Mèo nhỏ cùng bánh bao đang ở trên phòng hì hục ngồi làm một cái nhà xinh xắn đáng yêu cho Châu Châu thì nghe thấy một giọng nói oanh tạc cả gian phòng khách.
Hai đứa đồng loạt quay đầu nhìn cánh cửa kia dường như vừa rung rinh bởi cơn bão táp khi nãy, sau đó lại nhìn nhau, trong lòng cùng mách bảo nguy hiểm cận kề.
Đứng dậy, bánh bao khẽ thở ra:
" Tiêu rồi, chắc chắn là baba phát hiện Châu Châu rồi!"
Mèo nhỏ bên cạnh bình thản hơn:
" Vậy thì hay quá, xuống dưới nói với y luôn."
Khi mèo nhỏ định đi thì bánh bao kéo tay cậu giữ lại, khuôn mặt trắng bệch, lắp bắp nói:
" Nhưng mà baba rất ghét mèo đó. Tớ quên mất điều này, nếu không thì đã...Chắc là baba sẽ sớm đá đít Châu Châu đi thôi, huhu."
Mèo nhỏ nhìn thái độ của bánh bao, trong đầu không hiểu lắm. Hôm trước khi cậu nói chuyện với Mễ Ly về việc nuôi mèo, Cốc Khiếu Thiên cũng đâu bài xích hay phản đối gì? Hay là cậu nhớ lầm?
" Tiểu Vũ à, hình như cậu nhầm rồi ý. Khiếu Thiên không có ghét mèo nha."
Bánh bao chớp chớp mắt, sự sợ hãi đều bị câu nói kia của mèo nhỏ đánh bay. Lần này tới lượt bánh bao cảm thấy hình như trí nhớ của mình đã có vấn đề rồi thì phải?
Hai thiếu niên kia cứ trốn mãi trong phòng đứng suy nghĩ thật lâu, sau đó mới chịu ló mặt đi xuống dưới. Vừa nhìn thấy người kia túm lấy dây đeo cổ của Châu Châu, Lam Sơn đã trừng lớn mắt, chạy nhanh xuống dưới.
" Khiếu Thiên, mau thả Châu Châu xuống!!!"
Châu Châu khi nãy còn hung mãn cắn y một cái, bây giờ thì cứ đôi mắt đẫm lệ đáng thương nhìn cậu chủ với bánh bao.
Ư ư, cậu chủ ơi~~~~
Cốc Khiếu Thiên gương mặt lãnh đạm liếc nhìn Châu Châu một cái, sau đó dứt khoát ném qua phía Lam Sơn. Châu Châu rơi tỏm vào vòng tay của cậu chủ, cái đầu trìu mến cọ cọ vào ngực cậu.
Nhìn bé mèo của mình bị dọa đến sợ hãi, Lam Sơn ấm ức ngước mắt nhìn Cốc Khiếu Thiên. Cốc Vũ ở bên cạnh tuyệt nhiên không dám nhìn baba mình, chỉ chăm chú nhìn Châu Châu.
Đôi mắt màu ngọc bích kia làm cho bánh bao đỡ hoảng phần nào.
Lam Sơn vuốt lông mèo rồi đuôi mèo, cúi đầu hôn chốc chốc lên trán Châu Châu rồi mới nhìn Cốc Khiếu Thiên nói:
" Ngài đừng hung hãn như vậy có được không?"
Cốc Khiếu Thiên lườm mèo nhỏ một cái, nhớ về quá khứ dính dáng tới mèo, y lại cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.
Chuyện chẳng qua là vào năm Cốc Vũ ba tuổi, bánh bao đã mang một con mèo hoang về nhà chăm sóc. Cốc Khiếu Thiên khi đó cũng không phải là loại người bài xích vật nuôi, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó cả.
Trong một lần Cốc Vũ thả mèo đi long nhong trong nhà, không khéo bé mèo ấy đã quậy tung cả thư phòng của Cốc Khiếu Thiên. Tài liệu của y đều bị cào mấy đường, rách tươm. Đồ đạc trong phòng cũng bị đảo lộn không ít.
Cốc Vũ lần đó suýt bị đánh đòn chỉ vì bé mèo của mình.
Lần khác, Cốc Khiếu Thiên vừa mới tắm xong, một thân cường tráng bước ra ngoài liền cảm thấy ngực mình đau rát. Cúi mặt nhìn xuống mới phát hiện bé mèo kia chẳng biết từ đâu đáp xuống ngực y, vì sợ bị ngã nên dùng cả sáu móng vuốt bám chặt vào ngực y.
Lần đó, là lần cuối bé mèo ở trong nhà.
