Chương trị giá like của mọi người có rồi đây!
Mà truyện lại tiếp tục rớt top nữa rồi! Ta buồn! Dạo này cmt cũng không có! Ta lại buồn!(⌣_⌣”)
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰
Hầu Yên Lam vốn là còn định giúp đỡ Giang Bắc một chút.
Khai Khí tầng bốn a..., ở tầm tuổi này, có thể có được thực lực mạnh mẽ như thế này đã là rất mạnh rồi.
Ngón tay giật giật, lại buông xuống, lại nhìn tên Trương Minh đang nằm giả chết ở kia.
Mà ở trong mắt Thị nữ Hoàn, trong mắt của nàng chỉ có tiểu thư, nhưng mà lúc này, trong mắt tiểu thư giống như đã có người khác.
Tiểu thư gần đây có chút kì quái, nàng ta đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy tiểu thư như vậy.
Giang Bắc ngồi xuống, cười cười với Hầu Yên Lam, sau đó cầm lấy một cái bánh bao cắn một cái.
Hầu Yên Lam lại mộng rồi, hắn thật đẹp trai.
Giang Bắc kẹp một miếng thịt, tiếp tục ăn.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, vừa quay đầu, chứng kiến Trần Cúc ngây ngốc ở đằng kia. Làm người không thể quá thiện lương, cái tên Cúc này có thể là vẫn bị hù từ cái lần bị đập cho bay răng......
"Cúc, ngây ngốc ở làm gì, ăn đi a...! "
Trần Cúc rốt cục kịp phản ứng, nhìn Giang Bắc, lại nhìn miếng cá cùng bánh bao, hung hăng nuốt nhổ nước miếng.
Trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi, cái tên Giang Bắc này thật đáng sợ, nhãn châu xoay động, hỏi dò: "Cái kia..... không phải ngươi nói không mời ta sao? "
Giang Bắc sững sờ, đem thịt cá bỏ vào trong miệng, chậm rãi nuốt xuống, lúc này mới mở miệng nói ra: "Ah! Được rồi, vậy ngươi tiếp tục xem đi a. "
"Đến từ Trần Cúc 〘Điểm Cà Khịa〙+"
Hầu Yên Lam nhịn không nổi, phốc thử! (Thật sự ta vẫn không hiểu được cười kiểu "phốc thử" là cái kiểu gì, nhưng mà vẫn phải học theo người ta...)
Mà lúc này, Thượng Quan Minh Châu cảm thấy có gì đó không đúng...
"Bắc Bắc, có phải ngươi giả bộ mình không thể tu luyện hay không...! "
Nàng chưa kịp nói xong.
"Thôi, đừng quấy rầy ta ăn cơm. " Giang Bắc nói.
"Bắc Bắc, ta đồng ý việc hai chúng ta kết hôn. "
"Lăn......" Giang Bắc nghiến răng rặng chữ này.
Hắn đột nhiên có chút hối hận, vì cái gì chỉ đánh tên Trương Minh một quyền? Tại sao lại không đánh hai, ba quyền a...!
Mà lại nhìn nàng giống như đầu heo, Giang Bắc mất đi hứng thú đánh người.
"Thượng Quan cô nương, kính xin tự trọng. " Một bên, Hầu Yên Lam cũng cau mày nói ra. ( (─‿‿─) Cậu Vàng toang rồi Ông Giáo Ạ!)
"Ngươi là ai! Ta nói gì thì có quan hệ gì đến ngươi! " Thượng Quan Minh Châu cũng đã không thể bỏ qua sự tồn tại của Hầu Yên Lam được,hình như là xinh đẹp quá, vừa mới ngẩng lên liền thấy được.
"Không biết xấu hổ! Gầy giống như Hầu! Ngươi nhìn ta......"
"Phanh! "
Đúng lúc này, chỉ thấy một cái chân to duỗi tới, trực tiếp ước lượng ở sau lưng Thượng Quan Minh Châu.
Thượng Quan Minh Châu lập tức bị đạp bay tới hướng Trần Cúc.
"Vũ nhục tiểu thư, muốn chết! "
Chủ nhân của cái chân kia xuất hiện, đằng sau còn mang theo một đống người, nguyên một đám đồng thời rút đao đao, đi về hướng Thượng Quan Minh Châu.
"Dừng tay! " Hầu Yên Lam quát nhẹ, hơi áy náy liếc nhìn Giang Bắc.
Giang Bắc tỏ vẻ không sao cả, lại tiếp tục ăn. Ừm! Mùi vị không tệ.
Bá bá bá!
Mấy nam tử nam tử kia thu đao, Giang Bắc lúc này mới nhìn sang, mấy người này đều mặc khôi giáp màu trắng bạc. Nếu đoán không sai, có lẽ đây là hộ vệ của Hầu Yên Lam.
Ở cái bộ giáp này, có một lỗ ở trên đầu gối, Giang Bắc hiểu, đây là thuận tiện cho việc vận động.
Một đám người hướng phía Hầu Yên Lam cùng Giang Bắc, lập tức quỳ một chân trên đất.
"Mọi người không nên khách khí, xin đứng lên. " Giang Bắc ăn thịt cá, mơ hồ không rõ, theo thói quen mà nói.
"Nhận được:〘Điểm Cà Khịa〙+++++..."
"Ngự Sĩ Quân Đệ Tam Bộ, thuộc cấp Dương Khởi Phàm, tham kiến tiểu thư! Mạt tướng phụng mệnh dẫn tiểu thư về nhà! "
Một đám người đằng sau cũng hét lớn: "Dẫn tiểu thư về nhà! "
Nhìn điệu bộ này, đúng là Ngự Sĩ Quân như cha nói, bất quá...cái này gọi là phế vật?
