Lam Sơn kéo tay Lâm Võng đi được một quãng liền dừng lại, cái mặt tiu nghỉu thấy thương.
Khi nãy vừa nghe đến hai tiếng ngài Cốc, cậu đã suýt nữa chạy đến chỗ chiếc xe hơi ấy, mở cửa, mắng một loạt tiếng Việt để giải tỏa ấm ức. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn là không đủ dũng khí đối mặt.
Lâm Võng nhìn Lam Sơn cứ cúi mặt im lặng như vậy, anh cũng chỉ biết khẽ thở dài một hơi. Giữ lấy vai cậu, anh biết bây giờ mình có đeo mặt nạ làm trò thì cũng không được gì nên mới nhỏ giọng an ủi.
" Đừng buồn mà, đã từ bỏ rồi thì phải chấp nhận chứ!"
Lam Sơn khịt khịt mũi, khí trời ban đêm trở lạnh nên cậu không chịu được. Ngẩng đầu lên, cậu mím môi nhìn Lâm Võng:
" Ai bảo với anh là em từ bỏ?????"
"..." Lâm Võng đứng hình toàn tập.
Cái gì? Em còn không chịu từ bỏ? Nếu không từ bỏ thì khi nãy cứ lao lên xe mà ngồi, rồi dụ dỗ gạ tình còn có ích hơn đó!!
Lâm Võng cứng họng chỉ biết nói trong bụng, ngoài mặt thì thua triệt để. Lam Sơn ngược lại vẫn còn ấm ức không dứt, chẳng biết vừa rồi mình làm vậy thì Cốc Khiếu Thiên có tức giận không? Hay là có bận tâm không nhỉ?
Cốc Khiếu Thiên, tôi sẽ cho ngài nếm mùi đau khổ!!!!!!!!!!!!!!!
Vừa hạ quyết tâm trong lòng là thế, nhưng khi Lâm Võng khều nhẹ vai cậu, kết hợp với giọng nói dù lãnh đạm nhưng mang đầy vẻ quyến rũ, bao nhiêu quyết tâm của Lam Sơn đều bị đánh một phát rơi hết.
" Nếu tôi muốn nói với cậu về chuyện kia thì có lên xe không?"
Quay lưng lại, Lam Sơn trừng lớn mắt nhìn một Cốc Khiếu Thiên người thật đứng trước mặt mình. Đôi mắt vẫn không biểu hiện nhiều cảm xúc như mọi ngày đang nhìn chăm chăm vào cậu.
Lam Sơn nuốt khan, ngón tay khẽ động mà siết chặt lại.
Đuổi theo đến tận đây luôn sao? Cốc Khiếu Thiên, rõ ràng là ngài ghen a!!!
Lâm Võng đứng bên cạnh tuyệt nhiên không dám lên tiếng, vì anh biết sức ảnh hưởng của lời nói từ Cốc Khiếu Thiên như thế nào mà.
" Lâm Võng..." Lam Sơn khẽ lên tiếng làm anh giật bắn mình.
" Hửm?" Nhìn nhìn cậu.
Lam Sơn hạ vai, thở dài, " Em đi một chút nha! Một lát em về."
Sau đó liền tự giác bước đến xe của Cốc Khiếu Thiên, mở cửa, ngoan ngoãn ngồi vào đó. Riêng Cốc Khiếu Thiên thì vẫn đứng nhìn Lâm Võng một chút, ánh mắt quét từ trên xuống dưới làm anh lạnh cả sống lưng.
"... Ngài Cốc đi mau đi ạ."
Cốc Khiếu Thiên tựa như vừa hừ nhẹ một tiếng, lãnh khốc quay lưng bỏ vào xe ngồi. Cửa xe đóng lại, âm thanh nổ máy vang lên, bóng dáng bọn họ biến mất.
Lâm Võng đứng tại chỗ thở mạnh một hơi, lúc này mới dám bĩu môi.
Tưởng gì, cuối cùng cũng đi theo tiếng gọi trái tim rồi. Tiểu Lam, em quả nhiên không có tiền đồ!!!
Trên xe, hai người phía sau im lặng tuyệt đối làm chú tài xế có chút tò mò. Liếc mắt nhìn lên, chú thấy Cốc Khiếu Thiên vẫn lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có tên nhóc con nào đó mới thấp thỏm nhìn lén y hoài thôi.
Chủ tịch cao tay ghê, mới nói một câu mà cậu bé kia liền nghe lời đi theo. Uổng công mình kính nể, nói năng lịch sự mà không thèm nghe mình.
Chú tài xế thở dài, tiếp tục nhìn đường lái xe.
Quả thật Lam Sơn đã nhìn lén Cốc Khiếu Thiên không biết là bao nhiêu lần kể từ khi lên xe ngồi. Nhưng mà người nọ thì cứ một mặt lạnh lùng như vậy, thật bức chết cậu!
