Nước Pháp, giống bức tranh của hạo sĩ MONEE trường phái ấn tượng, không cách nào lý giải phân tích, lại xinh đẹp khiến cho người ta phải than thở.
Những lời đó là một đoạn mà Đồ Đông Nhan đọc được trong một tạp chí, vì cô chưa bao giờ xem tranh của họa sĩ MONEE, nên hoàn toàn không có cách nào kiểm nghiệm được nó xinh đẹp đến ngạt thở như thế nào.
Nhưng bây giờ cô đang ngồi trên chiếc xe riêng mà Lãnh Quân Dương phái tới sân bay để đón mọi người, đôi mắt nhìn cảnh vật xinh đẹp bay vút qua bên ngoài, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác xinh đẹp khiến cho người ta ngạt thở là gì.
Trời ạ, thật là đẹp, mỗi một phong cảnh đều khiến cho người ta phải than thở.
Kiến trúc thanh lịch hoài cổ, quán cà phê lộ thiên nhàn nhã, đường phố sạch sẽ... Cô cho rằng những phong cảnh này đã đủ khiến con người ta kinh hãi, không ngờ xe càng đi về vùng ngoại ô, những đồi núi, dòng sông, những đồng cỏ xanh như một tấm nệm, xinh đến khiến người ta không thẻ dời mắt, không bỏ qua bất kỳ cảnh đẹp khiến lòng người say đắm này.
Mới đầu thu, rừng núi Phong đã nhiễm màu đỏ rực.
Xe bọn họ đi theo con đường cao tốc đến một vùng quê, nhìn những đồng ruộng xanh mênh mông bát ngát phía trước, cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, một pháo đài cổ kính hùng vĩ xuất hiện trước mắt, xe của bọn họ mới dừng lại.
Vì liên quan đến công việc, Lệ Hằng và Dịch Ngạo Dương đã gặp qua không ít biệt thự lớn, cho nên cũng không có phản ứng gì. Nhưng ba người kia lần đầu ra nước ngoài du lịch, phản ứng thú vị hơn nhiều, họ nghẹn họng, nhìn trân trối kiến trúc hùng vĩ trước mắt, hít một hơi vẫn không thể nói ra lời, thậm chí họ còn thiếu chút nữa không nhìn đường.
"Cẩn thận một chút." Lệ Hằng nhanh tay lẹ mắt kéo bà xã suýt chút nữa thì đụng vào bể phun nước lại, cùng Dịch Ngạo Dương cũng bất đắc dĩ liếc mắt buồn cười, vì trên tay anh cũng có hai người phụ nữ vừa mới đã phải bậc thang, thiếu chút nữa là ngã xuống.
"Hạo Vân!"
Tiếng hét chói tai của trẻ con như phá vỡ ma chú , kéo thần trí của ba cô nàng này quay về.
Họ quay đầu nhìn bọn nhóc vui vẻ chạy về phía Lãnh Hạo Vẫn đang đứng trên bậc thang, nửa năm rồi bọn nhóc không gặp nhau, nhìn bọn nhóc người thì dùng một quyền đánh lên vai người này, người lại hỏi thăm sức khỏe đối phương, mà Lãnh Quân Dương và Đồ Xuân Tuyết cũng xuất hiện bên cạnh bọn nó.
"Thu Phong, Đông Nhan, Hạ Mỹ!" Đồ Xuân Tuyết kích động kêu lên với các cô, lại lập tức chạy về phía bọn họ.
"Xuân Tuyết!"
Ba người kia gần như cùng lúc chạy về phía Xuân Tuyết, bốn người khoa trương ôm nhau như mấy chị m thất lạc lâu năm gặp lại, ôm thật chặt, đứng một chỗ rồi còn nhảy lên, chỉ thiếu là không rơi nước mắt thôi.
"Đã lâu không gặp, cậu khỏe không?"
"Lãnh Quân Dương có chăm sóc cậu tốt không, để mình nhìn xem."
"Hình như cậu trở nên xinh đẹp hơn, ngày càng giống phu nhân nhà giàu rồi."
"Chờ một chút, để mình nhìn cậu rõ ràng một chút, có phải cô trở nên béo rồi không? Nếu không sao bụng lại nổi lên như vậy?"
"Oh my god, Xuân Tuyết, không phải cậu có rồi chứ?"
"Có thật không, có thật không, Xuân Tuyết? Cậu thật sự có?" Ba cô gái hoàn toàn không cho Xuân Tuyết cơ hội để nói chuyện.
"Ừ." Đồ Xuân Tuyết ngượng ngùng gật đầu.
"Oa, sao trong điện thoại, cậu lại không nói chuyện này với bọn mình? Chúc mừng cậu! Chúc mừng cậu!"
"Mình mới nên chúc mừng cậu, Đông Nhan. Chúc mừng cậu đã kết hôn."
"Chúc mừng Đông Nhan có được hạnh phúc, đứa trẻ có được ba mẹ."
"Đúng rồi, rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Là..." Bốn cô gái hưng phấn tụ lại một chỗ, người này một câu người kia một câu, vĩnh viễn không nói hết chuyện, những ông chồng chỉ có thể tự mình cố gắng thôi.
Lãnh Quân Dương mang theo nụ cười chào đón bước xuống bậc thang, đi tới trước mặc Dịch Ngạo Dương và Lệ Hằng. Anh bắt tay với Dịch Hạo Dương trước rồi mới quay sang nhìn Lệ Hằng.
"Xin chào, lần đầu gặp, tôi là Lãnh Quân Dương." Anh đưa tay với người đàn ông đầu tiên gặp.