Trần Cúc đang nhìn Thượng Quan Minh Châu dưới thân, cũng nhìn thấy một nhóm người này. Có sát khí, đây là hắn loại người đã trải qua tôi luyện trong sinh tử.
Nhắm mắt lại, hắn thấy một vị đại hán có cái huy hiệu có chữ "Ngự" ở trước ngực.
Hắn đi đến trước mặt vị đại hán kia.
"Tướng quân, người khỏe! Tiểu là người của Liễu Vân thành - Trần gia, Trần Cúc! Ngưỡng mộ đại tướng quân đã lâu, hôm nay vừa gặp, đúng là thần võ sáng suốt."
Trần Cúc đột nhiên cảm thấy tài ăn nói của hắn cần rèn luyện một chút, vốn từ hình như có chút nghèo nàn.
Giang Bắc híp mắt nhìn người trước mặt, từ khi tấn cấp đã đến Huyền Cảnh, đối với linh lực đã linh mẫn khác thường.
Đám người này cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, khả năng là cảnh giới không bằng hắn, nhưng mà tuyệt đối đã trải qua chiến đấu, nguyên một đám đều rất lợi hại.
Bên kia, Trần Cúc tròng mắt quay qua quay lại, sửa sang lại từ ngữ.
"Trần mỗ kính nể Dương Tướng quân giống như nước sông cuồn cuộn không ngớt không ngừng, người có được khí thể lên đến bực này, tướng quân tuyệt đối không phải là thường nhân......"
Đại hán cao to liếc nhìn Trần Cúc, Trần Cúc lập tức quỳ một chân trên đất, nói linh tinh.
"Tiểu nhân đang nghĩ làm sao để gia nhập Ngự Sĩ Quân, nhưng mà không bao giờ mới có cơ hội, hôm nay gặp được tướng quân, ta đã hiểu, ta một mực ở đây từ trước tới giờ đều là để chờ ngài! Nếu như ta là một thớt ngựa tốt, tướng quân tuyệt đối là người phù hợp nhất! Nếu như ta là một tảng đá, nằm trong tay tướng quân, ta cũng sẽ biến thành một khối vàng! " (viết mấy cái đoạn nịnh hót kiểu này ta không rành cho lắm!)
Giang Bắc không nói chuyện, hắn không có hứng thú gia nhập Ngự Sĩ Quân, nhưng vẫn có chút hăng hái nhìn Trần Cúc.
Tuyệt! Nguyên lai cò có thể đạt đến tình trạng này!
Chỉ thấy Hầu Yên Lam khẽ lắc đầu: "Các ngươi ở lại đây, ta tự trở về được. "
Nói xong liền quay đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn Giang Bắc nói: "Giang thiếu gia, ta phải đi, hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại. "
Giang Bắc nhẹ gật đầu, xem ra thật sự phải làm như vậy, người ta cũng không phải là loại buôn bán sáo lộ.
Đại hán cầm đầu kia thừa dịp Hầu Yên Lam rời đi, sắc mặt ngoan lệ nhìn qua Giang Bắc.
Giang Bắc cười cười, tiếp tục ăn hết hai cái bánh bao, bánh bao hấp, không đủ no bụng.
Đại hán quay người rời đi, một đám người cũng đi theo đó, rất uy phong! Trần Cúc ở cũng hấp tấp đi theo.
Trên đường ngoại trừ đám Ngự sĩ quân này và Trần Cúc, mọi người bên ngoài đều có chút sợ hãi.
Không có biện pháp khác, sự tồn tại của Châu phủ, vẫn luôn là ở bên trong truyện cổ tích.
"Tướng quân a..., nhà của ta có làm một cái yên ngựa vàng, ai cũng không xứng dùng, ngày hôm nay ta rốt cuộc tìm được người xứng đáng với nó! Còn có, con ngựa này của ngài chắc là Hãn Huyết Bảo Mã a! Trần Cúc ở một bên cung kính nói.
Dương Khởi Phàm một bộ dáng hưởng thụ, thân thể có chút lắc lư, nghe Trần Cúc khoa trương con ngựa của hắn.
È hèm, rất dễ nghe, hắn hỉ hoan vui mừng, loại người này tài ăn nói rất tốt.
"Ngươi gọi là cái gì? " Dương Khởi Phàm hỏi.
"Tiểu nhân họ Trần, tên chỉ có một chữ Cúc. " Trần Cúc khom người nói.
"Cảnh giới? "
"Khai Khí nhất giai! " Hắn rất tự hào! Đây là kết quả của việc tối hôm qua cha hắn cho hắn...cắn thuốc(ăn đan dược)
"Ừ, Khai Khí nhất giai, miễn cưỡng hợp cách, cái kia Cúc, ngày ngươi đi tham dự chiêu mộ Ngự Sĩ Quân chiêu, hãy nói là người của Dương Khởi Phàm ta! "
Nói xong, Dương Khởi Phàm liền rời đi.
Chỉ còn lại Trần Cúc ngồi yên tại chỗ, nước mắt chảy xuống.
Cái kia Cúc......
Ngươi gọi ta là "Cái kia Cúc"! Lão tử họ Trần! Gọi là Trần Cúc! Rất khó nhớ ư!
〘Điểm Cà Khịa〙+
Nhìn ra ca xa, hung hăng cắn răng, Giang Bắc! Nếu như ta đã có chỗ dựa, tuyệt đối không thể buông tha ngươi dễ dàng như vậy!
Mà Dương Khởi Phàm kia cũng không muốn buông tha Giang Bắc, hắn cùng tiểu thư ăn cơm, còn liếc mẳt đưa tình,...
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰
Đọc xong nhớ like nha, đủ like sẽ có thêm c bạo nữa đó!
Cầu kp, cầu lt ah!