" Ngài Cốc, rốt cục thì có chuyện gì? Ngài mau nói đi, tôi không có thời gian đâu!"
Cốc Khiếu Thiên lúc này mới dời tầm mắt đặt lên thằng nhóc con nào đó, lồng ngực y vừa nhấp nhô một chút.
" Hiện tại đang ở đâu?"
Lam Sơn khinh khỉnh không biết sợ, " Ngài hỏi làm gì chứ? Ngài cũng đâu muốn chứa tôi."
" Đúng thế, tôi đâu bảo sẽ chứa cậu." Y khẽ cười lạnh.
" Ngài!!!" Con mèo xù lông, suýt thì thổ huyết.
Dựa lưng vào ghế, Lam Sơn khoanh hai tay trước ngực, tức tối nhìn đăm đăm vào cái ghế phía trước. Mà ghế phía trước là ghế của chú tài xế, khiến lưng chú giống như bị ai thiêu đốt.
Cốc Khiếu Thiên lần nữa nói, " Hiện tại đang ở đâu?"
Lam Sơn hậm hực, " Nhà bạn."
" Lâm Võng?"
" Đúng a. Nếu không có Lâm Võng thì tôi thật sự đã chết rồi."
Cốc Khiếu Thiên kề ngón tay ngay môi, gian hiểm mà cười lên, " Chết dưới sông?"
Cái đó...
Lam Sơn nuốt khan, liếc mắt nhìn y một cái rồi quay đầu ra cửa sổ, tiu nghỉu trả lời:
" Chết tâm a... Ngài tổn thương tôi rất nhiều đó."
" Là vì cậu tự rước."
"...Là ngài nhẫn tâm!" Lam Sơn không chịu thua, nói một lần, " Nếu như thật sự ngài không thích tôi thì cứ nói thẳng, sao cứ khiến tôi hy vọng chứ? Nếu không thích thì đừng ôm tôi, đừng đứng trước thang máy bày ra bộ mặt lo lắng đó. Giả dối, giả dối lắm ấy!!!"
Nghe những lời kia, không hiểu sao tâm y cũng nhói lên một chút. Đến cả lo lắng cho tính mạng của cậu ta mà cũng bị xem là giả dối à?
Cốc Khiếu Thiên nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt hơn ban nãy:
" Thế là cậu ghét tôi rồi?"
Lam Sơn ngẩng đầu nhìn y, " Ngài nghĩ tôi là đứa trẻ không biết suy nghĩ sao? Nói thích là chuyện đùa à? Tôi thích ai tôi đều nghiêm túc cả đấy! Đừng nghĩ tôi hư hỏng như vậy đi!"
" À, vậy là vẫn còn thích." Y cười một tiếng.
Cái sự úp mở khó hiểu của Cốc Khiếu Thiên làm Lam Sơn đứng ngồi không yên, tâm tình sốt ruột như bị lửa thiêu vậy. Cậu siết nắm tay, ánh mắt giận dỗi nhìn y.
" Ngài có thôi đi không? Rốt cục ngài muốn gì? Ngài muốn nói gì thì nói mau đi!!"
" Tôi định hỏi chỗ ở mới của cậu để bảo Thích Hạ đem đồ đạc của cậu qua nơi mới thôi. Vì Thích Hạ cũng không muốn giữ đồ người khác dùm."
Sao chứ?
Đôi mắt Lam Sơn ngây ra một lúc lâu vẫn chưa thích ứng nổi câu nói kia. Tay chân cậu luống cuống không biết nên đặt ở đâu, ngay cả cái nhìn cũng không biết phải xử lý như thế nào.
Hóa ra là vẫn muốn tuyệt giao với mình?
Lam Sơn hai mắt đỏ hoe, bàn tay run rẫy giơ lên, " Cốc Khiếu Thiên!"
Cốc Khiếu Thiên vừa nghe đến liền quay đầu nhìn một cái, chưa đầy ba giây thì một tiếng chát hằn lên mặt y. Ngay cả chú tài xế cũng bị giật mình bởi cái bạt tai kia.
Trời, chủ tịch...
Lam Sơn lúc này vẫn còn cắn môi kìm lại bản thân, nhìn gương mặt sững sốt của y, cậu còn muốn đánh thêm một cái nữa mới hả dạ.
" Tôi ghét ngài!!! Tôi điên mới đi yêu thích ngài!!!"
Sau đó ngông cuồng bất ngờ mở cửa xe làm cho chú tài không kịp xoay sở, thắng gấp một tiếng. Cả người Lam Sơn suýt thì ngã bật ra sau, nhưng vì cậu nắm vặn cửa chặt lắm nên không sao.
