Tiếu vươn tay ôm lấy ta.
Ta vẫn ngây ngốc mà quên đi rằng lưỡi kiếm vẫn đang đâm sâu hơn xuyên qua ngực nàng.
Một tay nàng vỗ nhè nhẹ trên lưng ta, như thể trấn an ta.
Ta...
Ta đang làm gì?
“Đừng động vào ta!!!”
Ta vùng thoát khỏi vòng ôm của Tiếu, thấy được ánh mắt đầy đau lòng cùng bi thương của nàng, máu tươi đã nhuộm đỏ cả một vùng trên người nàng ...
Và trên cả chính ta.
Ta đã làm gì?
Chẳng lẽ đây chính là cái ta muốn hay sao?
“Từ giờ phút này, ta và ngươi không còn quan hệ! Ngươi đã giết đi người ta yêu nhất, cho nên ta tiếp cận ngươi chỉ để trả thù mà thôi!”
Ta cố gắng lùi xa Tiếu, càng xa càng tốt, cố gắng áp chế nỗi kích động muốn chạy tới đỡ nàng mà rời xa nàng.
“Mặc dù không thể cho ngươi nếm được mùi vị bị mất đi người mình yêu. Nhưng ít ra từ nay các người cũng đừng hòng được bên nhau!”
“Thì ra đó mới chính là mục đích của ngươi!?” Hải Kỳ sau cơn bàng hoàng đã nhào tới đỡ lấy người Tiếu, nàng ta trợn mắt chỉ về phía ta, hai tay nàng ta nhuốm máu, là máu của Tiếu đang lên án ta…
Ta quay bước chạy đi, bỏ mặc tiếng Hải Kỳ gào thét gọi người phía sau, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc cùng bi thương của Tiếu. Ta.
Chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Để nàng chán ghét ta. Thống hận ta.
Để nàng phải vĩnh viễn nhớ tới ta!
Nàng vì Hải Kỳ mà không ngại nhận một kiếm xuyên tim.
Ta lại vì ích kỷ bản thân mà đâm vào tim nàng.
Ta không xứng đáng được ở cạnh nàng. Vậy cứ để ta chiếm lấy phần chán ghét trong trái tim nàng.
Một mồi lửa châm lên, toàn bộ Thanh Long Đường chìm vào trong biển lửa. Ta không muốn bất kể vật gì ta đã từng dùng qua bị người khác chạm vào.
Để cho nơi chốn từng thuộc về ta sẽ vĩnh viễn chỉ thuộc về ta.
Ta ôm tiểu Vân Nhi trong bọc tã lót lẫn vào đám hỗn loạn, rời xa khỏi Thần cung.
Nàng ta đã có được Tiếu.
Vậy có thể hay không nhường Vân Nhi cho ta?
Ta nhìn ngắm gương mặt nhỏ bé vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, bất giác lại nghĩ, liệu tiểu Vân Nhi có hay không sẽ hận ta ích kỷ, cứ như vậy mà chọn lựa thay nàng.
Nàng cũng yêu thích Hải Kỳ như vậy, thậm chí còn hơn cả ta…
Đời này của ta tưởng chừng có tất cả. Cuối cùng lại phát hiện ra, những thứ ta có được vốn là của người khác.
Nhìn lại về phía Thần Ma cung lần cuối, hình ảnh Tiếu bê bết máu siết chặt lấy tim ta... Ta dù có ghen tỵ với Hải Kỳ, nhưng y thuật của nàng, ta có thể bảo đảm, hơn nữa thần thể của Tiếu tự trị thương rất nhanh, nàng... sẽ không sao đúng không?
Thần giáo đã không còn là nơi chốn dành cho ta nữa, bởi vì đã không còn có người sẽ chờ ta về nữa.
“Chỉ trong một đêm, Thần tôn bị trọng thương, Thanh Long Đường bị thiêu rụi, Tiểu Thế tôn bị bắt cóc, Thần giáo uy danh một thời cứ như vậy mà chao đảo.”
“Ta còn nghe nói, có những giáo đồ Thần giáo thực ra chính là bị thôi miên! Thần trí mơ hồ cho nên họ mới bán mạng cho Thần giáo, nay vị Thần tôn kia sống chết không rõ, tà thuật trên người họ cũng được giải, vì vậy nên họ mới làm phản.”
