Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên hệ thảo nhìn thấy là cha cậu.
Cha cậu thoạt nhìn còn tháo hán hơn bình thường, sắc mặt mỏi mệt, vành mắt thâm đen, râu cũng không cạo, vừa thấy cậu tỉnh lại ánh mắt sáng lên.
Hệ thảo không biết mình thoạt nhìn nguy kịch đến như thế.
Hai cha con nhìn nhau một hồi, cha hệ thảo đưa tay xoa nhẹ tóc hệ thảo: “Cảm giác thế nào?”
Hệ thảo mặt không chút thay đổi: “Có lẽ so với bị lăn qua lăn lại làm ba ngày ba đêm cũng không kém bao nhiêu đâu.”
Trong giọng nói không tránh khỏi mang theo oán giận, cha hệ thảo lại phù một tiếng bật cười.
Trên trán hệ thảo giần giật gân xanh.
Cha hệ thảo ôm con trai, nâng cậu dậy một chút, đút hai cái gối nằm dưới lưng để cậu ngồi nửa người. Sau đó chăm chú nhìn vào mắt hệ thảo, chân thành nói:
“Thật xin lỗi.”
Hệ thảo lập tức đáp: “Cầu giải thích.”
Cha hệ thảo nghẹn lời, hệ thảo hơi đắc ý nhíu mi, “Con thật là...”
Cha hệ thảo cười thở dài, cúi đầu nghĩ một chút, bỗng nhiên hỏi ra một vấn đề mà hệ thảo hoàn toàn không nghĩ đến.
“Con a, vì sao từ trước đến giờ con chưa từng hỏi về phụ thân kia của mình?”
Hệ thảo ngây người, thản nhiên nói: “Không cần thiết, cha của con chỉ có một.” Cậu dừng lại một chút, “Còn có chú Trần.”
Cha hệ thảo không kiềm được nhếch môi: “Hề hề, đáng ra cha phải hiểu con trai cha chưa bao giờ làm những chuyện thừa thải!”
Không đợi hệ thảo thúc giục, ông chậm rãi nói về chuyện quá khứ, chính là chỉ cần câu nói đầu tiên cũng đủ khiến da đầu hệ thảo run lên.
“Cha cũng là một Omega.”
Cha hệ thảo xuất thân trong một gia đình tri thức, lúc ông vào khoảng độ tuổi của hệ thảo thì được một Alpha giúp đỡ, tục xưng anh hùng cứu mỹ nhân, cả hai người đều bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Alpha đến từ một gia đình giàu có, hai nhà đều không đồng ý chuyện của hai người, nhưng từ xưa ‘bổng đả uyên ương’ chỉ khiến uyên ương bỏ trốn, cha hệ thảo đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, Alpha bỏ quyền kế thừa gia sản, hai người tay nắm tay gây dựng sự nghiệp.
Tình yêu giữa hai người vô cùng nồng nhiệt, tuy rằng cuộc sống vất vả, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghi ngờ đối phương có phải là A /O đích thực trong cuộc đời mình không.
Nhưng khi sự nghiệp của bọn họ ổn định, Alpha gặp một cô gái Omega. Khi phải lựa chọn giữa Omega, hắn thậm chí vì cô gái kia mà buông tha cho sự nghiệp trở về gia tộc, còn chuẩn bị gạt cha hệ thảo mà kết hôn với cô.
Cha hệ thảo không tin đi chất vấn, Alpha nói: “Tôi yêu em, nhưng tôi cũng không thể – bỏ rơi cô ấy.”
Cha hệ thảo vuốt cái bụng bằng phẳng, cảm thấy tình yêu vốn mãnh liệt như kỳ tích biến mất không chút dấu vết.
Ông muốn bỏ đi, nhưng Alpha giống như nổi điên giam lỏng ông. Bất quá những người có cùng nguyện vọng với ông cũng không ít, khi mẹ và vợ tương lai của Alpha ngồi trước mặt ông hỏi “Ngươi muốn muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời đi”, cha hệ thảo liền không chút khách khí dùng công phu sư tử ngoạm, sau đó gọn gàng linh hoạt tìm cơ hội hoàn toàn biến mất.
Khoản tiền kia ông định để dành để cung cấp cuộc sống tốt nhất cho con của mình, nhưng hệ thảo là một Omega, ông liền dùng toàn bộ tiền mua thuốc ức chế cho hai người sử dụng, muốn hệ thảo giống một Beta bình thường, lớn lên trong gia đình chỉ có một người cha là Beta.
Cha hệ thảo cười hề hề: “Rất cải lương đúng không. Kể ra thì trước kia cha còn đem câu chuyện sửa chỗ này một chút sửa chỗ kia một chút đưa lên mạng, còn được rất nhiều người khen.”
“...”
Hệ thảo không biết nên dùng biểu cảm gì.