Đóng cửa xe hơi sầm một tiếng, Lam Sơn quay lưng, chạy đi.
Cốc Khiếu Thiên lần đầu tiên trong đời nhận lấy một cái tát như thế, lại còn từ một thiếu niên suy nghĩ chưa đến nơi. Nhưng cái đánh này lại vô thức làm cho y tỉnh ngộ một số thứ.
Trong lòng vẫn còn ngỡ ngàng đến mức không để ý xung quanh, báo hại chú tài xế phải gọi nhiều lần, y mới nghe.
" Chủ tịch, chúng ta đi tiếp chứ?"
Cốc Khiếu Thiên liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, không thấy bóng dáng của Lam Sơn ở đâu nữa, đôi mắt khép lại, " Quay đầu xe."
Lam Sơn cắm đầu chạy một lúc mới chịu dừng lại. Khi ngước mắt lên nhìn thì cậu phát hiện mình đã lạc vào chỗ nào đó vắng hoe, chỉ lác đác vài bóng người.
Nhìn ngó một tí, cậu phát hiện được hai, ba cặp đôi đang âu yếm tình tứ. Nhìn cảnh đó, Lam Sơn lần nữa ôm mặt khóc tu tu như đứa trẻ.
Mấy người có thể thôi âu yếm không? Huhu, sao mình lại chạy vào cái nơi quái gở này chứ!!!
Cốc Khiếu Thiên chết bằm, Cốc Khiếu Thiên chết tiệt!!!
Nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt, Lam Sơn cũng không ngại người khác nhìn thấy, sầu não ngồi bệt xuống bậc tam cấp. Giơ lên bàn tay vừa nãy hạ thủ với Cốc Khiếu Thiên, cái mũi nhỏ lại thút thít thành tiếng.
Mình khi nãy có đánh mạnh lắm không nhỉ? Đáng lý mình nên đánh thêm một cái nữa rồi mất tích luôn nha!!
Xoa xoa hai bàn tay, Lam Sơn lắc đầu thanh tỉnh, không muốn nghĩ đến con người vô tâm đó thêm nữa. Đứng dậy, cậu nhìn đông ngó tây, xác định hướng nhà Lâm Võng rồi đi về.
Nhưng vừa bước xuống một bậc thang liền gặp một số người không được đàng hoàng cho lắm. Bọn nó đầu gấu mặt ngựa, xăm trổ đầy mình. Nụ cười với hàm răng vàng ố, trông gớm ghiếc!!
Mẹ, nhìn ông cái gì?
Lam Sơn hờ hững liếc một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Nhưng bọn kia lỡ nhắm phải cậu rồi, nào buông tha dễ như vậy.
" Em ơi, cho tụi anh tí tiền đi."
Lam Sơn hơi khựng lại một chút, trong lòng tự nói, không xong rồi!! Định co chân lên chạy bán sống bán chết thì bị túm cổ áo lôi lại một cái.
Bọn nó đẩy Lam Sơn ngã mạnh xuống đất, uỵch một tiếng. Cậu đau lưng đến mức không ngồi dậy nổi, chỉ biết cố sức lùi lại, lùi lại phía sau.
" Mau tránh ra! Tao la lên đó!!"
" Ôi, ai quan tâm đâu em ơi! Tiền đâu, cho tụi anh đi."
Lam Sơn cắn môi, nhắm ngay chân giữa của một thằng mà đạp đến, đạp mạnh bằng hết khả năng của cậu.
Một thằng la lên như bị chọc tiết, hai thằng còn lại nhanh chóng bắt được chân cậu, một lần nữa ngã sấp xuống đất.
Ngực bị va chạm mạnh, Lam Sơn đau đớn, cắn răng để không phải khóc. Biết mình không tránh khỏi, cậu đột nhiên buông xuôi, muốn chết quách đi.
Hôm bữa không nhảy sông coi như sáng suốt, để hôm nay còn sống mà cho Cốc Khiếu Thiên một bạt tai. Bây giờ hận không còn nhiều, cậu muốn chết quách để về thế giới thực của mình a.
Nghĩ như vậy, Lam Sơn nhắm chặt mắt, chuẩn bị tâm lý!
Hồi lâu, cậu vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả, thay vào là một trận hét liên hoàn.
" Á, ự, hự..."
Lam Sơn khó hiểu ôm ngực ngồi dậy, quay đầu nhìn một cái. Bọn người lưu manh ban nãy tự dưng bốc hơi mất tiêu, chỉ còn có một người khác đứng đó, trầm ngâm nhìn cậu.
Ngước mắt lên, nhờ ánh sáng đèn đường, Lam Sơn nhận ra đó là ai.
Thôi tèo rồi, sao mình không chết quách dưới tay lũ kia chứ? Bây giờ được cứu nhưng rồi bị chính người vừa ăn tát của mình giết, ôi, tèo thật rồi.
