Các thành viên của Arrivers và tôi bước qua cánh cửa tầng 1 để tiến tới tầng 2 và trở về cửa hầm ngục bằng viên tinh thể dịch chuyển.
Mặt trời đang xuống núi và tôi bị choáng ngợp bởi khung cảnh nhộn nhịp và xô bồ của thành phố Puriff. Nó khác biệt với khung cảnh ban ngày. Và trước khi nhận ra, chúng tôi đã ở trụ sở.
Lối vào khá nhỏ mặc dù căn nhà trông khá rộng rãi.
Mọi người cởi giầy theo thứ tự và đi đến cửa trước.
"Mệt quá... Mình đi tắm đây..." Neme mở đầu bằng việc đi tắm.
Thực ra thì hôm nay Neme không làm gì nhiều. Cô ấy chỉ đi theo mọi người thôi. Vì không có ai bị thương nên chưa đến lượt Neme ra tay.
Do đó mà tôi không biết gì về kỹ năng của Neme, hay việc cô ấy có mệt mỏi hay không? Tuy nhiên tôi chỉ là người mới thôi. Có lẽ nên tránh những phát biểu ngớ ngẩn.
Cô ấy nhanh nhảu chạy vào phòng tắm như một đứa trẻ. Vì cô ấy nhìn như một đứa trẻ nên hành động của cô ấy trông rất trẻ con.
"Vậy tôi sẽ xem xét những thứ ta kiếm được hôm nay." Jin nói và trở về phòng mình trên tầng 2. Căn nhà này như một căn nhà bình thường với phòng ăn, phòng tắm, phòng khách ở tầng một. Tầng hai là phòng ngủ của mọi người.
"Tôi cũng về phòng đây. Tôi rất mong đợi bữa tối đó, đầu bếp thượng hạng Erin." Force vỗ vai Erin. Biểu cảm của anh ấy như thể muốn trêu chọc Erin vậy.
"Ồ... Cậu có thể nấu ăn sao Erin?" Cảm giác hơi ngại khi phải im lặng như này, nên tôi phản ứng lại với câu nói của Force. Nhưng Erin cau mày lại khi nghe tôi nói thế. Có phải tôi nói gì sai không...?
"Tôi cũng không quá giỏi đâu... chỉ tạm tạm thôi..."
"Giờ mới nhớ, Note chưa biết rõ kỹ năng của mọi người đúng không? Vậy hãy để anh khai sáng cho chú nhé!"
Trái với Erin đang gãi má một cách ngượng ngùng, Force hăng hái quay đầu lại khi anh ấy chuẩn bị rời đi.
"Đúng là tôi có nghe một ít về kỹ năng của anh và Jin, nhưng còn những thứ khác thì..."
"Anh nghĩ chú đã nghe Jin nói rồi, kỹ năng của anh là [Kiếm sư-Bậc thầy], [Tâm nhãn], [Kháng phép-Cao]. Kỹ năng của Jin thì như anh nói là [Đổi dạng-Khoáng sản] và một kỹ năng giúp người dùng tăng tốc cực hạn trong thời gian nhất định: [Ảnh tuyệt đối]. [Đổi dạng-Khoáng sản] chiếm tới hai điểm nên cậu ta chỉ có hai kỹ năng."
"Vậy còn sơ Neme thì sao? Tôi chưa thấy cô ấy chưa dùng kỹ năng của mình?"
"Có vẻ như cô ấy chỉ có một kỹ năng 3 điểm gọi là [Sức mạnh của Thánh]. Cô ấy chỉ có một kỹ năng như chú, nhưng kỹ năng này hơi đặc biệt--"
"Đặc biệt như nào vậy?"
"Anh cũng không rõ lắm, nhưng có vẻ tác dụng của nó là tăng sức mạnh các phép thần thánh của người sở hữu lên vài bậc, cho phép sử dụng các phép thuật cơ bản, và một vài các hỗ trợ có lợi khác. Còn kỹ năng của Erin thifii---"
Force quay sang Erin.
"OK, ok. Thích nói gì thì nói đi..."
Bỏ qua khuôn mặt khó chịu của Erin, Force tiếp tục. "Cô ta có ba kỹ năng tất cả. [Tăng cường ma pháp-Bậc thầy], [Năng lực ma thuật nguyên tố-Tất cả] và ---"
"Còn gì nữa?"
"[Nấu nướng-Thấp]"
"[Nấu nướng-Thấp] ư?"
Tôi bất giác kêu lên vì sự kết hợp lạ lùng này.