“Cho đến nay cha vẫn không biết giữa cha và người đó có bao nhiêu thật sự là tình yêu, có bao nhiêu là chất dẫn dụ hấp dẫn và mê luyến thân thể. Nhưng khi cha nghe được câu nói kia cha cũng giống như tỉnh mộng, rõ ràng biết hắn là ‘Sai’ “.
Cha hệ thảo ôn nhu nhìn con mình, mang theo tình yêu thâm trầm của một kẻ làm cha.
“Con trai, thật xin lỗi, cha cho con dùng thuốc ức chế hoàn toàn là vì muốn tốt cho con. Omega rất dễ dàng bị chất dẫn dụ an bài, cha muốn con không phải kiêng dè gì, cứ tận hưởng cuộc sống, nói thương yêu, không cần phụ thuộc vào Alpha, tỉnh táo tìm được bạn đời chân chính của mình.”
“Nhưng không ngờ, thuốc ức chế sẽ mất hiệu lực.”
Hệ thảo thần sắc biến hóa, cuối cùng thở dài: “Cha, con không trách cha. Nếu không có thuốc ức chế, con đã là một Omega cho cha nuôi mệt chết.”
“Này!”
“Con nói thật, cha không cần... áy náy.” Hệ thảo mất tự nhiên xoay mặt qua chỗ khác.
“Được làm Beta năm đã là lời rồi. Hơn nữa con lớn lên như thế này chắc cũng chẳng Alpha nào chú ý, mấy thứ như động dục...” Mặt cậu méo mó cúi xuống, nghiến răng nghiến lợi, “Con sẽ tự đánh mình ngất xíu trốn trong phòng y tế là được!”
Đương nhiên không được.
Cha hệ thảo dở khóc dở cười: “Con chán ghét Alpha đến thế?”
Hệ thảo mím môi. Cậu không chán ghét Alpha, cũng không để ý mấy thứ như trinh tiết gì đó, chỉ là tự ái của cậu không cho phép thân thể chính mình bị thứ khác khống chế.
Bản năng? Chất dẫn dụ?
Muốn chiến, vậy liền chiến!
... Hơn nữa năm nay cậu không hề nghi ngờ việc mình là kẻ phía trên, nghĩ đến việc mình phải làm tổng thụ…Sặc!
Cha hệ thảo bất đắc dĩ: “Được rồi, việc này sau này hãy nói. Uống nước không?”
Ông rót cốc nước giả bộ muốn bón cho hệ thảo, hệ thảo nhanh chóng ồn ào: “Để con tự uống! Chăn mền của con không khát!”
Cha hệ thảo tức giận muốn đập cậu một trận.
“Đúng rồi, thuốc ức chế của con đã mất hiệu lực, của cha thì sao? Mất hiệu lực thì phải làm sao bây giờ?”
Cha hệ thảo một tay chống đầu, cười rất chi là lưu manh: “Cha cũng không độc thân giống mi, chú Trần của mi năng lực cũng không tồi.”
“...” Độc thân, không kinh nghiệm, xử nam, là những từ ngữ dùng để diễn tả hệ thảo.
Dù đã chấp nhận số phận bất hạnh, nhưng hệ thảo vẫn rất tiêu sái.
Bác sĩ vui mừng cho biết chất dẫn dụ của cậu vẫn còn dao động nhưng thời kỳ động dục quả thật đã chấm dứt, hệ thảo đột nhiên hỏi: “Có biện pháp gì để em tạm thời duy trì trạng thái Beta không?”
Bác sĩ khó hiểu nhìn cậu: “Trò còn muốn ức chế? Không nên không nên, tiếp tục như thế trò sẽ khí quan suy kiệt!”
Hệ thảo không nói được một lời, cha hệ thảo đặt tay lên vai cậu, sắc mặt nghiêm túc: “Cha cũng không đồng ý.”
Hệ thảo quay đầu, hai tay không tự giác nắm chặt, thấp giọng nói: “Con cần chút thời gian.”
Cha hệ thảo rất quen thuộc vẻ mặt này của cậu, giống hệt như trước kia, mỗi lần cậu khiến bản thân bị thương, đứng trước mặt ông cũng sẽ bày ra bộ dáng này.
Ông thở dài.
Bác sĩ đánh giá hệ thảo, đó là một thanh niên cao ngất anh tuấn, tràn ngập lực lượng, không ai sẽ liên hệ cậu với những Omega phổ biến.
Vì thế bác sĩ có chút minh bạch, vuốt râu chậm rì rì nói: “Thân thể của trò đang vào thời kỳ chuyển biến, hiệu quả của thuốc ức chế còn chưa hoàn toàn biến mất, đối với những người khác mà nói, khí tức của trò là hỗn hợp Beta và Omega, thời gian đầu còn có thể giống Beta.”
