Chương này bạo cho like+ người theo dõi truyện nha!
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰
Liễu Vân thành, bên trong Vân Đô tửu lâu! Giang Bắc chính là khách quen của quán này.
Sáng sớm, Trần Cúc đã chạy đến đây ngồi chổm hổm chờ, sau đó Trần Sơn Hải cũng chạy tới, hai cha con cùng ngồi một chỗ, chờ Giang Bắc đến.
Hai người ngồi xổm ở đây được tầm một canh giờ, có chút khó chịu, cái tên Giang Bắc này, hôm nay làm gì mà bây giờ vẫn còn chưa tới?
"Cúc nhi a..., ngươi nói Giang Bắc có đến không? "
"Không biết a........." Trần Cúc cũng rất bất đắc dĩ, đột nhiên sắc mặt nhất hỉ, chỉ vào xa xa đối: "Ôi chao! Cha! Mau nhìn! "
Trần Sơn Hải theo nhìn theo hướng ngón tay Trần Cúc mà nhìn sang, quả nhiên gặp được Giang Bắc mặc một bộ cẩm bào, rất hoa lệ!
Sau lưng còn nắm một người, người này là người hôm qua hắn gặp được, Cúc nhi nói là cái gì Dương Tướng quân!
Trần Sơn Hải cùng Trần Cúc lúc ấy liền nhảy ra ngoài: "Giang thiếu gia từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a...! "
Ngọa tào! Lai giả bất thiện! Giang Bắc lập tức liền bắt đầu cẩn thận, Trần Cúc có thể nhảy như vậy, chẳng lẽ là hắn mang theo cái cái lão Cúc này đến báo thù!
Hơn nữa nghe ý tứ trong câu nói kia của cha, mấy cái gia chủ này đều rất ngưu bức, bất quá hắn cũng là Huyền Cảnh ngũ giai, có thể thử xem một chút.
Chẳng phải cũng chỉ là Thị Địa Cảnh thôi ư? Đánh không lại hắn cũng có thể chạy!
Giang Bắc hít sâu hai cái, chỉ thấy Trần Cúc cũng đi nhanh lên đi qua.
"Giang thiếu gia, ta giúp ngươi giữ tên Ngự Sĩ quân này cho. "
"Giữ giúp? "
【Điểm Cà Khịa】+
Mà Trần Sơn Hải ở phía sau lưng, hắn cũng sợ Giang Bắc, đó là bởi vì sợ cha hắn - Giang Quán! Lần trước hắn bị cái tên Giang Quán này làm cho sợ!
Bất quá hắn cũng là cường giả, là Địa Cảnh nhất giai tồn tại! Nhưng mà hắn không sợ tên Dương Lôi Đình này a...!
Mà Dương Lôi Đình cũng trừng mắt nhìn Trần Sơn Hải như là có thâm cừu đại hận sâu sắc nào đó!
Giang Bắc thấy vậy, chủ động hóa giải: "Ngươi hung hăng nhìn người ta làm cái gì, phế vật, hảo hảo chơi cùng Cúc nhi đi! Ta cùng với cha hắn thương lượng chuyện người lớn! "
"Đến từ Trần Cúc 【Điểm Cà Khịa】+"
Bất quá Trần Cúc vẫn vội vàng gật đầu, dù sao hắn vẫn phải theo kế hoạch, chuyện này có thành hay không thành phải xem phụ thân rồi!
"Hắc, tiểu hài tử không biết điều, Trần huynh, mời ngồi. " Giang Bắc bày ra bộ dáng mời khách.
"Đến từ Trần Cúc 【Điểm Cà Khịa】+."
Khóe miệng hung hăng rút vài cái, làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết, lão tử phải nhịn!
Tại trên lầu hai, sảnh dành riêng cho khách quý.