"Há há..., Anh biết mà đúng không? [Nấu nướng-Thấp] ư??? Là [Nấu nướng-Thấp] đó!! Cười vào mặt nó đi Note! Chú đang có hai kỹ năng bá đạo về ma thuật thì đột nhiên kỹ năng cuối lại là một kỹ năng nấu nướng... Và còn là cấp độ thấp... Cô cảm thấy thế nào khi nhận được nó thế Erin??"
"Đ...Đừng chọc cười tôi chứ Force..."
Lời châm chọc của Force khiến tôi không thể nhịn cười. Erin nhìn hai đứa tôi với ánh mắt lạnh lùng, chết chóc.
"Hai anh mau biến ra ngoài! Tôi thề sẽ giết cả hai người."
"Không đời nào! Tôi về phòng đây. Chúc may mắn với việc nấu nướng nhé! Quý cô [Nấu nướng-Thấp]!"
"D-Dừng lại đi mà...Force..."
"Hai người sẽ được thưởng thức salad làm từ đồ thừa tối hôm qua..."
"Thôi mà... chúng tôi xin lỗi"
Chúng tôi cúi đầu. Force chạy thẳng lên phòng vì không muốn chịu cơn thịnh nộ của Erin. Đúng là tên hèn nhát.
Giờ chỉ còn mình tôi và Erin ở hành lang. Tình huống khá ngượng ngùng. Mà hơn một nửa là do lỗi của tôi... nửa còn lại là do Force. Không, đúng hơn thì 70% lỗi là của Force.
"Umm... hãy để tôi giúp một tay." Tôi đề nghị giúp Erin một tay để xua đi không khí ngại ngùng này chứ không phải là vì tôi sợ phải ăn đồ thừ từ hôm trước.
Thậm chí nếu tôi có về phòng thì tôi cũng không có gì để làm... Bởi vì vậy nên tôi sẽ giúp Erin... hay làm gì đó.
Thực ra tôi cũng có lý do chính đáng, nhưng...
Khi tôi cùng đi với Miya, tôi để cô ấy làm mọi việc nấu nướng. Sau khi bị vất bỏ và tham gia các nhóm khác, tôi chủ yếu làm việc nhà, bao gồm cả việc nấu ăn. Quan trọng là lúc đó đã quá muộn. Với mọi thứ. Với việc cố gắng hết sức.
Mặc dù đã lâu tôi chưa nấu ăn, và không mấy tự tin vào kỹ năng của mình, tôi nghĩ trình độ của mình vẫn trên trung bình. Cuộc sống lúc tôi hoàn toàn dựa dẫm vào Miya là một dấu ấn nhắc nhở rằng mình không được lặp lại thất bại như thế nữa.
Erin chấp nhận thiện ý của tôi mà không hay biết về những suy nghĩ của tôi. Nấu ăn cho năm người chắc hẳn sẽ tốn kha khá thời gian.
"Cảm ơn nhé... theo tôi" Chúng tôi đến một căn bếp sạch sẽ và gọn gàng. Giống như căn nhà, căn bếp cũng rộng. Dù cả năm người có vào thì cũng không có cảm giác chật chội.
Arrivers là một trong những nhóm mạo hiểm hàng đầu trong việc thách thức hầm ngục Puriff. Hầm ngục Puriff thường được ví như một núi vàng vậy. Tuy nhiên mục tiêu của Arrivers là chinh phục nó, chứ không phải kiếm tiền. Dù vậy thì tài sản và lượng tiền của họ cũng khá dồi dào. Tôi không thể tưởng tượng được số tiền mà họ đổ vào ngôi nhà này.
"Vậy anh có thể giúp tôi chế biến nguyên liệu không Note?"
"Được..."
Erin rửa rau quả trong bồn và đặt trước mặt tôi. Cô ấy cũng chỉ tôi chỗ để dao và thớt. Tôi lặng lẽ làm việc.
"...."
"...."
Một không gian lặng lẽ trùm lên căn bếp.
Chỉ có tiếng dao và nước vang vọng trong không gian. Không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, Erin bắt chuyện.
"Này Note. Tôi nghe Jin nói là anh 16 tuổi?"
"Ừm, đúng vậy..."
"Tôi cũng 16 tuổi đó."
"À ừ, tôi đã nghe Force nói..."
"Đó là lý do mà, cậu biết đó... cậu không phải quá cứng nhắc khi ở cạnh tôi đâu..."
"Tôi hiểu mà... ừm... cậu chắc chứ?"
"Yup..."
........