Ông nghĩ nghĩ, bổ sung: “Huống chi, mấy ngày hôm trước vị Alpha ở trên người trò...”
Đồng tử hệ thảo co rút lại, không tự chủ được tản mát ra sát khí lạnh thấu xương.
Bác sĩ không phát giác gì nói tiếp: “... dấu hiệu trò ấy lưu lại cần qua một khoảng thời gian mới biến mất. Tóm lại, đại bộ phận bạn học Beta của trò không mẫn tuệ đến mức có thể phát hiện biến hóa của trò.”
“Từ giờ đến khi trò hoàn toàn trở lại làm một Omega đại khái còn tháng, ừm, trò có thời gian hai tháng để thích ứng.”
Thật lâu sau, bờ vai cương cứng của hệ thảo mới buông lỏng trầm tĩnh lại.
“... Cứ thế đi.”
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, cha hệ thảo trở về núi công tác, hệ thảo trở về trường đi học.
Bạn cùng phòng hân hoan vui mừng chào đón hệ thảo trở về, cảm giác ấm áp trong hệ thảo sau khi nhìn thấy phòng ký túc xá chẳng khác nào chuồng lợn thì hoàn toàn biến mất, hàn băng lập tức ngưng tụ.
Vì thế các học sinh cùng tầng thật sung sướng vây xem ba người vợ vừa hức hức vừa tổng vệ sinh.
Ngày hôm sau đến trường, bạn cùng phòng Giáp thao thao bất tuyệt kể cho hệ thảo nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, bỗng nhiên lão đại nhà cậu dừng lại, cậu nhìn theo ánh mắt: “A, là giáo thảo... lão đại?”
Hệ thảo trầm mặt, xoay người đi về hướng khác.
Giáo thảo chính là bằng chứng sống cho “quá khứ đen tối của hệ thảo”, đáng tiếc hệ thảo lại không thể nào buộc đá vào người anh rồi ném anh xuống hồ cho chìm chết, thế nên cứ mỗi lần nhìn thấy giáo thảo, hệ thảo đều cảm thấy thật ủy khuất.
Quần chúng vốn đã quen thuộc với không khí đối chọi ngầm giữa hai người, động tác khác thường này của hệ thảo khiến mắt họ sáng rực lên.
Ố ồ, có biến!
Sau đó ánh sáng trong mắt họ từ chiếc đèn ngủ biến thành đèn cao áp.
Giáo thảo bước qua, kéo lấy tay hệ thảo.
“Tôi có lời muốn nói nói với cậu.”
Da thịt tiếp xúc, hai người chấn động.
Hệ thảo dùng sức rút tay lại, hung tợn hạ giọng: “Buông ra!”
Thấy giáo thảo không chút sứt mẻ, tay kia chuẩn bị giáng cho anh một đòn.
Giáo thảo xem như không thấy, thâm ý liếc mắt nhìn quanh, nghiền ngẫm nói: “Hay là nói ở chỗ này?”
Nắm tay hệ thảo dừng tại giữa không trung, cuối cùng chậm rãi thu hồi.
“Buông ra.... Dẫn đường.”
Phía sau một thân cây, hệ thảo dùng ánh mắt tràn ngập sát khí bức lui tập thể quần chúng chán sống cố gắng nghe lén, quay đầu liền chứng kiến giáo thảo đang nhìn cậu như có suy nghĩ gì đấy.
“... Anh muốn gì, nói nhanh đi!”
Giáo thảo: “Chuyện gì xảy ra với cậu?”
Hệ thảo: “Anh thấy chuyện gì xảy ra.”
Giáo thảo: “Cậu... rốt cuộc là Beta hay là Omega?”
Hệ thảo khiêu khích cười: “Mắc mớ gì tới anh?”
Giáo thảo có chút nóng nảy: “Từ khi cậu trở về sao lại trở nên khó nói chuyện như vậy?”
Hệ thảo càng buồn bực: “Tôi nói chuyện từ trước đến giờ là vậy đó, hơn nữa tôi cũng chẳng có gì để nói với anh, tôi đi.”
Lửa giận vọt thẳng lên đầu giáo thảo.
Anh giận quá thành cười, tiến lên tóm hệ thảo trở lại. Hệ thảo bất ngờ trúng mấy chiêu, chớp mắt bị đè lên cây.
“Đệch!”
Cậu đang muốn bùng nổ, nhưng bất chợt dừng lại vì động tác tiếp cận cổ cậu của giáo thảo.
Gần gũi quá. Hơi thở ấm áp lướt qua da, hình ảnh vốn đã muốn quên đi cuồn cuồn trở về trong trí nhớ.
Giáo thảo mang theo ý cười, mà giọng lạnh như băng: “Không có việc gì để nói với tôi? Trên người cậu còn dấu hiệu của tôi đấy. Tối hôm đó —— hình như là cậu chủ động dâng lên mà nhỉ?”
