giờ sau đó—-!!!
_ Lạnh quá ~!!! – Thẩm Vĩ Hàn chà xát hai tay, run lẩy bẩy nói.
Ba vị Vương tử cao cao tại thượng, làm mưa làm gió ở Học viện nay lại vô cùng tội nghiệp co ro trong góc phòng, cực khổ chống chọi với độ ấm đang giảm dần về phía độ C….!!! Mặc dù trong kho có lỗ thông gió, bọn họ là sẽ ko chết vì ngợp nhưng là….sẽ chết vì cóng nha~!!!
Bởi vì đang là mùa hè nên ai cũng chỉ mặc một thân quần áo mỏng manh, dưới cái lạnh rét như Bắc cực này quả thật chẳng khác gì ở truồng mùa Đông cả…..lạnh thấu linh hồn —!!!
Trác Phàm nhìn hai người tuy đã lạnh đến ko được vẫn luôn duy trì khoảng cách m lấy hắn làm trung tâm mà ko khỏi cười khổ: [ Đúng là người tính ko bằng trời tính nha~!!! Xem như đánh cuộc một lần đi—!!!]
Nghĩ rồi chậm chạp đứng dậy đi về phía kho hàng, cầm lấy một cái nắp thùng trái cây làm bằng mút đặt xuống đất, ngăn trở thân thể tiếp xúc trực tiếp với nền đất lạnh lẽo khiến nhiệt độ mất nhanh hơn. cởi áo ra, ôm lấy toàn thân đã cứng ngắc tê buốt Hạ Di Tình và Thẩm Vĩ Hàn vào trong ngực, dùng áo của mình che bớt cho bọn họ.
Hạ Di Tình cảm thấy mình rơi vào trong một vòng ôm rất ấm áp ko khỏi mở mắt ra, nhìn gương mặt tao nhã như Thiên sứ gần trong gang tấc, đôi mắt trống rỗng khẽ ánh lên nồng đậm nhu tình, ko nói gì thêm lẳng lặng nằm yên trong lòng ngực Trác Phàm, ngủ thiếp đi—-!!!
Da thịt chạm vào nhau truyền đến ấm áp khiến cho vốn đã lâm vào mê mang lâm sàng Thẩm Vĩ Hàn cũng chậm rãi tỉnh lại. Nhìn thấy mình và Hạ Di Tình đều bị Trác Phàm ôm vào lòng như trẻ nhỏ vậy, tay chân chạm vào xúc cảm ko phải quần áo mà là da thịt bóng loáng, mềm mại thì ko khỏi “bùng” một cái mặt đỏ hồng tới mang tai.
Nhìn gương mặt luôn khiến cậu muốn “dập” cho một trận phóng đại trước mặt, thế nhưng lại cảm thấy miệng khô, lưỡi khô, khe khẽ nuốt nước miếng….
Trác Phàm cảm thấy người trong ngực động đậy, cúi đầu xuống nhìn, vừa lúc chống lại Thẩm Vĩ Hàn đang ngây ngô nhìn mình, gương mặt bởi vì lạnh trắng bệch, sấn cái mũi đo đỏ trông ngoài ý muốn đáng iu…..hắn ko khỏi cười khẽ, cuối đầu xuống bên tai cậu thổi khí:
_ Làm sao nhìn chằm chằm tôi như vậy??? yêu tôi rồi???
Thẩm Vĩ Hàn vốn muốn như thường ngày lớn lối phản bác, thế nhưng nhìn gương mặt thanh khiết lại treo lên nụ cười quyến rũ, bá đạo trước mặt…..lời nói đến cổ họng, lại ko tài nào phun ra được…..chỉ có thể vẫn cứ thế ngơ ngác nhìn……cho đến khi…….
_ Uhm….uh……….
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, ấm áp nhanh chóng kéo hồn phách của Thẩm Vĩ Hàn trở lại hiện thực. Cậu ko thể tin được, trợn tròn mắt nhìn cái người đang cười đến đắc chí, thong thả thưởng thức kia….
Môi của Thẩm Vĩ Hàn rất mỏng, hơi lạnh mang theo nhàn nhạt vị Sô-cô-la…!!! Đó là những gì Trác Phàm cảm nhận được. Hắn mỉm cười nhìn người nào đó hoàn toàn ngốc rớt, vươn lưỡi thành thạo cậy mở đôi môi cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất. Và cứ thế, một nụ hôn sâu theo tiêu chuẩn quốc tế ra đời —!!!
Thẩm Vĩ Hàn hiển nhiên còn là một cái ngu ngốc về nhưng chuyện này lại xui xẻo gặp được một con Hồ ly lão luyện, rất nhanh bị hắn hôn cho ko biết trời trăng mây đất gì…..!!! thắt lưng mềm yếu, cả người mềm thành một bãi nước dựa vào lòng Trác Phàm thở hổn hển., trong lòng loạn thành một đoàn….
[ Đinh—-!!! Hoàn thành %. Mời người chơi tiếp tục cố gắng ]
Trác Phàm từ trên cao nhìn xuống, đem biểu tình phức tạp của Thẩm Vĩ Hàn thu hết đáy mắt, ko dấu vết khẽ cong lên khóe môi, trầm giọng nói:
_ Ngủ đi —!!! Thức dậy rồi sẽ ko có chuyện gì xảy ra hết, tất cả chỉ là một giấc mộng thôi —!!!