Trần Sơn Hải cầm lấy ta Giang Bắc, vẻ mặt kích động: "Ta rất bội phục Giang thiếu gia a, tuổi còn trẻ, lại là thanh niên tài tuấn; không như ta, già rồi, không có cơ hội nữa rồi. "
Nhìn thấy cáu vẻ mặt có vẻ đầy tiếc hận này, Giang Bắc sững sờ, ngẩn người, không khỏi hỏi theo: "Không có cơ hội gì? "
"A!......Không có gì cơ hội cưỡi ngựa. "
"Cưỡi ngựa? Cái (qq) gì cơ? "
"Hiền chất, hôm qua ta thấy ngươi cưỡi một con ngựa cao to, đột nhiên cảm thấy ngươi như thiên nhân hạ phàm, thật lòng mà nói m, ta đối với ngươi có một loại kính nể, như nước sông cuồn cuộn không ngớt không dứt, thật có thể nói là......"
Giang Bắc vội vàng khoát tay áo, mấy câu vuốt mông ngựa này của Trần gia là tổ truyền sao? Sao hai cha con nhà hắn lại giống nhau như vậy?
"Nói đơn giản, nói dễ hiểu một chút! "
"Là như vậy! Nhà của ta có một bộ yên ngựa bằng vàng, làm từ Vàng Ròng Bát Kinh! Ta nghĩ Giang thiếu gia là người hợp với nó nhất! "
Giang Bắc nghe đến đây, có cảm giác như đã từng nghe ở đâu rồi thì phải.
"Đi a, lấy ra đây. "
"【Điểm Cà Khịa】+"
Ngươi thực là không khách khí a..., ta nhẫn! Ta trước theo kế hoạch đi!
"Hiền chất a..., ta già rồi, cũng chỉ có như vậy. Nhưng mà Cúc nhi nhà ta muốn làm Ngự sĩ, thế nhưng là lại không biết quy củ gì, ngươi xem...... Nếu có thể có thể kiếm lấy một tên Ngự sĩ mà hỏi một chút thì tốt rồi. "
Giang Bắc tỏ không hiểu, không khỏi nhếch miệng nói: "Làm Ngự sĩ có cái gì tốt? Có cái gì quan trọng sao? "
"Giang thiếu gia chỉ giáo cho? " Trần Sơn Hải hai tay ôm quyền, có chút mộng bức.
Ngọa Tào! Giang gia đều điên cuồng đến mức Ngự Sĩ Quân cũng không để vào mắt!
Giang Bắc thuận miệng nói ra: "Cha ta nói, Châu Phủ cũng chỉ là một đám phế vật, ta cảm giác đúng như vậy, ví dụ như cái tên Dương Lôi Đình kia, cũng không phải cũng chỉ như vậy ư......"
Chỉ thấy Trần Sơn Hải lúc ấy liền đứng lên, kích động nói ra: "Ai nha, ta đúng là già thật rồi, đầu óc không tốt! Chẳng phải trước mắt chính là một tên Ngự sĩ ư! "
Giang Bắc nhíu nhíu mày, lão nhân này nói chuyện có chút quái quái gở, đoán không ra sáo lộ.
Chỉ nghe Trần Sơn Hải vẻ mặt kích động, mở miệng nói: "Giang thiếu gia, ngươi xem cái tên Dương Lôi Đình kia đặt ở Giang phủ cũng chỉ là ăn không ngồi rồi, không dùng được vào việc gì, không bằng để cho Cúc nhi nhà ta hỏi một chút vấn đề nó nghi vấn đi. "
Giang Bắc lập tức lắc đầu, tuy nhiên dưới ánh mắt của hắn, hắn tin tưởng, tiểu Đình Đình sẽ cho hắn kinh hỉ lớn!
Quyết đoán đáp: "Trần huynh, cái này không được a..., Dương Lôi Đình đối với ta còn có ích. "
Trần Sơn Hải khóe miệng co quắp rút, Giang gia tiểu thiếu gia cũng ngang hàng với mình, bất quá trong nội tâm càng là xác định phỏng đoán của Cúc là đúng.
Bên trong tuyệt đối có chuyện ẩn!
"Làm được cái gì? " Trần Sơn Hải không khỏi hỏi, hai mắt đều toát ra lục quang.
"Cái này......cho dù có nói ngươi cũng không hiểu đâu. " Giang Bắc nhấp một ngụm trà, che dấu thoáng vẻ xấu hổ.