Lam Sơn trong lòng lo đến sốt vó, còn định đứng dậy, đạp người kia một cái mới chịu chạy trốn cơ.
Không ngờ người kia đột ngột đi lại gần, cúi người xuống, vòng hai tay sang hông cậu, nhấc bổng cậu khỏi mặt đất.
Hể? ヾ( "・・`)ノ
Cốc Khiếu Thiên ẳm cậu gọn trong vòng tay của mình, ánh mắt nhẹ quét qua khuôn mặt còn ngỡ ngàng kia, hừ một tiếng.
" Sao? Còn muốn đánh tôi một cái nữa?"
Hmm, đúng rồi!
Lam Sơn đôi mắt đảo một vòng, quyết định không mở miệng nói câu gì, chỉ tranh thủ dựa sát vào ngực y.
Haha, mau mang bổn thiếu gia lên xe ngồi đi!! Hứ.
Cốc Khiếu Thiên nhìn Lam Sơn im lặng, nghĩ rằng cậu bị đánh đến đau nên không muốn nói chuyện, trong lòng khẽ xót.
Mang cậu đặt lên xe ngồi cẩn thận, Cốc Khiếu Thiên hạ giọng bảo tài xế lái thẳng về nhà của mình.
Lúc này, mặt Lam Sơn mới biểu lộ sự kinh hãi.
Cái gì? Mang về nhà làm gì? A, mình ngu muội quá đi!! Chắc chắn sẽ bị trả thù lại cho xem, con người máu lạnh này....
Tuy sợ hãi như vậy nhưng Lam Sơn chỉ giấu trong lòng thôi, không dám biểu lộ ra ngoài cho Cốc Khiếu Thiên thấy.
Cốc Khiếu Thiên cũng không nói thêm lời nào, chỉ lâu lâu nhìn sang phía của con mèo kia, thấy cứ mãi cúi đầu, chẳng biết lại suy tính cái gì nữa.
Được một lúc, xe dừng lại.
Lam Sơn chớp chớp mắt nhìn, sau lại theo Cốc Khiếu Thiên bước xuống xe. Kỳ thực, vết thương của cậu cũng không đến nỗi nào, vẫn có thể nhảy lò cò đi được a.
Vì thế mà Lam Sơn nhảy một bước, một bước, một bước, nhưng khoảng cách với Cốc Khiếu Thiên thì vẫn còn xa thật xa.
Cậu khẽ thở dài, tiếp tục nhảy lò cò.
Cốc Khiếu Thiên đứng từ xa nhìn cảnh tượng như vậy, không hiểu sao lại bật cười một tiếng. Bước lại gần, y hỏi:
" Cần cõng chứ?"
Lam Sơn ngước mắt, cơ thể ngả nghiêng, " Sao không ẳm như hồi nãy a?"
Chân mày của ai đó lập tức nheo lại, một khắc quay lưng, mặc kệ Lam Sơn nhảy lò cò lên cầu thang.
A, thật quá đáng quá đáng quá đáng!!!!!!!!!
Thật may cho Lam Sơn là căn hộ của Cốc Khiếu Thiên chỉ ở lầu một thôi. Nhảy một lúc thì cũng đến nơi, Lam Sơn thở ra một hơi, nhảy vào bên trong nhà.
" Ngài đúng là tàn nhẫn!" Cậu làu bàu trong miệng khi đang cởi giày.
Cốc Khiếu Thiên ngược lại chỉ ngồi xuống ghế salon, cầm một ly rượu lên nhấp môi. Ánh mắt vẫn luôn quan sát hành động ngốc nghếch của Lam Sơn.
Cố gắng một lúc lâu, Lam Sơn cũng đã được yên vị trên salon, tuy vậy cậu chỉ được phép uống nước lọc.
Hai người cứ ngồi như vậy mà không lên tiếng gì hết.
Khi Lam Sơn định quay sang nói chuyện thì phát hiện Cốc Khiếu Thiên đã ngủ mất tiêu. Cậu đặt ly nước xuống, cẩn thận nhích lại gần, lén lút quan sát y.
Từng nét trên mặt y đều được cậu thu vào mắt, lâu lâu mỉm cười một cái thỏa mãn.
Nhìn xong rồi, Lam Sơn bạo gan cúi xuống, hôn lên trán y, đến mũi y, rồi in môi mình lên môi y. Cứ nghĩ ăn đậu hũ thôi là được rồi, không ngờ khi cậu định rời đi thì một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy đầu cậu, ấn nhẹ xuống.
Lam Sơn trừng lớn mắt nhìn Cốc Khiếu Thiên gian hiểm không thèm mở mắt, thế nhưng lại...lại...lại chủ động đáp trả nụ hôn của cậu a!!!!!
Hết chương .