Mắt nhìn tiểu mặt bản, công pháp vẫn là Huyền Cấp nhất giai, Hồn Chưởng cũng chỉ là Huyền Cảnh tứ giai, hắn có chút khó chịu.
〘Điểm Cà Khịa〙còn có hơn hai ngàn, đủ làm cái rắm. Thăng cấp thật là khó a..., khoan! Thử một phát xem sao.
Nhẹ nhàng điểm một cái [Huyền Cảnh ngũ giai], lập tức Giang Bắc vui mừng như thể được gặp Thỏ Con Đi Lạc.
Nhưng mà......Vừa mới đột phá, không khống chế được tốt sức mạnh mới.
"Phốc! " Đến cái rắm trong không khí cũng mang theo linh lực.
Cha bỗng nhiên đứng lên. Cái gì! Cái tên bại gia ngoạn ý này đột phá! Nói đột phá liền đột phá!
Nhìn Giang Bắc.
"Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?! "
Giang Bắc co rụt lại cái cổ, giống như cha đã phát hiện cái gì, đành phải kiên trì đáp: "Huyền Cảnh ngũ giai. "
"Tốt Tiểu Tử! " Giang Quán hét lớn một tiếng, kéo tay lại Giang Bắc, đặt ở bên trên kinh machh, nhắm mắt ước chừng một giây đồng hồ, mở mắt ra quát: "Quả nhiên là Huyền Cảnh ngũ giai! Quả nhiên là đột phá! "
Cũng bất chấp cái kia, quay đầu: "Đỗ lão! "
Ở trong nhà xí, Đỗ lão đang đấu tranh cùng lực vạn vật hấp dẫn, không đi ra được, có chút khó chịu, bỗng nghe được thanh âm kia, là của lão gia.
Lão gia chưa bao giờ gọi mình gấp gáp như vậy, nhất định là xảy ra chuyện lớn! Chẳng lẽ là U Sơn đã xảy ra chuyện! Tranh thủ thời gian kéo quần lên, dùng linh lực đình chỉ công việc đang sở dang lại.
"Lão gia! Ngài gọi ta? " Đỗ lão đứng ở ngoài cửa gõ cửa.
"Mau vào! " Giang Quán nhịn không được kêu to.
Đỗ lão đẩy cửa ra, nhìn thấy tiểu thiếu gia, cùng cái khuôn mặt Giang Quán đang đỏ bừng, căng thẳng trong lòng, đã xong......
Tiểu thiếu gia không lẽ lại gây chuyện lớn gì? Lớn đến nỗi lão gia cũng phải gọi mình, tự hắn không giải quyết được? Không có khả năng a..., cái gì mà lão gia không giải quyết được?
"Cái tên bại gia ngoạn ý này lại đột phá! " Giang Quán kinh hỉ nói.
Đỗ lão có chút mộng, quay đầu nhìn chằm chằm Giang Bắc, không đến hai giây sau.
"Quả thật Huyền Cảnh ngũ giai. " Đỗ lão cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc.
"Có vấn đề gì sao......? " Giang Bắc có chút mộng, hắn không hiểu ý tứ của cha hắn cùng Đỗ lão.
"Không có việc gì, trở về thật hảo hảo tu luyện là được rồi! " Nói xong, vỗ bả vai Giang Bắc.
Giang Bắc có thể cảm nhận được, thanh âm cùng tay của cha đều rất run rẩy, mà Đỗ lão cũng trực câu câu nhìn mình.
Cái này hai lão đầu có chút đáng sợ này, muốn làm gì thì làm! Mặc kệ! Trước chuồn đi cái đã!
"Không có việc gì ta đi đây. "
"Thiếu gia nên cố gắng tu luyện! "
"Bại gia......Hảo hài tử! Đi đi! "
Giang Bắc đã đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại Giang Quán run rẩy nhìn Đỗ lão: "Ta cho hắn chút áp lực, hù dọa hắn một chút, vậy mà hắn đã đột phá! Đây là thật? "
"Thật sự......Thiếu gia, có chút điên cuồng a.... " Đỗ lão cũng là vẻ mặt mộng bức. Nghe lão gia nói câu này có nghĩa là tiểu thiếu gia vừa mới đột phá.
Chỉ ngồi tán gẫu, vậy mà đột phá?
Giang Quán cũng tỏ vẻ rất nghi hoặc, cái hảo hài tử này chỉ mất một tuần lễ mà đã đột phá đến tận Huyền Cảnh ngũ giai sao?