Trần Sơn Hải vừa nhìn phản ứng này của Giang Bắc, con mắt sáng lên: "Không bằng Giang thiếu gia nói đại khái cho lão phu biết là được rồi? "
Giang Bắc biết chuyện này xem như không qua được rồi, Trần lão đầu nhìn chằm chằm vào Tiểu Đình Đình, kiên trì nói một câu: "Cái này sao...... chính là trợ giúp ta tu luyện. "
Trần Sơn Hải suy tư một chút, Giang Bắc vẫn còn tuổi trẻ, lừa dối như vậy!? Dăm ba câu nói mà muốn lừa ta? Trợ giúp tu luyện!
"Giang thiếu gia! Ta ra một trăm Hoàng Kim lượng, thuê hắn hai ngày, như thế nào?" Trần Sơn Hải cắn răng hỏi!
Giang Bắc:???
Lão bàn tử này có phải bị điên rồi hay không..., một tên cà ngày cho hắn có mười mấy 【Điểm Cà Khịa】.à đổi lấy tận một trăm Hoàng Kim lượng. Lãi to rồi a...!
Một trăm lượng hoàng kim a...! Đủ để hắn duy trì được cuộc sống ăn hại nửa đời!
Giang Bắc giả bộ nghiêm túc: "Trần huynh, chuyện này là thật? "
"Thật! Vì tiền đồ của Cúc nhi, cái gì ta cũng làm! " Trần Sơn Hải gật đầu như gà con mổ thóc.
Tuy nói như vậy, nhưng Trần Sơn Hải thật sự là đau lòng muốn chết a, một trăm Hoàng Kim lượng a...! Vậy mà chỉ để "thuê" hai ngày!
Cũng may Giang thiếu gia là một kẻ tham tài, khẽ cắn môi, gắng gượng lấy! Cùng lắm thì bức một số cửa hàng kia nộp nhiều thuế hơn!
Nhưng khi hắn chứng kiến biểu lộ của Giang Bắc, trong nội tâm liền cả kinh, thế nào mà hắn vẫn còn do dự a...! Một trăm lượng còn chưa đủ sao! Đến cùng là còn cất giấu đại bí mật kinh thiên gì!?
Giang Bắc rốt cục ngẩng đầu lên đáp: "Trần huynh! Vì tiền đồ của Cúc nhi! Đừng đề cập thuê hay không thuê, ta đưa Dương Lôi Đình cho ngươi! "
Rất hào khí, hào khí xông thiên.
Trần Sơn Hải cảm thấy Giang Bắc lúc này như được thánh quang bao phủ, hào quang vạn trượng a...!
Về phần Giang Bắc, hắn cũng không bị lỗ một chút nào, cái tên Dương Lôi Đình này cc không cho hắn chút điểm nào, vẫn là mang đi cầm cố! Hắn sẽ tìm vài món đồ chơi mới, thuận nước giong thuyền, còn có thể lợi nhiều như vậy.
Trần Sơn Hải rất khó chịu, hắn đột nhiên cảm thấy hắn nhìn không thấu Giang Bắc, có chuyện ẩn ở bên trong, tại sao tên này lại nói đưa liền sẽ đưa.
Tướng quân này nếu như nắm giữ đại bí mật, vì cái gì Giang gia không tiếp tục khống chế? Nếu như không có bí mật, Giang gia tại sao phải mạo hiểm đắc tội một cái tướng quân của Châu Phủ?
Châu phủ là phế vật? Đây tuyệt đối là Giang gia "trang Bức" mà thôi!
Bất quá đi, người hắn đã lấy được! Bước đầu tiên của kế hoạch xem như làm xong!
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰
Haiz, nghe "Sing Me To Sleep" mà chẳng có ai hát cho ta ngủ a, mà thế nào hết cái bài đó lại đến bài "Alone" nó lại cứ lải nhải cái câu "I Know... I"m not aloneeeee" mới khó chịu cơ chứ.
Đọc xong nhớ like cho ta nha. À, ta đang làm một bộ truyện truyenyy đó, mọi người cũng ghé qua ủng hộ cho ta nha:
Cầu kp, cầu lt, cầu tlt, cầu like, cầu cmt!