Cốc Vũ khi tiễn em ra đi đã khóc nức nở, sau đó trở về nhà, nhìn vết thương trên ngực baba, cậu lại khóc thêm lần nữa. Nước mắt con thơ làm cho lòng cha không nỡ phạt nỡ đánh, cuối cùng Cốc Vũ thoát được một kiếp nạn.
Nhớ lại những chuyện này cùng với việc khi nãy của Châu Châu gây nên, Cốc Khiếu Thiên càng không muốn nói đến. Trong lòng sớm dự định ngày mai phải đá đít con mèo kia ra khỏi nhà.
Lam Sơn đương nhiên không biết sự tình năm ấy, nhưng khi cậu liếc xuống bàn tay của y, phát hiện một việc gì đó thì cơn ấm ức liền được xua tan. Thả Châu Châu qua cho Cốc Vũ chăm sóc, Lam Sơn nói:
" Cậu mang Châu Châu lên phòng đi."
Cốc Vũ nuốt khan nhìn ba mình một cái rồi nhanh chóng xoay gót, chạy tót lên phòng. Còn Lam Sơn lại nắm tay y, kéo đến ghế salon. Lôi ra một hộp sơ cứu, mèo nhỏ ngồi đối diện, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa lo lắng nâng ngón tay bị cắn của y lên.
" Em xin lỗi. Ngài đau lắm không?" Lam Sơn ngước mắt nhìn y.
Cốc Khiếu Thiên lúc này mới có thể thoải mái cười lên một chút, tuy vẫn lạnh lùng nhưng đã đỡ hơn khi nãy rất nhiều. Nếu so với vết thương trên ngực năm đó thì cái này chẳng là gì cả.
Nó chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Lam Sơn cẩn thận dán băng cá nhân vào rồi thổi phù phù hai cái. Vẻ mặt nom rất ngoan ngoãn. Cốc Khiếu Thiên lần nữa bị biểu tình này làm cho tan chảy cõi lòng, cơn tức giận cũng biến mất luôn.
Càng ngày y càng không có tiền đồ.
" Em đảm bảo lần sau Châu Châu sẽ không như thế nữa."
Cốc Khiếu Thiên vẫn còn trầm ngâm chưa lên tiếng. Kỳ thực, y ghét mèo nhưng luôn dính tới mèo. Cuộc đời vốn không công bằng tí nào.
Con mèo nhỏ hư hỏng khi nãy được đưa đi không lâu thì có con mèo to xác khác đang cố lấy lòng y. Lam Sơn thản nhiên ngồi lên đùi y, bàn tay còn nhẹ nhàng xoa xoa vết thương kia, mắt chớp chớp:
" Hết giận rồi nhé."
Cốc Khiếu Thiên cũng cạ cạ vào ngón tay cậu như trêu đùa, hồi lâu đành buông bỏ tội lỗi khi nãy.
" Ừm. Lần sau còn gây thêm chuyện gì nữa, đừng trách tôi đấy."
Lam Sơn nghe xong, mặt mũi tươi rói, hôn lên mặt y một cái thật sâu rồi đứng dậy, hý hửng la lên:
" Tiểu Vũ à, Khiếu Thiên đồng ý cho Châu Châu ở lại rồi~~~~"
Nhìn dáng vẻ của mèo nhỏ hưng phấn chạy lên phòng, Cốc Khiếu Thiên chỉ muốn đi ngâm nước nóng cho đầu óc thư giãn thôi. Cái điệu này thì y thua thật rồi.
Mèo nhỏ cùng bánh bao lần nữa trốn trong phòng, chơi cùng Châu Châu. Phải nói là hai thiếu niên này đam mê mèo còn hơn đồ ăn nữa đó.
" Cái này gắn lên có ổn không?"
" Nó hơi chật, mà thôi gắn lên cũng đáng yêu."
Mèo nhỏ gắn cái xúc xắc lên nóc nhà của Châu Châu. Sau đó hai đứa nhìn Châu Châu đang lăn lộn vài vòng trong nhà mới mà cười khình khịch vui vẻ.
Ngả lưng xuống giường, bánh bao quay đầu nhìn mèo nhỏ nằm bên cạnh:
" Tiểu Lam, cậu đúng là thiên tài đó. Trước đây ba tớ ghét mèo cực."
Sau câu nói đấy, câu chuyện tình duyên của chủ tịch Cốc với bè mèo hoang lần nữa được khơi gợi lại. Lam Sơn nghe xong, đôi mắt mở to đầy kinh hãi.
Hóa ra những vết sẹo mờ mờ trên ngực Cốc Khiếu Thiên là vì...vì sự cố năm đó? Bất giác nhớ đến bờ ngực cường tráng kia, mặt mèo nhỏ đỏ bừng lên, cơ thể cũng nóng hừng hực.
