Tiêu Phạm Nhạc ôm theo Mộ Mộ. Sáng sớm cô đã nhờ Tử Huyết đưa cô tới đây. Cũng may là Tử Huyết nghe thấy rừng nên hứng thú. Nhưng nhìn khu rừng xanh màu lá cô ta có vẻ không thích thú lắm. Cô ta thích một khu rừng chết hơn.
Hôm nay không phải ngày nghỉ nên ở đây không có ai cả. Tiêu Phạm Nhạc đã cố tình giả bệnh xin nghỉ học sáng nay rồi nên khá rảnh. Cô đã xem thử thùng thư, việc trước giờ cô chưa từng làm khi ở nhà em trai để đảm bảo quyền riêng tư của thằng nhóc cũng như để không thấy mấy câu đau mắt mà fan cuồng đến điên gửi. Cô tìm thấy một lá thư tay, là tự bỏ vào hộp thư chứ không phải gửi qua bưu điện. Trong thư không sử dụng chủ ngữ, chỉ bảo tới điểm hẹn, vào căn nhà có cắm cờ đỏ.
Tuy hơi nguy hiểm, nhưng mà Tiêu Phạm Nhạc cũng không thấy sợ hãi lắm.
Chân ngắn đi qua mấy căn nhà gỗ, Tiêu Phạm Nhạc nhìn thấy một căn nhà có cắm lá cờ đỏ nhỏ xíu.
- Đất có dấu vết đào bới. Cắm một cây cờ thì đâu cần đào bới.
Trước kia có đóng trinh thám, có một đoạn giống thế này.
Tiêu Phạm Nhạc rút cây cờ lên, lấy cây cờ để đào đất. Cũng dễ đào. Ở dưới có chôn một tờ giấy. Trong tờ giấy viết hẹn lúc tám giờ ở một cửa hàng cà phê. Có in cả địa chỉ.
- Tốt thật. Bây giờ là bảy rưỡi.... Tử Huyết, đi thôi.
Tử Huyết đưa mắt qua, tỏ vẻ sẽ không làm theo. Tiêu Phạm Nhạc xoa trán.
- Sau đó sẽ cho ngươi hút máu.
- Thành giao.
Tử Huyết búng tay một cái. Tiêu Phạm Nhạc giật mình, định thần lại thì đã thấy mình ở trong một góc con hẻm nhỏ. Cô mò ra đường lớn, lập tức thấy vị trí được nhắc tới. Cô cụp mắt, bước tới và vào trong cửa hàng.
Cửa hàng này rất kỳ lạ. Nhìn bên ngoài có vẻ ổn, nhưng khi bước vào lại không có ai tiếp đón, cũng không có vị khách nào. Trong cửa hàng phủ đầy bụi, vắng lặng. Có vài mũi tên đỏ dán dưới nền nhà. Tiêu Phạm Nhạc đi theo mũi tên. Mũi tên chỉ tới nhà kho. Tiêu Phạm Nhạc đứng bên ngoài, chưa vội mở cửa.
- Vậy mà lại có một con chuột lảng vảng ở đây. Tên đó càng ngày càng thiếu nhạy bén.
- Không sao, lợi dụng được là được.
- Giết Vô Tâm rồi thì giết cả tên đó đi. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Không ngờ Vô Tâm còn sống, lại có thể giả người khác sống.
Nghe giọng điệu của hai người đàn ông, Tiêu Phạm Nhạc trong lòng đầy lạnh lẽo. Vô tâm ở đây hẳn là Lã Vô Tâm, tức Lâm Phạm Nhạc của hiện tại. Có vẻ liên luỵ tới Lâm Phạm Hoàng rồi.
Tốt nhất cô nên rời đi.
- Ai?
Tiêu Phạm Nhạc giật mình, lập tức chạy đi nấp sau bức tường. Một người đàn ông to lớn mở cửa nhìn ra ngoài.
Tử Huyết bay vào phòng.
Tiêu Phạm Nhạc đợi người đàn ông lại vào phòng mới nghĩ tới liên lạc với Lâm Phạm Nhạc. Sau đó cô bác bỏ ý kiến này. Cô nên quay trở về trước đã, mọi chuyện để bàn bạc kỹ rồi mới hành động.
Một bàn tay đột ngột bịt miệng Tiêu Phạm Nhạc lôi đi.
- !!!???
Tiêu Phạm Nhạc vùng vẫy một hồi mới nhận ra người này không có ý xấu. Cô ngừng phản kháng. Người kia ôm cô tới nơi kín đáo mới buông ra.
- Cảm giác của cô thiếu sắc bén thật.
- Thế Hào?
Quả thật là Trần Hào Thế. Tiêu Phạm Nhạc thở phào.
- Sao anh lại ở đây?
Vẻ mặt của Trần Hào Thế trầm xuống.
- Ba của thân thể này bị ám sát, hệ thống giao cho tôi nhiệm vụ điều tra. Còn cô?
- Chuyện của em trai tôi.
Trần Hào Thế gật gù tỏ vẻ hiểu. Tiêu Phạm Nhạc ló đầu nhìn ra.
- Chúng ta thoát khỏi đây đã, suy tính cẩn thận rồi hãy hành động.
Trần Hào Thế gật gù.
- Chúng ta rời khỏi đây trước rồi lại tính tiếp. Lúc tôi tới đây có thấy một người bị bắt lại rồi, đối phương rất mạnh nên phải cẩn trọng.
Tiêu Phạm Nhạc gật đầu. Xem xét xung quanh một chút, cô cất bước đi trước. Trần Hào Thế đi theo sát phía sau cô. Cô nhìn về phía nhà kho, cửa vẫn đóng. Cố gắng bước nhẹ nhàng, cô đi ngược theo hướng mũi tên đi ra ngoài.
- Khoan đã Y Nguyệt.
- Hả?
Trần Thế Hào đứng bên cạnh nhà kho. Anh ta hé cửa nhìn vào trong.
- Không có người bên trong.
- Anh lớn gan thật đấy. - Tiêu Phạm Nhạc than thở.
Chiếu theo tình hình hiện tại, có một người bị giam trong nhà kho. Hai người đàn ông kia có vẻ là canh gác. Bây giờ thì không thấy nữa.
- Nên cứu người bên trong không?
Trần Hào Thế nhún vai. Tiêu Phạm Nhạc cân nhắc một hồi, quyết định mở cửa vào trong.
- Anh ở ngoài này, cẩn thận có người quay lại.
Tiêu Phạm Nhạc vào trong cũng không có đóng cửa lại. Trong nhà kho tối om. Đèn tắt rồi. Cô không nghĩ mình với nổi công tắc cho dù có tìm ra được. Vì thế cô chỉ mò mẫm trong tối. Cô vấp ngã, hơi nhíu mày khi sờ thấy thứ gì đó mềm mềm. Hình như là ai đó nằm ở đây.
Chợt có ánh sáng chiếu vào, và có tiếng sập cửa.
- Lũ chuột nhắt!