“Aiya... Ngươi không biết đâu! Anh họ của cậu vợ bác trai em gái của hàng xóm nhà ta từng là người trong Thanh long đường kia! Hắn nói, vị Thanh Long đường chủ vốn chính là nhân tình của Thần tôn nha! Nhưng mà Thần tôn đó gần đây có người mới, không đoái hoài nàng ta, cho nên nàng ta mới tạo phản!”
“Di... Thần tôn kia không phải là nữ tử sao?”
“Chính là vậy! Ta cũng nghe nói vị kia cũng là một mĩ nhân khuynh thành!”
“Đúng là hồng nhan họa thủy mà!”
“Phải phải...”
...
“Ôi mẹ ta ơi! Kia chẳng lẽ là thiên tiên hạ phàm!”
“...”
“Bàn tử, ngươi nói vậy không sợ cọp mẹ nhà ngươi thiến ngươi sao? Mẹ nó! Mau chùi nước dãi đi kìa! Di... Là... là tiên nữ kìaa!!!”
“Từ bao giờ mà trấn Yên Hoa của chúng ta lại xuất hiện một mĩ nhân như vậy?”
“Phải! phải!”
“…”
“…”
Thật phiền...
Khó quản được nhất chính là mồm thiên hạ. Các người muốn bàn tán, vậy cứ bàn tán đi. Những gì người ngoài biết được, chẳng qua chỉ là những thứ ta muốn họ biết mà thôi. Còn thật sự ra sao? Haha.
Ta quyết định dừng chân tại trấn Yên Hoa cách Thần cung ba trăm dặm. Dù sao, đây cũng chính là nơi bắt đầu cho hoàn cảnh của chúng ta hiện nay. Vậy biến nó làm nơi kết thúc luôn đi.
Ta biết với mạng lưới Ảnh của A Bạch thì cho dù ta có trốn tới Cửu trùng Thiên nàng cũng có thể đến lôi ta về. Nhưng cố tình đã hơn mười lăm ngày cũng không có ai ‘ghé thăm’ ta. Ta cũng tự hiểu rằng Tiếu cuối cùng đã quyết định buông tay ta rồi.
Ta dựa theo trí nhớ mà tìm tới Thúy Hương Lâu. Nơi này... năm đó khi Tiếu đưa ta trở lại từ núi Thiên Hồ đã nghỉ lại tại đây một đêm. Con hồ ly ngốc thế nhưng lại nghĩ Thúy Hương Lâu này là khách điếm dành cho nữ tử!!! Lại còn thuê gian phòng có giường lớn nhất...
Sau ba năm ta lại trở lại đây, cũng chỉ vì muốn tìm về một chút kí ức ngọt ngào cuối cùng của năm đó. Chỉ khác là, khi đó ta là quý nhân chỉ lo không có gì chơi, còn giờ đây ta không có gì để dựa dẫm, lại phải chăm sóc cho một tiểu hài tử, muốn sống sót sao? Lo mà kiếm tiền đi!
“Ta muốn làm công!”
“Di... cô nương là muốn...” Ma ma chủ quản của Thúy Hương Lâu ngước lên nhìn ta lập tức kinh hãi.
“Nhà bếp các người còn chỗ trống không? Ta muốn phụ việc nhà bếp.”
“A... hả... cái này...”
“Ta không có tài cũng chẳng có sắc, ca múa không biết, chỉ có chút sức khỏe, lại đang vướng bận con nhỏ, không thể làm việc quá nặng nhọc được, nhưng mà chạy việc vặt trong nhà bếp thì vẫn có thể. Bà chủ có thuê hay không?”
Nói rồi ta tiện tay bóp nát con hổ chặn giấy trước mặt ma ma chủ quản, khiến mặt bà ta lập tức tái mét.
“A... Đ... đương nhiên là có ah~ Hahah... Ách... Xin hỏi quý danh ph... cô nương... Ha ha... ha ha...”
“Ta họ Vương, tên... Mặc Trúc.”
“Aiya... V... ra là Vương cô nương! Hân hạnh hân hạnh... Vậy... từ nay ngài cứ... cứ vào trong bếp phụ việc đi... ha ha... ha.”
Cho nên cuộc đời ta lại một lần nữa đi vào lối ngoặt.
Mười ba tuổi, ta gặp Tiếu, cuộc sống sung sướng vô ưu vô lo bắt đầu.
Mười tám tuổi, ta xa Tiếu, cuộc sống bươn chải bây giờ lại bắt đầu.
Nhưng mà,
Ta có chút phiền.
Hiện thực và dự định lúc nào cũng cách nhau thật xa.