Hệ thảo căng thẳng, cả người lộ ra kháng cự, khăng khăng im lặng.
Một lát sau, giáo thảo than nhẹ một tiếng, một tay đi xuống cầm nắm tay trái của hệ thảo tách ra, bốn dấu răng màu đỏ hiện ra trong lòng bàn tay. Anh vô thức vuốt ve ngón út thoạt nhìn cứ như chưa từng bị thương.
“Cậu đối với chính mình... thật ác độc a.”
Cảm giác nóng hầm hập khiến hệ thảo hoảng sợ rút tay ra, hô hấp dồn dập, đẩy giáo thảo ra xa: “Chuyện của tôi không liên quan đến anh.”
Giáo thảo cũng không tiếp tục khống chế cậu.
Nhìn hệ thảo chật vật nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp, anh thất bại che mặt: “Mình rốt cuộc đang làm gì...”
Như lời của bác sĩ, đích xác không ai nhận thấy biến hóa của hệ thảo. Ngẫu nhiên có Alpha đi ngang qua nghi hoặc quay đầu lại, nhưng có lẽ bề ngoài cùng chiến tích của hệ thảo rất thuyết phục, cuối cùng họ đều cho rằng mình chưa thỏa mãn dục vọng sinh ra ảo giác.
Hệ thảo không ngờ tới người đầu tiên phát hiện là Kỳ Ba.
Ngày đó hệ thảo ở thư viện tự học, Kỳ Ba đối diện nằm sấp lên bàn ngủ.
“Hệ thảo.”
“Hả?”
“Tìm Omega thật là phiền phức a.”
“Uh.”
“Hay là cậu gả cho tớ đi?”
Hệ thảo dừng bút, ngẩng đầu nhìn Kỳ Ba chẳng biết đã tỉnh từ khi nào, đầu gối lên cánh tay, ánh mắt hiếm khi mở thật to đang nhìn mình.
Ánh sáng đầu giờ chiều rực rỡ ấm áp, Kỳ Ba ánh mắt trong suốt, đáy mắt bình thản.
Hệ thảo đột nhiên nhớ đến chú cún con ngoan ngoãn bên nhà hàng xóm.
Cậu mỉm cười với chú cún.
“Nằm mơ.”
Ngươi vĩnh viễn không biết đằng sau biểu hiện bình tĩnh của một người là biết bao cảm xúc đang hình thành, cũng như ngươi không biết một tác giả vẫn luôn đều đặn cập nhật tác phẩm của mình thật ra đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Hệ thảo nhìn qua hết thảy bình thường, chỉ có chính cậu mới biết tình cảm bất ổn của mình đang dần dần tích lũy.
Cậu ép buộc mình nhìn thẳng vào những phiền não, luống cuống, lo lắng, bất an, cậu cũng biết cứ đè nén như thế là không tốt, nhưng lại không thể mở miệng với bất cứ ai.
Chị đáng lẽ đã sớm kết thúc công tác trở về nhưng vì cậu nên cố gắng kéo dài thời gian. Hệ thảo nhìn chị mình tắt điện thoại như không có việc gì xảy ra, mở miệng:
“... Chị, chị về đi.” Người vừa rồi giống như sắp khóc lóc cầu xin chị mình luôn.
Chị cậu hào phóng vung tay lên: “Trời đất bao la, em trai là lớn nhất.”
Hệ thảo bất đắc dĩ: “Em thật sự không có việc gì.”
Chị cậu rõ ràng không tin.
“Chị dù sao cũng phải cho em chút thời gian a. Việc này rất khó chấp nhận, nhưng nếu không thể thay đổi... yên tâm đi, em sẽ nhanh chóng thích ứng.”
Hệ thảo nửa thật nửa giả dỗ chị mình trở về.
Sau đó chính mình đè nén cả thùng thuốc nổ.
Hệ thảo vẫn làm thuê trong quán bar, dù người nào đó từng nói “Omega chạy đến quán bar là tìm đường chết “... Dù thế nào đi nữa cậu chưa phải là Omega chân chính.
Thật ra cậu muốn chứng minh với bản thân mình một điều gì đó mà thôi.
Có một đoạn đường bị chặn lại để thi công, bởi vậy, hệ thảo theo đường vòng trở về.
Trên đường có một tiệm buffet, tiết mục trong tiệm đêm nay là “Young and Dangerous”.
Có mắng chửi, có đánh nhau, tiếng kêu la tức giận không dứt bên tai, hệ thảo vẫn mặt không đổi sắc bình tĩnh đi qua.
Đột nhiên một chai nước tương rơi xuống trước chân hệ thảo, cậu mắt cũng không chớp, bước vòng qua, ngay sau đó lại phải nghiêng đầu tránh một cái đĩa bay.