Chẳng lẽ là bởi vì Thôn Thiên công pháp? Đả thông khí lực, sau đó góp ít thành nhiều? Không sai, nhất định là như vậy! Giang Quán đối với cái loại tự giải thích này đã hài lòng không ít, tuy nhiên cũng rất gượng ép.
"Vốn định cho Nam nhi sớm ngày đã trở về, mang A Bắc đi đến Châu Phủ để xem các bộ mặt của xã hội, hiện tại xem ra cũng không cần nữa rồi. "
......
Hậu viện Giang gia, Giang Bắc lần nữa đi tới phía trước Dương Lôi Đình, quá rảnh rỗi không có chuyện hì làm, vậy thì đi cà khịa một chút cho thêm yêu đời, tiện thể......kiếm lấy chút đỉnh......
Aiz! Vẫn là do tình thế nghèo khó bức bách, con muỗi tuy nhỏ cũng là thịt, bằng không thì làm sao có thể tu luyện vào ban đêm, hắn còn phải đi ngủ a?
Ngồi xuống? Vận công? Đó là không có khả năng, cả đời này đều khó có khả năng, thế nhưng lại nhất định phải trở thành cường giả! Ừm! Phải thật "nỗ lực!" Bởi vì......hắn cảm thấy Dương Lôi Đình là cường của nên có thể đi khắp nơi chọc người...!
"Tiểu Đình Đình, có ở đây không? "
"Đến từ Dương Lôi Đình 〘Điểm Cà Khịa〙+."
Rất không tồi, lại lên chút.
"〘Điểm Cà Khịa〙+."
Nếu vẫn tự hỏi "tại sao lại có thêm điểm", thì đó là bởi vì hắn đã nhìn thấy Giang Bắc lại đi tới, nụ cười này coa nghĩa là sắp có chuyện không tốt sắp sửa diễn ra!
"〘Điểm Cà Khịa〙+."
"Ngươi muốn làm gì vậy! " Dương Lôi Đình nổi giận!
"Không muốn......" Giang Bắc nhếch miệng, vẻ mặt bộ dạng ghét bỏ.
Trong nội tâm Dương Lôi Đình đang chửi ầm lên:" Ai Phắc Gio Măm(i fuk your mum). "(E hèm! Như phần giới thiệu truyện đã có rồi, truyện chửi tục rất nhiều! Khuyến cáo các vị dh dưới tuổi nên thôi đọc đi nhé ^.^)
"〘Điểm Cà Khịa〙+."
"Tiểu đình đình, có ngươi rất muốn đánh ta hay không? "
Dương Lôi Đình quay đầu, không để ý tới Giang Bắc!
Sau đó chợt nghe Giang Bắc bắt đầu toái toái niệm: "Ngươi nói a...? "
"Ko nói gì có nghĩa là ngươi muốn? "
"Được rồi, ta cho ngươi một cái cơ hội, ở đây đánh với ta một trận. "
Vừa dứt lời, Dương Lôi Đình hét lớn, "Ngươi nói thật?! " Lại vừa quay đầu, hai mắt Dương Lôi Đình đều muốn bốc hỏa.
Giang Bắc rất chân thành nhẹ gật đầu.
Dương Lôi Đình do dự, ta tin ngươi! Nhưng mà vẫn còn ôm một tia hy vọng: "Ngươi không gạt ta? "
"Ngươi không tin? " Giang Bắc hỏi lại.
"Ta không tin! "
"Ai......" Giang Bắc lắc đầu, một bộ dạng vô cùng đau đớn, thậm chí còn thở dài thoáng một phát, rồi mới lên tiếng: "Ta có ý tốt đi lừa ngươi, vậy mà ngươi không tin ta. "
"Đến từ Dương Lôi Đình 〘Điểm Cà Khịa〙+."
Tức giận, lại bị chơi xỏ, Dương Lôi Đình muốn giết người.
"Giang Bắc, ngươi cho ta cái cơ hội, ta với ngươi nhất quyết tử chiến! "
Giang Bắc đột nhiên cảm thấy cùng người này rất khó nói chuyện, không những thế mà còn có chút đầu óc tối dạ.
Rõ ràng có thể khi dễ ngươi như vậy, vì cái gì ta phải cho ngươi cơ hội đi nhất quyết tử chiến với ta?
Lại đứng đó cà khịa thêm một hồi, lại còn rất hào phóng cho hắn ăn mấy hạt mễ, buôn bán lời mấy trăm 〘Điểm Cà Khịa〙, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn trở về ngủ...
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰
Xin lỗi các dh nha, ngày không có chương rồi, thật sự là ta rất bận a!
Ta hơi mệt nên chương này cũng hơi ngắn, mọi người thông cảm.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha, ta đi ngủ đây!