Á, chết rồi, tua tua ngay!!!
Bánh bao ở bên cạnh nhìn biểu tình của cậu có chút khó hiểu liền hỏi:
" Sao mặt cậu đỏ dữ vậy?"
Mèo nhỏ lúc này chỉ muốn trốn xuống một cái lỗ khác. Chỉ nghe một câu chuyện về vết thương ở ngực do mèo cào mà cậu cư nhiên nghĩ đến thứ khác. Rõ ràng bị y dạy hư rồi!!!
" Không, không có gì." Mèo nhỏ lắp bắp, " Dù sao y cũng chấp nhận rồi nên không sao đâu."
Bánh bao cũng vui vẻ cười, " Đúng, thật vui~"
Hai thiếu niên lại tiếp tục tám xuyên lục địa cho đến tận khuya. Khi Cốc Khiếu Thiên làm xong việc liền rời khỏi thư phòng, trực tiếp đi qua phòng con trai mình.
Nhìn thấy Cốc Vũ đang xem tivi, mèo nhỏ bên cạnh lại lăn ra ngủ mất dạng, Cốc Khiếu Thiên nhịn không được mà nhíu mày. Nhìn thấy baba đứng ở cửa, Cốc Vũ có chút giật thót tim.
" Baba..."
Cốc Khiếu Thiên liếc nhìn con trai một cái, " Con ngủ sớm đi, mười một giờ rồi."
Cốc Vũ gật đầu ngoan ngoãn, " Dạ con biết rồi. Ừm...Tiểu Lam cậu ấy ngủ rồi ạ, hay là ba cứ-----"
Bánh bao chưa nói hết thì Cốc Khiếu Thiên đã sớm đi đến bên cạnh mèo nhỏ, bế cậu gọn trong vòng tay của mình. Thảng thốt nhìn cảnh tượng đó, bánh bao đáng thương nhớ lại đêm hôm qua, nồng nhiệt đến thiêu cháy căn nhà này!!!
Mặt bánh bao đỏ bừng.
Cốc Khiếu Thiên lại không để tâm đến biểu tình của con trai mình, chỉ lẳng lặng chúc cậu ngủ ngon rồi mang mèo nhỏ rời khỏi phòng.
Vùi sâu mặt vào gối, bánh bao chỉ hy vọng đêm nay mình được ngủ ngon giấc.
Kỳ thực, Cốc Khiếu Thiên đêm nay cũng không làm khó mèo nhỏ, dù sao làm mỗi ngày cũng không phải là tốt.
Đặt mèo nhỏ nằm xuống giường ngay ngắn, Cốc Khiếu Thiên nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cậu. Lúc này điện thoại của y cũng vừa hiện lên tin nhắn từ một nhân viên thân cận.
| Chủ tịch, thông tin về người ngài muốn hiện tại vẫn chưa có. Tôi sẽ thử một lần nữa.|
Đôi mắt ấy chợt tối xuống khi đọc xong dòng tin nhắn kia, sau đấy liếc qua phía bên cạnh, suy nghĩ của y về người kia ngày càng miên man hơn.
Với một lòng kiên định cùng với sự tiếp sức của chủ tịch Cốc, Lăng Quang Lãm càng ngày càng mặt dày đeo bám Lâm Võng hơn. Mà hành động thiết thực nhất của y chính là ngồi dính mông ở tiệm bánh Hạnh Phúc.
Các nàng nhân viên ở đấy đều thân quen với gương mặt điển trai thân thiện của Lăng Quang Lãm mất rồi. Chỉ có ông chủ là không nhịn được, thường xuyên dùng lời lẽ xua đuổi người kia đi.
Nhưng có một sự thật phũ phàng chính là nhờ Lăng Quang Lãm ở đây mà tiệm bánh ngày càng có nhiều người đến, nhất là nữ sinh ở trường học đối diện.
Với việc này, Lâm Võng không phản đối việc y ngồi dính mông ở đây nữa, trực tiếp lợi dụng luôn.
Khi Lam Sơn làm xong việc liền hý hửng chạy lại ngồi đối diện Lăng Quang Lãm, tám chuyện cho y đỡ buồn.
" Kế sách ngồi dính mông của anh có vẻ tốt đấy!"
Lăng Quang Lãm nhìn cái bánh thứ mười của mình, cười không nổi:
" Phải, tôi cũng thấy mình sắp mất dáng luôn rồi!"
" Haha, anh ăn ít lại thôi. Tôi nghĩ anh cứ vung tiền thôi, đừng ăn."
Lăng Quang Lãm cười méo mặt, " Tôi không ăn thì người kia sẽ đuổi tôi ngay, cho dù là trả tiền rồi."