Phửng! Kíp nổ thùng thuốc nổ đã được đốt lên.
Đã thế còn có người đổ thêm dầu vào lửa, một tên côn đồ tranh thủ hướng hệ thảo mặt không chút thay đổi dựng thẳng ngón giữa: “XXXX nhìn cái gì vậy! XX ngươi XXXXX!”
...
A, gấu con muốn đùa với anh đây a.
Hệ thảo cười lạnh gia nhập chiến trường.
Thế cục từ phe đánh nhau chuyển thành vây công một người, hệ thảo tỏ vẻ loại phó bản như thế có thể vượt qua không chút áp lực.
Có kẻ đánh nhau đến đỏ mắt, không để ý giang hồ đạo nghĩa dùng đến vũ khí, hệ thảo nhất thời không phòng bị, cánh tay bị rạch một đường đỏ.
“Ô!”
Cậu đánh người trước mắt ngã lăn ra đất, xoay người chuẩn bị xử lý người vừa đả thương mình, chỉ thấy sau lưng người nọ có một bóng người, dễ dàng bẻ cổ tay cầm súng của hắn, tiện tay ném người qua một bên như ném đồ bỏ.
Giáo thảo có chút bất đắc dĩ nhìn cậu: “Sao lại là cậu.”
Khá lắm giáo thảo! Câu nói đầu tiên đã dẫm vào thùng thuốc nổ!
Hệ thảo bị người cướp lời kịch dùng tốc độ gấp đôi đại sát tứ phương, giáo thảo theo vào, hai người mở chế độ tàn sát trên diện rộng.
Tiếng rên rỉ vọng lên khắp nơi, hệ thảo xách kẻ xoay người muốn chuồn đi lên, giáo thảo ngăn cậu lại nhíu mày: “Đi theo tôi, vết thương của cậu cần phải xử lý.”
Hệ thảo mặt không chút thay đổi đi qua anh.
“Sau khi biến thành Omega thì có thêm sở thích tự hại mình?”
Hệ thảo tức giận ngập trời đột nhiên xoay người tóm lấy cổ áo giáo thảo, gầm nhẹ: “Anh cho là ai làm hại?!!!!”
Giáo thảo thản nhiên nói: “Tôi làm hại, cho nên tôi phải chịu trách nhiệm.”
Hệ thảo bị nghẹn trợn mắt mở lớn miệng.
“Ký túc xá của cậu chắc chẳng có gì, cậu khẳng định cũng sẽ không đến bệnh viện, căn hộ của tôi thuộc tòa lầu bên kia, cậu theo tôi vào nhà băng bó.”
Hệ thảo phát hiện cảnh tượng này hơi quen mắt.
Trong chớp mắt, giáo thảo đã khoác lên mình bộ dạng anh em tốt, choàng tay qua cổ cậu kéo đi, hệ thảo không tiếp tục giãy dụa.
Bởi vì vết thương thật sự rất đau. Cậu tự tìm lý do cho mình.
————————————
Căn hộ của giáo thảo sạch sẽ gọn gàng hệt như những căn hộ mẫu trên quảng cáo.
Anh nhận thấy vẻ kinh ngạc trên mặt hệ thảo, biết cậu đang suy nghĩ gì: “Người quét dọn vệ sinh mới đến hôm nay.”
... Vậy anh tự hào cái gì a hỗn đản!
Giáo thảo kéo chiếc hộp y tế ra từ ngăn tủ dưới TV đưa cho hệ thảo, ôm cánh tay tựa vào quầy bar phòng bếp nhìn cậu.
Hệ thảo thuần thục rửa sạch vết thương, bôi thuốc, quấn băng, răng cắn băng vải làm thành một cái nút thắt, sắp xếp đồ vật vào thùng rồi bước đi, một giây cũng không đợi thêm.
“Cám ơn thuốc của anh, gặp lại sau, không cần tiễn.”
Giáo thảo quả thật muốn vỗ tay khen ngợi động tác chuẩn mực của cậu.
Bất quá lúc này anh chính là chậm rì rì nói một câu: “Cậu đang sợ hãi.”
Hệ thảo không chút suy nghĩ: “Sợ cái beep!”
“Cậu biết tôi muốn nói đến việc gì sao?”
“...”
“Suốt đoạn đường thân thể của cậu chưa bao giờ thả lỏng, cậu sợ tôi đột nhiên nhào lên người cậu? Hay là sợ mình đột nhiên nhào qua muốn tôi đè cậu?”
Hệ thảo chuẩn bị, chỉ cần anh nói thêm câu nữa liền nhào qua đánh anh, cậu nhịn lâu rồi.
Giáo thảo thấy cậu giống con nhím đang dựng hết gai lên, bỗng nhiên thở dài: “Cậu thật là ngốc đến mức làm người khác đau lòng.”