Ta chỉ là một phụ việc nho nhỏ thôi có được hay không? Cớ chi đám ruồi bọ ở đâu cứ tìm lấy ta hoài? Nghĩ ta là cá thối sao?
Muốn nạp ta làm thập tam phòng? Ta cho ngươi hết đường ngồi dậy mà đậu thập nhị phòng! Quan phủ ở đây không có vương pháp? Ta đánh cho cả nha môn kêu cha gọi mẹ.
Hừm. Lão già gần đất xa trời mà cũng mặt dày không ít, muốn ta hầu lão dùng bữa sao? Thưởng thức bã đậu đi!
Lại còn đám người bu nhu hay cản đường ta nữa! Ta chỉ là muốn yên ổn làm công thôi, các ngươi muốn nhìn sao? Vậy tắm nước gạo đi!
Tiểu Vân Nhi như cũng hiểu được ta vất vả, cả ngày ngủ lăn lóc như củ khoai, chỉ tới khi ta mớm sữa bò cho nàng mới chịu tỉnh lại.
Thi thoảng ta lại kiểm tra một lượt nhưng mà cũng không có thấy đuôi hồ ly của nàng lộ ra. Cũng thật lỳ quái, ngay cả Tiếu cũng đôi khi không kiềm chế được mà lộ đuôi ra ngoài, A Hồng cùng A Bạch dù chính là đuôi của Tiếu nhưng mà các nàng cũng chưa bao giờ giấu được cái đuôi.
Tiểu hồ ly biến thành trẻ sơ sinh có thể không khác gì người thường. Có phải pháp lực đã đạt tới cảnh giới rất cao rồi không?
...
Ma ma Thúy Liễu dăm bữa lại tới phòng củi ta ở kêu khóc một trận, nhưng thủy chung cũng chưa có ý đuổi ta đi. Mà trái lại lại bám riết lấy ta hết lời dụ dỗ ngon ngọt, nào là khuynh quốc khuynh thành gì đó, nào là thiên nữ hạ phàm gì đó, mỗi này đều ca đi ca lại tới mức ta nhắm mắt cũng nhắc lại được y nguyên từng từ!
Bà nói ta chỉ cần lên đài hát múa mỗi đêm sẽ không cần cả ngày vất vả trong nhà bếp. Tưởng ta là trẻ lên ba hay sao? Hát múa xong còn không phải phục vụ cho đám đàn ông dung tục nào đó?
Bà nói ngân lượng kiếm được cũng nhiều hơn, có thể mua được nhiều sữa bò cho tiểu Vân Nhi… Cái này làm ta bận lồng đôi chút, tiểu Vân Nhi cần sữa, mà cố nhiên sữa bò lại rất đắt, bởi vì chẳng có mấy nông hộ nuôi bò lấy sữa cả. Ngày nào ta cũng phải tự mình đi ra ngoài thành tới mấy thôn trang gần đó mua sữa bò.
Trước đây ở trong Giáo chưa bao giờ phải lo nghĩ tới làm sao mua được sữa, mà sữa cho Vân Nhi luôn là loại thượng đẳng. Cũng vì thế mà tiểu gia hỏa không ăn thứ gì khác! Nếu không ta cũng không cần đau đâu như vậy.
Lại nói trở thành vũ cơ rồi sẽ có người giúp ta ngày ngày đi mua sữa, vậy sẽ có thế được ngủ thêm một chút! Tiểu hồ ly thúi ngoan ngoãn ban ngày tới đêm lại thức thật mệt chết ta.
Cho nên ta theo vũ sư học múa, miễn cưỡng cũng coi như đạt yêu cầu. Còn ca hát sao? Ma ma nghe thử ta ca một lần liền bóp nát ly trà trong tay, sau đó nằm liệt giường ba ngày!
Từ ngày ta bắt đầu tập múa, bữa ăn liền có thêm món gan heo... Đầu bếp nói là để bổ máu… Các vũ công vũ sư không hiểu sao cứ lần lượt trào máu mũi, có kẻ thậm chí cứ như vậy mà ngất xỉu. Ban đầu vốn có một dàn mười hai vũ cơ múa cùng ta, khi hoàn thành bài múa lại chỉ còn mình ta độc diễn!
Ngày ta biểu diễn lần đầu tiên, ma ma nước mắt ngắn dài nhìn ta kéo khăn che nửa mặt mới chịu lên sân khấu. Đùa sao? Cớ gì lại phải trưng mặt ra cho mấy kẻ đăng đồ tử kia nhìn? Kì kèo một hồi, cuối cùng ta đành phải dùng miếng vải mảnh như cánh ve để che mặt, mỏng như vậy, có khác nào không che?
