Khóe miệng Yên Lam cười như muốn câu dẫn hồn phách của người khác, gọi thị nữ đến phân phó vài câu.
Sau đó, thị nữ đi tới mở miệng nói: "Đã như vậy, kính xin Giang công tử làm thơ! "
Nội tâm Giang Bắc xem thường, chơi lạnh vậy sao!
Không nói truyện trực tiếp, mà lại đi phân phó thị nữ!
Tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn hắn, chuẩn bị cho một trận chê cười.
Khẽ lắc lắc ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm để ra vẻ công tử nhà giàu.
"Muốn ta làm thơ sao...đợi một chút! "
"Nhận được từ...: điểm, điểm, điểm, điểm, điểm..."
Lại thu được một mảng lớn a.
Cho dù là chân tay con muỗi thì cũng vẫn là thật.
Đạo lý kia, Giang Bắc hiểu, cho nên cứ theo đà này mà phát triển tiếp.
Chậc chậc chậc.
Bất quá, sau khi nhìn thấy đoàn người phía sau, hắn có chút mộng bức.
Bây giờ hắn mới có Tụ Khí tứ giai, có chút yếu.
Hắn hỏi hai tên thị vệ.
"Nếu như bọn hắn muốn ngăn ta đi, các ngươi có bao nhiêu thành nắm chắc? "
Hai cái hộ vệ đồng thời mở miệng.
"Cái này khó mà nói......"
"Rất khó! "
Không được, Giang Bắc sầu muộn, đã đâm lao phải theo lao chứ biết làm sao bây giờ.
Làm sao bây giờ?
Hoa, đến cùng là làm về hoa gì?
Hắn là hắn không có biết làm thơ a.
"Giang Bắc, ngươi đến cùng làm được hay không làm được! " Trần Cúc tức giận đến phẫn nộ vỗ bàn.
"Nhận được điểm cà khịa. "
Được hay không được?
Tên tiểu tử này vậy mà hỏi ta là được hay không được?
Tặc ni mã.
Nam nhân có thể bảo là mình không được sao?
Chuồn đi?
Không có khả năng.
"Trong đầm có gì đẹp hơn Liên
Một thân một mình giữa chốn đen "
Hộ vệ lập tức đuổi kịp!
Không ít người cũng nhìn Giang Bắc, những lời này có chút ý tứ.
"Đài xanh, nhị vàng cùng cánh trắng
Mình Liên giữa bùn vẫn thanh tao"
"Nhận được từ Trần Cúc: điểm"
Không phải tên này không có học hay sao!
Giang Bắc đã đi xuống lầu.
Ni mã, lại bị bỏ qua!
"Nhận được điểm. "
Một bước bước ra quán rượu:
"Hoa đẹp nở rộ, ong bướm đến
Nhưng rồi khép lại, kẻo người ghen"
Phía sau tấm màn mỏng, Yên Lam nỉ non lại hai câu cuối.
Ở đây, hắn muốn nhấn mạnh điều gì?
Ý hắn muốn chẳng phải nói ta đẹp đến mức khiến người ta phải ghen ghét sao?
Nói chuyện lỗ mãng, chẳng qua là muốn giấu đi tài năng của mình mà thôi
Ừm...Đó là một tài tử.
"Hoàn nhi, ghi nhớ lấy nửa sau bài thơ này. "
Yên Lam phân phó thị nữ.
"Nhưng tiểu thư, hắn đối với ngươi không tôn trọng. "
"Ghi nhớ! " Yên Lam giận dữ.
Ngươi làm sao có thể hiểu được ẩn ý ảo diệu trong đó. (Làm cái bài thơ mất nửa tiếng, cuối cùng phải tự bịa ra cái ý không chính xác @@)
Trên đường cái, Giang Bắc đã đã đi ra khỏi quán rượu.
Thành công thoát thân, lại kiếm được không ít điểm.
Nhưng quay đầu lại, hắn vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi!