Đỡ lấy nắm tay của hệ thảo, anh thuận thế kéo cậu lại gần, đen tối nói:
“Sao tôi lại có cảm giác cậu thích tôi nhưng lại không dám đối mặt nhỉ?”
“Đệch! Tôi hận không thể đánh chết anh!”
“Thế thì không được” Giáo thảo lùi lại, ý bảo đình chiến.
“Giữa tôi và cậu chưa từng xảy ra chuyện gì, cái gì cũng không có thay đổi. Tối hôm đó tôi đối với cậu quả thật có chút kích động, thế nhưng sự thật còn không thể gọi là tiền hí đâu.”
Anh cười đến ngả ngớn, hệ thảo vẫn bày ra bộ mặt trấn định, bên tai lại ửng đỏ.
“Chỉ là một nụ hôn, không ai chiếm tiện nghi của ai, so ra thì tôi còn là người bị hại, thiếu chút nữa bị cậu hại cho bất lực.”
“Một cái hôn ngoài ý muốn đáng để cậu để ý lâu như vậy? Rất ngốc.” Giáo thảo dùng giọng điệu của một tay già đời đặt kết luận.
Sự tình đơn giản như vậy sao!
Tôi có nói tôi để ý sao!
Ai mới là đồ ngốc!
Hệ thảo thầm rít gào, nhưng lời nói kỳ dị đó dường như lại mang một ý khác.
Như là làm yên lòng... Linh tinh.
Một ý niệm thình lình xuất hiện trong đầu: anh ta đang cố gắng khai thông cho cậu.
... Suy nghĩ vừa rồi của ta nhất định là bị người ngoài hành tinh khống chế!
Nhưng khi cậu nhìn vào ánh mắt của giáo thảo, tất cả những lo lắng nghiêm túc hiện lên trong đó đều là thật.
Hệ thảo yên lặng chốc lát, xoay người.
Giáo thảo rũ mắt, giấu vẻ mặt thất vọng.
Hệ thảo không đi về phía cửa mà là đặt mông ngồi xuống ghế sa lon.
“...”
Hệ thảo: “... Có rượu không?”
Giáo thảo: “... Có.”
Sau đó đưa một chai nước trái cây cho cậu.
Hệ thảo cảm thấy mình vẫn nên đánh chết hỗn đản này.
Giáo thảo mở một chai khác cho mình: “Cậu còn đang bị thương.”
Hệ thảo không phản bác được, liếc nhìn cái chai trên tay giáo thảo, hừ lạnh: “Giả bộ X.”
Giáo thảo bình thản ung dung.
“Anh... muốn nói gì với tôi.”
“Đầu tiên, tôi muốn làm rõ một chuyện, “ Giáo thảo dừng lại một chút, “Cậu là Omega?”
Hệ thảo ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, thế nào!”
Giáo thảo coi thường cậu khiêu khích: “Vậy cậu biết bao nhiêu về Omega?”
“Đợi một chút... anh không hỏi tôi vì sao lại biến thành Omega?”
Giáo thảo tựa tiếu phi tiếu hỏi lại: “Vì sao phải hỏi? Vấn đề trước mắt hẳn là “làm sao” chứ không phải là “vì sao”.”
Hệ thảo hơi chật vật né tránh ánh mắt như nhìn thấu nội tâm của giáo thảo: “Tôi còn đang suy nghĩ!”
“Cậu có bao giờ đọc tài liệu về Omega không?”
Không có.
“Cậu có chú ý quan sát cách sống của Omega không?”
Chưa từng để ý.
“Cậu đã bao giờ thử tìm một trường hợp giống mình, tìm hiểu tình trạng trước mắt của thân thể mình chưa?”
... Đầu gối đau.
Giáo thảo lắc lắc chai bia, thở dài: “Cậu chỉ biết làm những chuyện không ra làm sao, cậu định đem cái bộ dạng nửa sống nửa chết này cho ai xem. Cậu có biết Omega một năm động dục bao nhiêu lần, trong hoàn cảnh nào thì mới hoàn toàn động dục? Cậu có biết chỉ có Omega hoàn toàn động dục mới mất hết lý trí? Có biết Omega có thể kết hôn với Beta hoặc sống độc thân cả đời?”
“Cậu vẫn là một cá thể tự do, là cậu trói buộc chính mình.”
Hệ thảo ngây người.
Giáo thảo uống xong chai bia, liếc cậu một cái, đứng dậy đi vào bếp.
“Tôi có chút đói, cậu muốn cơm chiên không?”
“... A...”
Giáo thảo tìm kiếm tủ lạnh: “Rượu trong quán bar các cậu tạm được, nhưng thức ăn quá ít, ở đó cả đêm có thể đói chết người.”
“... Vậy lần sau anh đến tự mình mang theo đồ ăn thức uống đi, nhớ mang nhiều nhiều, đảm bảo ăn no.”
