Chương này cũng rất giá trị, à không là vô giá vì nó cần k view.
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰
Hỏa hào quang nhẹ nhàng đốt cháy không khí.
Giang Bắc chậm rãi đứng lên, Thôn Thiên công pháp bắt đầu gia trì, cả người bao phủ bên trong lớp sương mù màu trắng.
Khí thế Huyền Cảnh tứ giai bộc phát ra không sót một cái gì.
Linh lực của bản thân, linh lực ở chung quanh, lập tức bị rút sạch, đến vài gốc cây cũng bị hút khô chết.
Giang Bắc phảng phất ngửi thấy mùi vị của tử vong, nhưng lại không thể không tấn công!
Phải liều mạng!
Hai tay đột nhiên vươn về trước, tất cả linh lực đều ngưng tụ ở trên một chiêu này!
"Hồn Chưởng! "
Giang Bắc gào rú một tiếng, toàn bộ dũng mãnh lao vào, mà ngay cả U Bộ cũng bị chuyển linh lực sang Hồn Chưởng.
Loại tình huống này, tránh né còn có tác dụng gì?
Trực tiếp tiến công, chính là cách phòng thủ tốt nhất, Giang Bắc hiểu đạo lý này!
Hơn nữa Giang Bắc cũng phát hiện, linh lực của hắn hấp thu vô cùng nhanh!
Được rồi, hắn muốn thu hồi lúc nói lúc trước rằng "Thôn Thiên công pháp rác rưởi".
Một đòn Hồn Chưởng mang theo toàn bộ linh lực mà đi ra.
Dương Lôi Đình cũng là ngửi thấy được mùi của nguy hiểm, Huyền Cảnh nho nhỏ mà thôi, như thế nào so sánh cùng với cường giả Địa Cảnh như ta được!
Tia hỏa hào quang trong tay lập tức bay ra!
Dù chỉ là một chiêu bình thường, hắn cũng tin đủ để giết người trước mắt trong nháy mắt!
Thân thể Giang Bắc có một loại cảm giác mềm nhũn, đứng không vững!
Hắn biết rõ, mình vừa mới đạt tới Huyền Cảnh tứ giai, chưa hoàn toàn khống chế được lực lượng.
Lần này dưới có chút vượt chỉ tiêu.
Sau một khắc, Hồn Chưởng cùng chiêu thức kia của Dương Lôi Đình đối đụng vào nhau.
Rầm rầm rầm!
Một tiếng nổ cực kỳ mạnh mẽ vang lên.
Mà ở phía xa xa, Giang Quán khẽ gật đầu.
Vốn tưởng rằng không thể đánh lại, vậy mà không thể tin được tên này đã đột phá rồi.
Huyền Cảnh tứ giai, thực dọa người a....
Còn bên kia, Dương Lôi Đình căn bản nhìn cũng không thèm nhìn.
Địa Cảnh nhất giai, đối chiến một cái Huyền Cảnh mà thôi!
Nghiền ép toàn diện!
Nhưng mà! Lúc đó! Hồn chưởng một phân thành hai!
Một nửa dùng để ngăn cản công kích, một nửa khác đánh thẳng đến Dương Lôi Đình!
Giang Bắc lộ ra vẻ tươi cười, hắn tạm thời không chết được......
Ngay tại chờ giờ khắc này!
"Làm sao có thể! Công pháp này có cổ quái! Dưới loại tình huống này vậy mà muốn cùng ta lưỡng bại câu thương! "
Trong nội tâm Dương Lôi Đình kinh hãi, rút ra đại lượng linh lực để ngăn cản.
Bởi vì ra tay qua loa nên tuyệt đại đa số linh lực bị điều đi ra.
Mà theo đó, tia hỏa hào quang cũng yếu đi, Dương Lôi Đình lần nữa duỗi ra hai tay, chống cự cái bàn tay màu đen đang bay tới.
Giữa sân, lại có một cái bàn tay màu xám nữa bay tới.
Dương Lôi Đình rất chật vật, lùi lại mấy bước.
Cái này cái gọi là hồn chưởng......Hắn vẫn còn đỡ được.
Giang Bắc rốt cục đứng không yên.
Tại lúc vừa nhắm mắt, sau lưng mềm nhũn, vậy mà không có ngã xuống!
Cưỡng ép mở mắt ra, thấy được một khuôn mặt tươi cười ở trước mắt.
Là cha đã đến!
Giang Bắc biết mình chắc chắn sẽ sống..
Quay đầu, nhìn về phía bên cạnh, còn có Đỗ quản gia cũng có khuôn mặt đang tươi cười.
Thiên Cảnh cường giả a...! Giang Bắc an lòng, không chết được.
"Cha......"
"Hắc, bại gia ngoạn ý, có tiền đồ! Vậy mà không chạy đi! "
Cha cười hắc hắc, nội tâm Giang Bắc kích động.
Sống lại lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cha khen ngợi hắn.
Hắn rất hung hãn, nhưng cũng rất ôn nhu.
Giang Quán tay phải đặt ở sau lưng Giang Bắc, điều trị thân thể của hắn.
Đỗ lão cũng lấy ra một viên đan dược, bỏ vào trong miệng Giang Bắc.
Con mắt Giang Bắc khép lại, trực tiếp ăn, có chút sờ sợ, có thể cho một ít nước được không a.........
Nhưng mà khi nuốt xuống, có một loại cảm giác thật ấm áp.