Thẩm Vĩ Hàn nghe vậy, ko nói gì thêm, trong mắt xẹt qua nhàn nhạt dãy dụa nhưng rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thấy hai người đều đã chìm vào ngủ say, Trác Phàm khẽ thở ra một hơi, hắn hiện tại cũng chịu ko nổi nữa……..nhanh chóng lấy từ trong túi ra cái đồng hồ cao cấp ko chỉ có công năng xem giờ mà còn thuận tiện cả liên lạc gần mấy ngàn Dolla mới mua tuần trước. Dùng đã bắt đầu cứng ngắc ngón tay nhanh chóng nhấn vào dấu hiệu, SOS, gửi đi toàn bộ danh bạ……
_ Hu~!!! cuối cùng cũng được cứu…..cũng may là mình có dự kiến trước —!!! – làm xong hết thảy, Trác Phàm ko khỏi thả lỏng thần kinh vẫn luôn căng thẳng suốt từ nãy đến giờ, an tâm ôm hai cái “gối ôm” trong lòng, nặng nề ngủ.
…
…
Bên ngoài mọi người sở dĩ mặc dù tìm khắp khách sạn, bãi biển,….cũng nhất trí ko hề nhớ đến nhà kho là vì ko ai khác ngoài nữ chính của chúng ta: Tiết Thu Nhi. Bởi vì sao? Bởi vì chỗ đó bọn họ đã đinh ninh là đang nhốt Tiết mĩ nữ cho nên ko một ai sẽ nghĩ đến ba vị Vương tử của mình đang chịu cực khổ trong đó.
Cho đến khi Tiết Thu Nhi vốn trốn về phòng đi ngủ lại bị tiếng ồn ào đánh thức, bất đắc dĩ bị triệu tập đến Đại sảnh khi…….
_ Tiết nhà nghèo…!!! Tại sao mày lại ở đây???
_ Vì sao tôi ko thể ở đây??? – Tiết Thu Nhi bướng bỉnh hỏi.
_ Mày ko nên còn ở trong nhà kho sao??? Ko đúng nha, cửa nhà kho đã được cài lại chế độ khóa trái, làm sao mày mở ra được??? Trừ khi có người cứu mày….!!!
_ Đúng đó, chính là Trác Phàm và Hạ thiếu đã cứu tôi đó, thế nào??? ghen tỵ đi???
_ Cái gì??? Trác thiếu, Hạ thiếu??? Bọn họ ở nhà kho???
Ba vị Vương tử còn lại tất nhiên là ko ngoài ý muốn đem cuộc đối thoại của bọn họ nghe hết vào tai, lại nhìn lại tín hiệu SOS chói mắt trên màn hình điện thoại, ko khỏi mím môi, âm trầm nhìn lướt qua đám nữ sinh, gằn từng chữ nói:
_ Bọn họ mà xảy ra chuyện gì, ko chỉ Tiết Thu Nhi mà cái đám người ăn no rỗi hơi đi bày trò khóa cửa đó cũng đừng hòng có thể sống yên ổn ở Maya—-!!! – nói rồi, ko nói hai lời, nhanh chóng đem người chạy về phía nhà kho cứu người đi.
________________________________
Hôm sau, tỉnh lại đã là giữa trưa…..
Trác Phàm nhìn xung quanh, xác định đây là phòng trong khách sạn của mình mới yên tâm vươn người thả lỏng cơ bắp sơ cứng trên chiếc giường Kingside mềm mại.
_ Trác Phàm, dậy rồi à??? Đói bụng chưa??? – giọng nói mềm mại vang lên, theo tiếng nhìn lại, Trác Phàm ko khỏi sững sờ ngay tại chỗ: [ Người này là Hạ Di Tình???]
Chỉ thấy Hạ Di Tình lúc này đang mặc một chiếc áo tạp dề màu trắng in hình gầu trúc, mỉm cười dịu dàng, hai mắt doanh đầy ấm áp nhìn chằm chằm hắn, phảng phất như ngoài hắn ra cũng chẳng còn gì có thể lọt vào trong đôi mắt ấy.
_ Hạ Di Tình???
_ Uh~!!! cậu còn chưa trả lời tôi—!!! tôi nấu bữa sáng rồi, chúng ta ăn nhé ~!!! – Hạ Di Tình ngoan ngoãn trả lời, ánh mắt vẫn ko rời khỏi cậu dù chỉ là một giây.
_ Có—!!! Đợi tôi đánh răng đã ~!!! – Trác Phàm bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm ko khỏi khẽ giật mình, cảm giác như ngay cả linh hồn đều bị nhìn thấu vậy……….thật là…….ko vui tí nào nha~!!! vội vàng lăn lông lốc vào phòng WC để giảm bớt ko khí cứng ngắc.
U Buồn chuyển hình thành Thánh mẫu cái gì…..ko cần như vậy ko xem kịch bản ra gì nha~!!! Điều này làm cho người sống nhờ kịch tình như hắn tình làm sao kham a~!!!
…
…
Mấy ngày sau đó, Trác Phàm vẫn ko gặp được Thẩm Vĩ Hàn…..hẳn là…….chạy trối chết về nước rồi đi??? Xì……..tên đó có thể tạm thời ko quan tâm, điều làm cho Trác Phàm đau đầu hiện nay là: cái tên Hạ Di Tình bám dai như đỉa này đây —-!!!.
Ko biết ăn nhàm cái gì mà quay ngoắt độ từ lạnh lùng, ít nói biến thành bây giờ, tuy rằng vẫn lạnh lùng, ít nói, nhưng mà đó là đối với người khác nha~!!! Trước mặt hắn tên này bỗng trở nên ôn nhu, hiền thục đến lạ thường. Khiến cho Trác đại thiếu gia bị hầu hạ đến mức ăn no, ngủ ấm, cả người tản ra nồng đậm hơi thở lười biếng. Hậu quả chính là Trác Phàm đi về chuyến này đã tăng lên gần kg. Tên này ko phải là muốn nuôi béo sau đó thịt chứ??? ko cần nha~!!!