“Tôi chỉ muốn đối xử với dạ dày của mình tốt một chút.”
Hệ thảo nghe phòng bếp binh binh loảng xoảng, lại nhìn giáo thảo vừa cho dầu ăn vào đã muốn cho cả cơm vào nồi, rốt cuộc chịu không nổi.
“Tránh ra!”
Cậu lấy tay đẩy giáo thảo ra chỗ khác, nhanh nhẹn nhận lấy nồi cơm, thêm vào trứng, muối, nước tương, giáo thảo ở bên cạnh được tiện nghi còn khoe mẽ: “Quen thuộc như vậy, thực ra trước đây cậu đã được huấn luyện giống một Omega.”
Hệ thảo không thèm nháy mắt, thêm vào ít muối: “Anh muốn luyện tập một chút không.”
Giáo thảo nhún vai, lưng dựa vào bồn nước, mùi thức ăn dần dần lan tỏa.
Anh nói: “Hôm đó cậu dùng phương pháp ác liệt như vậy đối kháng bản năng, tôi thực khiếp sợ, sau đó vô cùng...bội phục. Quyết tâm và dũng khí khi đó của cậu đã đi đâu mất rồi?”
Hệ thảo đặt cơm chiên lên bàn.
“... Tìm lại được rồi.”
——————————————
Trước khi đi, giáo thảo đưa cho hệ thảo chồng tài liệu được sắp xếp ngay ngắn.
Hệ thảo lập tức để mắt đến từ khóa “thuốc ức chế”.
Giáo thảo giọng nói thản nhiên: “Thuốc ức chế tuy không phổ biến nhưng cũng chẳng phải chuyện bí mật. Mấy năm nay thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trường hợp thuốc ức chế mất tác dụng, những trường hợp giống cậu đều nằm trong này.” Anh gõ một cái, “Xem kỹ một chút, đại khái đối với cậu nhiều ít gì cũng có giá trị tham khảo.”
Hệ thảo diễn cảm thực phức tạp: “Anh...”
Giáo thảo ngắt lời cậu, hơi hơi cúi xuống chân thành nhìn cậu: “Cậu xem tôi là đối thủ, tôi cũng vậy. Trong mắt tôi cậu chính là cậu, không liên quan gì đến B O.”
“Đừng khiến tôi thất vọng.”
Đều là Alpha, nhưng ánh mắt giáo thảo thâm thúy hơn Kỳ Ba rất nhiều, giống một cái giếng sâu thẳm, rất nhiều thứ phản chiếu dưới đáy nước, bình tĩnh.
Lúc sau hệ thảo trong lúc xem tư liệu vô tình thấy LOGO của cơ sở dữ liệu. Nếu nhớ không lầm cơ sở dữ liệu kia rất chuyên nghiệp, thậm chí cần quyền hạn đặc biệt mới có thể ra vào.
Hệ thảo rên rỉ đập đầu xuống bàn: “Nợ nhân tình càng ngày càng lớn rồi... làm sao mà trả a...”
Hệ thảo vẫn không thể tưởng tượng nổi việc giáo thảo có thể nhìn thấu vấn đề của cậu. Cậu tự cho là che dấu rất khá, ít nhất Giáp Ất Bính Đinh là những người bạn gần gũi nhất với cậu cũng không phát hiện.
... Có lẽ có liên quan đến chỉ số thông minh? Hay là “đối thủ tỉnh táo còn có thể hiểu ngươi rõ hơn cả bạn bè”?
Mặc kệ như thế nào, việc giáo thảo đã giúp cậu loại bỏ những bàng hoàng từ nơi sâu nhất trong lòng vẫn là sự thật. Đêm hôm đó anh ta không cản mình đánh nhau, cũng là cho cậu một đòn cảnh cáo.
Anh ta biết mình muốn làm cái gì.
Hai ngọn cỏ rốt cuộc cũng vượt qua trời đông giá rét, nghênh đón mùa xuân, nếu cẩn thận quan sát, trong đó còn ngầm có ý sinh cơ tình (cơ = gay). Quần chúng thích nghe ngóng nhưng thắc mắc trăm mối không có giải đáp, gấp đến độ vò đầu bứt tai. Hệ thảo mặc kệ bọn họ, nhân loại không thể ngăn cản Đảng Bát Quái[].
Hệ thảo là nhân loại, cậu cũng không thể.
Hôm nay hệ thảo lại bị kéo đi làm culi. Đẩy cửa ra, không ngoài dự kiến, cậu trông thấy giáo thảo đang có mặt trong căn phòng náo nhiệt ồn ào.
Hai người đối diện một giây, gật đầu chào hỏi.
Đàn chị lôi kéo hệ thảo đến đây dùng mắt ra hiệu với một người khác, kéo hệ thảo ngồi xuống ghế, đặt một cây bút vào tay cậu: “Bắt đầu đi em!”