Rồi hắn nhìn đám thị vệ, hỏi thử xem tu vi của mình bây giờ đã "cao" chưa.
"Hai người các ngươi, cảnh giới gì? "
"Hồi thiếu gia, ta tụ khí ngũ giai. "
"Hồi thiếu gia, ta cũng vậy. "
Nà ní? Giang Bắc cảm thấy có chút mộng, hắn tụ khí tứ giai đã cảm thấy rất cao.
Kết quả hộ vệ là tụ khí ngũ giai?
Nếu để cho hai tên thị vệ biết được hắn đang nghĩ gì, hẳn sẽ chửi rủa hắn không thôi.
Chúng ta vất vả khổ cực nhiều năm, ngươi mất hai ngày?
Nhìn thấy Giang Bắc cau mày, hộ vệ tiếp tục nói: "Thiếu gia, trong phủ căn bản đều là tụ khí ngũ giai. "
"Ah? Vì cái gì đều là ngũ giai? " Giang Bắc khó hiểu.
"Bởi vì tụ khí ngũ giai là một tầng phân chia thực lực. "
"Tu luyện tới đó rất khó ư? "
"Tiểu nhân không rõ ràng lắm, nghe nói được có công pháp, hơn nữa mỗi lần tăng thêm nhất giai đều khó hơn rất nhiều. "
Ừ, công pháp, Giang Bắc suy nghĩ một chút, Thôn Thiên công pháp chính là một loại, trách không được cha buộc mình tu luyện.
Hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra, công pháp rất trân quý, đây đều là cha yêu quý hắn a....
.....
Buổi chiều nóng bức
Giang Bắc trở về nhà, nằm lên trên giường, "A~, cảm giác thật thoải mái! "
Chỉ là, không lâu sau.
"Nhận được từ Thượng Quan Minh Châu: ++ điểm"
Nhận được từ Thượng Quan An Bình: điểm. "
Ngọa tào! Giang Bắc lập tức an vị... bắt đầu "tu luyện. "
Sau một canh giờ, Giang Bắc đứng lên.
Nhìn vào bảng thông tin:
[Tu vi: Luyện Khí ngũ tầng +
Công pháp: Thôn Thiên công pháp(nhất tầng), U Bộ(nhất tầng)
Điểm cà khịa: ] (chắc mấy dh cũng biết là mấy con số này không bao giờ đúng nhỉ ^.^)
• • • • •
Trong khi đó, ở Thượng Quan gia tộc.
Thượng Quan An Bình ngồi trong phòng khách uống trà.
Một người tiến đến.
Ngẫng đầu, cái gì đây?
"Ngọa tào! Yêu quái! " Thượng Quan An Bình một ngụm nước phun ra, thiếu chút nữa đột quỵ.
"Cha, cha, là ta a...! Ô ô ô, ta là Minh Châu a...! " Trên mặt "người kia" có đủ loại màu sắc, nhìn rất quỉ dị!
"Cái gì, Minh Châu? " Thượng Quan lão gia sững sờ, khuôn mặt là vẻ nghi ngờ.
"Cha! " Thượng Quan Minh Châu khóc lớn tiếng hơn, hướng phía cha đánh tới.
"Minh Châu, ngươi làm sao! " Thượng Quan An Bình đột nhiên đứng lên.
"Cha! Ta bị người đánh! "
"Ai đánh ngươi! Cha báo thù cho ngươi! "
"Không biết a..., cha, ô ô ô! " Thượng Quan Minh Châu khóc.
Thượng Quan An Bình càng phẫn nộ, bị ai đánh cũng không biết......
"Thôi, tốt nhất là ngươi đi chườm thuốc đi, tốt nhất là cứ thành thật ở nhà ngốc mấy ngày đi! "
Văn phong của ta có vẻ hơi cvt một chút vì nhiễm rồi bà con ạh!
Đọc xong nhớ like nha!