"Xin chào, tôi là Lệ Hằng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."Lệ Hằng cầm tay anh, mỉm cười nói.
Lãnh Quân Dương không nhịn được nhẹ nâng chân mày với câu nói sau cùng của Lệ Hằng. "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu?"
""Tên gia hỏa bắt cóc Xuân Tuyết, cái tên họ Lãnh, ba Hạo Vân, ừ, còn một tên khá dài, hình như gọi là..."
"Người không chịu làm rõ vấn đề đã hiều lầm lung tung, tổng giám đốc thiết kế hẹp hòi." Dịch Ngạo Dương giương môi tiếp lời.
"Cảm ơn, chính là cái này." Lệ Hằng quay đầu nói lời cảm ơn với anh, sau đó lại dùng nụ cười như không cười nhìn Lãnh Quân Dương, rồi nói với anh một lần. "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Có như ba người họ vẫn không tha thứ tôi chuyện khiến cửa hàng TheFourSeason đóng cửa." Anh không nhịn được cười khổ.
"Không sai." Dịch Ngạo Dương cười vô cùng vui vẻ. Thật may trong quá trình anh và Thu Phong nối lại tình xưa, không có đắc tội với những cô nàng này, nếu không anh nhất định sẽ rất thảm.
Lãnh Quân Dương lắc đầu, lộ ra nét mặt cam chịu. Tiếp đó anh hít sâu, lại đối mặt với nét mặt vui vẻ của Dịch Ngạo Dương và Lệ Hằng. "Tôi nghe nói anh kết hôn với Đông Nhan? Chúc mừng anh."
"Cảm ơn."
"Có vẻ con đường theo đuổi vợ của anh, thuận lơi hơn tôi và Ngạo Dương."
"Mới là lạ." Dịch Ngạo Dương cười vang. "Người này hại Đông Nhan vì anh ta chịu một cái tát, giận đến mức bây giờ Hạ Mỹ và Thu Phong vẫn còn chê cười!"
"Xảy ra chuyện gì?" Lãnh Quân Dương quan tâm hỏi.
"Chuyện này nói rất dài dòng." Lệ Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Vậy thì vào trong rồi hãy nói." Lãnh Quân Dương vỗ vai anh, xoay người đi về phía vợ mình đang nói chuyện đến quên tất cả với chị em, nhắc nhở cô có nên đưa mấy người vào đại sảnh ngồi rồi nói chuyện tiếp hay không, dù sao đàn người đã ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại ngồi xe hai giờ mới đến được đây, nhất định cũng mệt mỏi.
Đồ Xuân Tuyết được ông xã nhắc nhở như vậy, lúc này mới phát hiện mình lại mơ hồ rồi. Cô theo thói quen nói ba tiếng xin lỗi, sau đó lôi kéo ba người chị em của mình vào trong tòa lâu đài.
Đoàn người vừa nói vừa cười đi vào trong, về phần mấy đứa nhóc, ngay lúc vừa đến cả năm đứa đã chạy vào trong thám hiểm pháo đài này rồi, đâu còn thấy bóng người nữa.
Lệ hằng tỉnh vì đối, nhưng không thể xác định được mình bị đánh thức vì loại đói nào.
Bà xã thân yêu của anh đang nằm sấp ngủ trên người anh, một tay ôm ngang lồng ngực anh, gương mặt dính lên lồng ngực anh, một chân lại vắt ngang qua đùi, khẽ tựa vào nơi đã sớm cứng rắn của anh, hơn lớp áo ngủ của cô còn vắt sang hông, lộ ra đôi chân thon dài, cùng bao gồm cả viền mông xinh đẹp dưới quần lót của cô.
Anh hoàn toàn không cách nào di chuyển ánh mắt ra khỏi cảnh đẹp của vợ mình, càng không thể khống chế bàn tay mình xoa nắn cặp mông đẹp của cô, không thăm dò vào quần lót mỏng.
Trời ạ! Anh không nên quấy rầy giấc ngủ của cô, vì cô mệt muốn chết rồi. Hôm qua ngồi máy nay mười mấy tiếng liên tục, lại nói chuyện với chị em cô đến nửa đêm, mới bị mấy người chồng bọn họ ép buộc tan họp, trở về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù cô không nguyện ý, nhưng sự thật cũng chứng minh cô đã mệt muốn chết rồi, vì cô vừa nằm lên giường, không đến một phút đã ngủ mất, hơn nữa cả buổi tối gần như không lật người.
Nhìn cô ngủ, đôi môi khẽ hé mở, hô hấp vững vàng, nhìn một cái cũng biết cô đang ngủ rất say, nhưng ông trời tha thứ cho anh, anh thật sự không có biện pháp khống chế tay mình không đụng vào cô, đôi môi anh di chuyển xuống hôn lên môi cô, liếm mút. Cô hấp dẫn như thế, mềm mại, ngọt ngào, khiến anh cứng rắn đau đớn.
Cô yêu anh, cô sẽ tha thứ cho việc anh không thể khống chế được chứ?
Cô cúi người hôn anh, sau đó ngẩng đầu, thâm tình nói với anh. "Em yêu anh."
Lệ Hằng mỉm cười, cành môi đột nhiên đánh về phía cô, cho cô một nụ hôn nhiệt tình. "Anh cũng yêu em, bà xã." Anh áp trán mình lên trán cô, nói.
Mỉm cười hôn trả anh, Đồ Đông Nhan gối đầu lại ngực anh, cảm thụ hạnh phúc chưa từng cô trong giờ phút này.
Thì ra hạnh phúc có thể trở nên hạnh phúc hơn!
Mà bây giờ, chỉ còn Hạ Mỹ nữa thôi...
--- HOÀN ---