Hệ thảo chịu bất hạnh bắt đầu viết.
Những người khác bắt đầu rón ra rón rén lui lại.
Giáo thảo đã sớm đã nhận ra, mắt cũng không thèm nâng lên, lật qua một trang tư liệu.
Dùng gót chân để nghĩ cũng biết đám người kia muốn làm gì, dù thế nào đi nữa anh cũng vui vẻ giữ im lặng.
Chờ hệ thảo làm xong, mới phát hiện trong phòng im lặng đến quỷ dị.
Cậu ngạc nhiên: “Mọi người đâu hết rồi!”
Người kia bình tĩnh: “Đi rồi.”
“A? Vì cái gì?”
“Tạo điều kiện cho người chúng ta hẹn hò.”
“...”
Hệ thảo không nói gì nhìn anh: “... sao chúng ta phải hẹn hò?”
Giáo thảo đi tới tới cánh cửa vô ý he hé ra một cái khe, dùng sức khóa lại.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến một đợt kêu rên.
Sau đó anh cười mờ ám với hệ thảo: “Bởi vì chúng ta yêu nhau a.”
Hệ thảo dại ra một hồi, chần chờ hỏi anh: “A Giáp có thuốc bổ não đó... anh cần không?”
Giáo thảo giả vờ vô tội: “Lời này chính miệng cậu nói.”
Hệ thảo nhảy dựng lên: “Làm sao có thể!”
Giáo thảo lấy điện thoại cầm tay ra nhấn nhấn vài cái đưa cho cậu: “Cậu tự xem đi.”
XX đại học kia lưỡng khỏa thảo ~】
...
Lầu[] Hệ thảo thỉnh không cần khinh thường chà đạp ta
Oa, hạnh phúc quá!!! Hệ thảo chính mồm thừa nhận hắn và giáo thảo yêu nhau! Yêu! Nhau!!!!
[ghi âm]
Lầu AB trèo tường
Gì?! Còn có ghi âm!
Lầu Tổng công và cường công mới là tình yêu đích thực
Nói thật... Ta lại tin tưởng tình yêu!
...
Lầu Hoa sen trắng thật đẹp
Ghi âm của L có vấn đề, giọng điệu của hệ thảo rõ ràng thực miễn cưỡng a
Lầu Trên lầu có lợn biết bay
Như ID, hệ thảo chính là thẹn thùng mà thôi, hắn luôn luôn có nét đẹp nội tâm ~
...
Lầu Ta chỉ là người qua đường
Có lời của giáo thảo không a?
Lầu Tiết đáo thâm xử tự nhiên thao[]
Cùng yêu cầu!
Lầu Triệt a triệt a triệt a triệt[]
Cùng yêu cầu! Có lời khen cho lầu trên
...
Lầu Song thảo vương đạo
Cần gì lời! Giáo thảo mỗi ngày đến quán bar chỗ hệ thảo làm công báo danh! Hệ thảo vừa tan ca hắn cũng đi! Các ngươi tự suy nghĩ đi!
Lầu Chân tướng đế
Người nào đó ngươi thật muốn chết a [ngọn nến]
Tay hệ thảo run lên.
Giáo thảo vội vàng giải thoát cho di động của mình: “Xem ra cậu không biết chuyện này?”
Hệ thảo mãnh liệt ngẩn đầu: “Tôi thật sự không nhớ rõ... Tôi —— Đậu xanh rau má! A Giáp!”
Ngược dòng thời gian một chút.
Hai ngày trước, buổi tối, hệ thảo đang đại chiến ba trăm hiệp cùng số học cao cấp.
Bạn cùng phòng Giáp nhiều chuyện ở bên cạnh bám riết không tha.
Hệ thảo phiền chịu không nổi, bực bội lặp lại lời của cậu bạn: “Vâng, chúng tôi yêu nhau...”
“... A hệ thảo cậu mới nói cái gì!”
“Tôi nói chúng tôi yêu nhau! Chịu chưa!”
Sau đó thế giới thanh tĩnh, hắn rất hài lòng tiếp tục vật lộn với số học cao cấp.
A Giáp, chuyên chú bán đứng đồng đội ba mươi năm.
Giáo thảo cười đến gập người.
Hệ thảo nâng trán: “... Tóm lại là tôi lúc đó dại dột.”
Giáo thảo cười cười nâng cằm cậu: “Hay là chúng ta làm thật đi, không nên phụ kỳ vọng của mọi người a.”
Hệ thảo tùy tay tóm lấy một thứ gì đó dán vào mặt anh: “Cút.”
[]
[] Bát quái: nhiều chuyện
[]
[] Lầu: số thứ tự của bài post trong một topic
[]
[] Nếu lấy chữ đầu với chữ cuối gộp lại là “Trinh tiết”
[]
[] Triệt: “tự xử”