngược trở vào trong, may mắn không có bị lửa đốt. Khói tràn vào trong nhà kho nhỏ hẹp.
- Nằm xuống!
Tiêu Phạm Nhạc vớ lấy Mộ Mộ. Bây giờ bởi vì cô là người lớn nên Mộ Mộ rất nhỏ, cầm một tay cũng không có cảm giác nặng, không gây vướng víu gì cả.
- Bên ngoài lửa cháy to quá. Không biết là đã đổ bao nhiêu xăng nữa.
Tiêu Phạm Nhạc nhìn lên phía trên khói cuồn cuộn, ảo não. Chợt cô thấy có một đôi giày cao gót đen ló ra qua làn khói.
- Tử Huyết!
Nghe Tiêu Phạm Nhạc gọi, Tử Huyết ló mặt nhìn xuống. Đám khói hình như không ảnh hưởng gì đến cô ta, một chút cũng không khiến phong thái cô ta thay đổi.
- Tử Huyết ở đây sao?
Trần Hào Thế tất nhiên biết Tử Huyết đứa con cưng của Tiêu Phạm Nhạc. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên. Bởi vì chưa quen với loại ánh mắt sắc lạnh của cô ta nên anh lập tức bị dọa cho hết hồn.
Tử Huyết lượn người bay ra ngoài.
- .......Thế Hào! Sơn Chi có ở đây không? Hoặc ai cũng được!
Trần Hào Thế ảo não lắc đầu. Thật ra mà có đi nữa thì cũng làm được gì đâu. Nhân vật của anh ta không có được buff bá như của Tiêu Phạm Nhạc.
Tiêu Chí Hào nghe có phần không hiểu, nhưng không lên tiếng. Tiêu Phạm Nhạc nhìn ra bên ngoài. Lửa cháy mịt mù, khói cuồn cuộn vô vọng. Tiêu Phạm Nhạc thấy khó thở. Mặc dù đã đổi cơ thể thành người lớn nhưng cô vẫn còn bệnh máu không đông và thể chất yếu. Giữa đống khói này thì Lâm Phạm Nhạc cũng chưa chắc chịu nổi đừng nói tới đã trọng sinh thành học sinh tiểu học!
Đen thật....!
[Hệ thống cảnh báo: HP đang giảm. Ký chủ xin cẩn thận]
Tiêu Phạm Nhạc nghe HP giảm thì hết hồn. HP của cô trong trạng thái giảm chỉ cần sau phút lập tức sẽ về . Dùng hồi phục HP sau đó cũng sẽ chẳng kéo dài được bao nhiêu. Dù sao chỉ số HP của cô cũng không cao.
Tiêu Phạm Nhạc trước đứng dậy. Lửa thì lửa. Ra thì chưa chắc sống, nhưng không ra thì chết. Vậy không bằng liều một lần.
[Độ thành thục đã đủ, kỹ năng Kháng nhiệt lên cấp.
Độ thành thục đã đủ, nhận được kỹ năng Tỉnh táo.
Độ thành thục đã đủ, kỹ năng Cấm kỵ lên cấp.
Độ thành thục đã đủ, kỹ năng Thành thục lên cấp.
Độ thành thục đã đủ, kỹ năng Bình tĩnh lên cấp.
Độ thành thục đã đủ, kỹ năng Kháng nhiệt lên cấp]
- ....
Lên nhanh thật ấy. Kháng nhiệt lên tận bậc.
Bây giờ Tiêu Phạm có kháng nhiệt, cái nóng của lửa sẽ không ảnh hưởng gì nhiều tới cô. Tuy nhiên việc không cảm thấy nóng rất dễ khiến cô lầm tưởng rằng mình không bị gì khi sắp bị nướng chín. Cô sẽ sử dụng kỹ năng Tăng tốc để giảm tối thiểu thời gian tiếp xúc với lửa. Còn lại phải liều thôi.
Dù sao cũng không phải lần một lần hai cô liều mạng.
- Ở mãi đây không thành thịt nướng thì cũng thành thịt hun khói thôi. Tôi đi ra bên ngoài trước xem xét, hai người theo sau.
Tiêu Chí Hào đứng dậy, nhíu mày.
- Để tôi ra trước.
Tiêu Phạm Nhạc bĩu môi khinh bỉ.
- Dựa vào anh thì có phải bọn tôi đợi đến lúc bị hun chín không?
Tiêu Chí Hào định phản bác lại thôi. Trần Hào Thế biết chỉ số của anh ta không bằng cô nên không ý kiến gì cả. Tiêu Phạm Nhạc xem xét một hồi, bình ổn trước rồi chạy đi.
Bên ngoài cháy rất lớn. Tiêu Phạm Nhạc trước chạy tới cửa. Cửa đóng rồi, có lẽ không mở được. Cô tìm đường ra phía sau. Cửa cũng đóng. Cô đành quay trở lại.
- Chạy ra đi! Đường vẫn thông!
May là ở đây xây dựng cũng chắc chắn.
Tiêu Phạm Nhạc đi cùng Trần Hào Thế và Tiêu Chí Hào tới cửa sau. Cửa trước bên ngoài có khóa lại rồi, cửa sau mở dễ hơn. Cũng may là độ khó này chỉ ngang tầm cửa kho, hai người đẩy một hồi là cửa mở.
- Sống rồi.
Tiêu Phạm Nhạc loạng choạng.
- Cô không sao chứ?
Tiêu Phạm Nhạc đưa mắt nhìn Tiêu Chí Hào đỡ mình. Cô miễn cưỡng lắc đầu, từ chối sự giúp đỡ của Tiêu Chí Hào. Trần Hào Thế cầm lấy tay cô.
- Bị phỏng rồi này.
Tiêu Phạm Nhạc không giật tay lại. Cô cười cười.
- Không sao, có thuốc chữa mà.
Trần Hào Thế tất nhiên biết có hệ thống thì mấy vết thương này chẳng có gì gọi là khó chữa. Vì thế anh ta không nói gì nữa. Tiêu Phạm Nhạc nhìn ra xung quanh.
- Tôi đi trước đây. Lát nữa cứu hỏa ra phía sau hai người đừng nhắc tới tôi.
- Ơ này...!
Tiêu Phạm Nhạc lập tức rời đi.