Cứ nhu có từng đợt nước ấm chảy vào trong cơ thể để bổ sung linh lực cho hắn.
Rất thoải mái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Bại gia ngoạn ý, chuyện còn lại giao cho cha! "
Giang Quán đem Giang Bắc đặt xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Nghe được câu này, Giang Bắc lập tức cảm giác an toàn bạo rạp.
Mà hắn, lại nhớ tới chuyện gì đó...
"Cha! Ta muốn cho hắn quỳ xuống ca hát, sau đó mất sạch hàm răng! "
Giang Quán khóe miệng hung hăng rút hai cái đáp: "Chuyện nhỏ (như con thỏ đang nằm trong giỏ chờ cô chủ nhỏ cho nó ăn cỏ). " (ta tự nghĩ ra đó, ta cảm thấy mình thật là tài năng quá đi ^.^)
Dương Lôi Đình tức giận, thu hồi lại thanh đao.
Dùng đao? Đây không phải là thứ vũ khí hắn am hiểu! Đeo đao đây là vì muốn trang Bức, biểu hiện thân phận mà thôi!
Cái tiểu tử này, không! Mấy người này, phải chết!
Hai tay nâng lên, chuyển động theo một quy luật nào đó.
Một hỏa đoàn chậm rãi bay ra, lại mang theo uy áp cường đại.
Dương Lôi Đình lộ ra bộ dáng khát máu, liếm liếm bờ môi.
"Ngu vk nờ......"
Giang Bắc trào phúng một câu.
Chỉ thấy một lão giả bên người Giang Bắc bước ra một bước, đi vào bên trong "chiến trường."
Tay áo hất lên, ánh lửa biến mất.
Chỉ để lại một chút sóng nhiệt để chứng minh nó đã từng đi tới.
Dương Lôi Đình trợn tròn mắt, cái (dell) gì đang xảy ra vậy? Ta là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao ta lại ở đây? Hắn đang làm cái gì vậy? Ta đang làm cái gì ở đây?.............
"〘Điểm Cà Khịa〙+"
"Ta khuyên các ngươi! Đừng xen vào việc của người khác! "
Dương Lôi Đình đột nhiên hét lớn.
"Ta muốn nhúng tay vào, ngươi định làm như thế nào? " Giang Quán cười lạnh một tiếng.
"Ta chính là người dưới trướng Vũ vương, Thượng tướng quân Dương Lôi Đình! Tốt nhất là các ngươi nên thức thời, cút ngay! "
Giang Quán không nhúc nhích, mỉm cười nhìn hắn.
Đỗ lão ghé mắt, nhìn xem biểu lộ của lão gia, lại quay đầu lại nhìn Dương Lôi Đình, đã minh bạch, tên tiểu tử trước mắt này, ngày hôm nay chạy không được.
"Bọn ngươi là người phương nào! " Dương Lôi Đình quát mạnh, cảm giác chuyện này không dễ xử lý, lão nhân này thật sự là quá mạnh!
"Ta là cha hắn. "
Giang Quán chỉ chỉ Giang Bắc.
Giang Bắc:"thoải mái a...! Cảm giác này là cảm giác của kẻ có chỗ dựa! "
Dương Lôi Đình trợn tròn mắt.
Hắn không cảm nhận được sức mạnh của lão nhân trước mắt, sâu không lường được..
Cũng chỉ là không cảm nhận được sức mạnh mà thôi, vấn đề là con của hắn còn là một tên điên không sợ chết.
"Con của ngươi đắc tội Vũ vương, đắc tội Ngự Sĩ Quân, ngăn cản quan hệ thông gia của Vương Gia, chiếu theo tội, trực tiếp giết chết! "
Con ngươi đảo một vòng, tranh thủ thời gian tiếp tục nói: "Bất quá, hắn cũng đã nhận được trừng phạt, chuyện hôm nay, bổn tướng quân có thể coi như chưa từng xảy ra. "
Rất trơn tru, hắn tự tạo cho mình một cái bậc thang đi xuống.
Hắn rất muốn sống, chỉ hận mẹ không sinh cho hắn nhiều thêm hai cái chân.
Giang Bắc rất bất đắc dĩ.
Đỗ lão cúi mí mắt xuống, cũng có chút bất đắc dĩ.
Hôm nayteen tiểu tử này vậy mà giám khi dễ Tiểu thiếu gia! Chuyện này đúng là không thể bỏ qua được!
Đỗ lão khẽ lắc đầu, nói ra: "Dương Tướng quân, chuyện ngày hôm nay không xử lý không được a..., thiếu gia nhà ta muốn cho ngươi quỳ xuống hát điệu hát dân gian, tiện đường lưu lại chút vật kỷ niệm. "
"Đến từ Dương Khởi Phàm:〘Điểm Cà Khịa〙+"
Sĩ có thể giết! Không thể nhục!
Dương Lôi Đình không chịu nổi, hắn chính là một vị tướng quân kiêu ngạo tự hào.
Còn hát điệu dân ca? Còn phải quỳ xuống? Còn phải chừa chút răng làm vật kỷ niệm?
Quay đầu nhìn Dương Khởi Phàm, toàn thân hắn chính là khẽ run rẩy...
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰
Haizz! Ngày c, ta mệt mỏi quá mà!
Đọc xong nhớ like nha, Đọc xong nhớ like nha, Đọc xong nhớ like nha(chuyện quan trọng phải nhắc lại số π lần)
Nhớ đè cử + đẩy kp cho ta nha, truyện đang tụt top không phanh rồi!