Đang lúc nhạc còn tấu, ta còn chưa có múa hết bài, đã nhận thấy không khí xung quanh hết sức quỷ dị! Người ta nói thanh lâu chính là nơi nào? Tại sao lại không khí lại quỷ dị như vậy!?
Ngay cả nhạc sư cũng quên tiết tấu, bản nhạc tấu lên lỗi âm liên tục, làm ta bước trật nhịp không thôi. Không muốn tấu nhạc nữa sao?
Cho nên ta dừng hẳn lại, không múa nữa. Nhìn một lượt xung quanh mới âm thầm giật mình một phen, sao ai cũng như bị dính phép định thân!
Nếu đã không ai còn xem, vậy ta cũng không nhọc thân diễn tiếp.
Cho tới khi ta trở lại hậu viện mới bắt đầu nghe thấy âm thanh huyên náo bùng nổ trở lại, náo động gấp mấy lần bình thường. Tại sao? Không quan tâm.
Ta ra điều kiện với ma ma là phải cho ta phòng ngủ có giường lớn nhất, chính là căn phòng Tiếu đã từng thuê. Ma ma cũng sảng khoái hoa chân múa tay đáp ứng không một chút do dự, lại mỗi ngày tới cửa phòng ta bù lu bù loa một phen.
Dù sao thì vẫn phải kiếm cơm, nên mỗi tối ta cũng sẽ ra múa một điệu. Ta cũng không có ngốc đến mức không nhận ra giá trị của mình. Nhân sinh ấy mà, thứ càng khó cầu lại càng quý, ta càng làm cao thì đám ngu muội lại càng mê mẩn vì ta. Cũng không rõ bao nhiêu kẻ bị ta tiễn tới gặp đại phu rồi.
Cuộc sống của ta cứ như vậy mà yên bình trôi qua ba năm.
Tiểu Vân Nhi từ một hài tử lớn lên cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường, chính là một Tiếu thu nhỏ!
Mặc dù vẻ ngoài giống Tiếu, nhưng tính cách của nàng may mắn lại giống ta nhiều hơn. Tiểu gia hỏa rất giỏi tính kế người khác lại biết lợi dụng lợi thế của bản thân mà đòi hỏi người ta. Ngay cả ta nhiều lúc cũng thúc thủ vô sách với nàng.
Cũng chính vì nàng cứ mãi nhì nhèo khiến ta không chịu nổi, nên cuối cùng đành phá lệ đồng ý với ma ma tới lễ mừng thọ của Dương gia.
Ngày đó khi đang mải mê trong điệu nhạc, ta lại cảm nhận được sát khí không nhỏ! Quét mắt khắp một lượt xung quanh, một bóng dáng màu tím nhạt hút lấy tầm mắt ta...
Nàng trùm một chiếc nón phủ màn che nên ta không thể thấy mặt. Nhưng bóng dáng đó quen thuộc như vậy, ánh mắt nhìn ta cách một lớp màn lụa cũng không thể che dấu được, khí tức quanh người nàng lại quỷ dị khác thường...
Như thể...
Nàng động sát tâm!
“Không được!!”
Trước khi nàng phát bạo khí làm hại những người xung quanh, ta đã phi thân tới kéo nàng bay lên không trung tránh xa khỏi hiện trường. Cho nên may mắn, đại sảnh Dương gia chỉ bị sụp mất một nóc tiền viện, không có ai bị thương.
Ta thầm nghĩ không ổn, cũng không thể để nàng làm hại những người này. Trước khi nàng phát bạo khí lần hai, ta liền phi thân kéo nàng xa khỏi thành trấn.
Bỗng dưng ta cảm giác… người ở đằng sau lại đột nhiên nhẹ bẫng đi…
Cho đến khi ta đáp xuống đất, trong tay chỉ còn nắm được ngoại bào tím nhạt của nàng buông thõng xuống. Từ bên trong tay áo thùng thình bò ra nguyên hình của nàng…
Nhưng mà…
Bộ lông trắng bạc nàng tự hào từ bao giờ lại loang lỗ xanh đen như vậy…
Cửu vĩ nàng hay chải chuốt từ bao giờ chỉ còn lại một…
Mà ánh mắt kia nhìn ta, không phải là nàng…