Lam Sơn nhìn bộ dáng tội nghiệp kia, khẽ thở dài. Tay chống cằm, cậu ngân nga hát bài gì đó mà Lăng Quang Lãm ngồi đối diện nghe không hiểu, nhưng cũng lười hỏi cậu lắm.
Giọng Lam Sơn thanh thoát, trong trẽo, hát rất hay.
" Lam Sơn này, tôi không nghĩ chủ tịch Cốc lại khó tính như thế. Quản cậu như con trai."
Mấy hôm trước Lam Sơn nghe Lăng Quang Lãm nhắc chuyện kia rồi. Khi nghe xong cậu còn giật thót tim, mắt mở to không dám tin vào tai mình luôn.
" Nhưng cuối cùng ngài ấy cũng đồng ý rồi."
Lam Sơn lúc này tiu nghỉu, " Anh dám nói dối Khiếu Thiên."
" Haha, quyết tâm đón cậu với Lâm Võng vào vai này mà, tôi bất chấp hết. Dù sao hai người cứ diễn cho thật, chúng tôi sẽ canh góc máy quay cho phù hợp."
Lam Sơn ngồi nhổm dậy, " Vậy có cảnh kia không? Cảnh nóng đó!"
Ách...
Lăng Quang Lãm định giấu chuyện này đến khi Lâm Võng đồng ý mới nói ra, nhưng bây giờ Lam Sơn đã hỏi thì y cũng nói luôn.
" Có cảnh đấy, nhưng cậu chỉ cần để lộ vai trần thôi."
"..."
Lam Sơn nhìn Lăng Quang Lãm, trong lòng cầu nguyện cho số mệnh của y. Đạo diễn Lăng thì lại dời tầm mắt nhìn ông chủ Lâm ở đằng xa vừa mới mỉm cười với nữ sinh xinh xắn, không hiểu sao trong lòng mất mát đôi chút.
Hôm nay Lam Sơn đến trường của Phó Mộc Vĩ tham quan một chút. Dù sao từ khi đặt chân đến thế giới này, cậu dường như không đến trường học nữa.
Nhìn bọn học sinh tíu ta tíu tít thành từng nhóm, quậy phá om sòm mà Lam Sơn nhớ da diết. Vì Phó Mộc Vĩ chưa tan học nên Cốc Vũ với Lam Sơn liền ghé vào một nhà sách gần nơi đó.
Hai thiếu niên này cũng thuộc dạng mọt sách nên khi nhìn thấy nhà sách sang chảnh này, hai mắt liền sáng rực.
Cốc Vũ thích tìm hiểu về những câu thơ văn hoặc câu chuyện cổ xưa. Lam Sơn lại tò mò những điều kỳ thú, những gì kỳ lạ xung quanh Trái Đất.
Hai người chia ra hai hướng, đi tìm sách yêu thích của mình.
Lam Sơn nhìn từng kệ sách, lọc ra từng cuốn sách có bìa hấp dẫn rồi bắt đầu đọc sơ nội dung của nó. Có những bộ khiến mèo nhỏ phải cười cong đuôi mắt vì thú vị.
Ngó nghiêng tìm tòi một lúc, chợt ngón tay Lam Sơn khựng lại khi vô tình nhìn thấy một quyển sách với cái bìa rất quen thuộc. Đôi mắt cậu dường như không rời khỏi nó một giây nào cả.
Bước chân chậm rãi đi đến đó, một cảm giác kỳ quặc khiến lồng ngực của cậu khó chịu.
Cái bìa truyện màu xanh dương sẫm, gáy sách có để mấy chữ, không phải chữ Hán. Đôi mắt Lam Sơn mở to hơn, bước chân cũng vội vã đi đến đó. Khi gần chạm đến cuốn sách kỳ lạ đấy rồi thì trên vai cậu bị vỗ một cái.
" Tiểu Lam!"
Lam Sơn giật bắn mình, quay đầu nhìn Cốc Vũ. Gương mặt còn thất thần thấy rõ, mèo nhỏ lại xoay đầu, chạy tới chỗ khi nãy thì không thấy cuốn sách kỳ dị kia nữa.
Khỉ thật, mình đã thấy nó ở đây mà!! Đó...đó là...
Lam Sơn mím chặt môi mình.
Tại sao mình lại nhìn thấy cuốn truyện đó được chứ? Tại sao mi lại xuất hiện rồi biến mất như vậy?
Trong đầu Lam Sơn là tầng tầng câu hỏi không được giải đáp. Hình ảnh về cuốn truyện kia vẫn luẩn quẩn trong đầu mèo nhỏ không dứt.
Hết chương .