Không khí ngại ngùng lại bao trùm căn bếp một lần nữa.
Tôi nhận thức được điều này về bản thân mình. Nói thế nào nhỉ? Tôi khá tệ trong việc nói chuyện với con gái... Có phải do ảnh hưởng của Miya không? Thứ gì đó trong đầu tôi phản đối với việc nói chuyện cùng con gái.
Tôi cảm giác là trong quá khứ tôi có thể làm tốt hơn bây giờ. Đó là khi tôi cùng chơi với Miya, cô gái cùng tầm tuổi với tôi. Tất nhiên là từ khi Miya và tôi còn ở làng cho đến lễ ban phước của chúng tôi, tôi chưa từng nói chuyện với đứa con gái nào khác ngoài Miya.
Tôi không có cơ hội nói chuyện với các cô gái khác, có thể tôi nói chuyện được với Miya là do chỉ có hai đứa tôi là cùng độ tuổi với nhau?
Vậy chẳng phải từ xưa đến giờ tôi rất tệ trong việc nói chuyện với con gái...?
Trong khi tôi đang suy nghĩ thì Erin phá vỡ bầu không khí im lặng để bắt chuyện. Cô ấy đã hoàn thành việc rửa rau và đang thêm nước vào nồi.
"Cậu biết không, tôi đã phản đối việc mời cậu vào nhóm này..."
Erin đặt nồi lên bếp lửa và bật bếp.
Cậu có thể đừng nói về những vấn đề phức tạp khi tôi đang lo lắng về việc không thể nói chuyện với con gái chứ.
Mặc tôi đang than phiền trong lòng, Erin vẫn tiếp tục.
"Cậu có biết rằng chỉ có tối đa sáu người được vào hầm ngục một lúc không?"
Tôi lắc đầu.
"Viên tinh thể dịch chuyển chỉ vận chuyển tối đã sáu người một lúc. Đó là lý do hầu hết các nhóm chỉ tuyển tối đa sáu người."
"Thật vậy ư... Tôi không biết đó..." Tôi lắp bắp.
"Mà bọn tôi đã có bốn người rồi. Một khi chúng tôi tìm được người tiên phong thì sẽ là năm. Vì vậy chúng tôi thảo luận xem ai sẽ ở vị trí cuối cùng. Và Jin đưa ra ý tưởng về việc thêm một người có [Vẽ bản đồ]..." Erin tiếp tục làm việc khi đang nói.
"Tôi đã phản đối việc đó. Tôi muốn bảo toàn nhóm với sáu thành viên mạnh mẽ... Và tôi không muốn ai giữ chân bọn tôi lại... Nhưng tôi hiểu sao Jin lại làm thế. Với tình hình hiện tại chúng tôi đủ khỏe để xử lý kẻ thù trong hầm ngục, nhưng lại mất quá nhiều thời gian tìm đường..."
"Vì vậy mà các cậu chọn tôi?"
"Đúng vậy. Mọi người đều đồng ý với Jin. Nói về kỹ năng thì nhóm ta là hoàn hảo, nên một người tạ cũng không phải vấn đề. Thậm chí là tên ngốc Force đó cũng nghĩ thế. Nhưng tôi vẫn phản đối, vì một người có thể làm liên lụy cả nhóm..."
Tôi cảm thấy đau lòng vì mình hiểu những gì Erin nói. Đó chính xác là những gì mà tôi làm với Miya.
Tất nhiên Erin không biết quá khứ của tôi. Cô ấy chỉ tình cờ nói chuyện đó. Nhưng tôi cảm giác từng từ của Erin đều là trách móc quá khứ của tôi.
"Xin lõi nhé..." Tôi buộc miệng.
Tôi đang xin lỗi ai đây.
Erin? Hay Miya, người không có ở đây?
"Tôi không có ý trách móc cậu đâu..." Erin tiếp tục nấu ăn, nói rằng xin lỗi là vô nghĩa.
"Giữa những người có [Vẽ bản đồ] trường hợp của cậu là thích hợp nhất, vì cậu là một mạo hiểm giả... Kế hoạch ban đầu của bọn tôi là kéo mọi người dân bình thường với kỹ năng [Vẽ bản đồ]..."
"Đúng là không có nhiều người có [Vẽ bản đồ], và số lượng mạo hiểm giả thì càng ít hơn nữa."
"Đúng vậy... Tôi không muốn mang theo một gánh nặng... Tôi nghĩ rằng sau bữa tối Jin sẽ nói rõ hơn, nhưng chúng tôi sẽ tập trung tập luyện cho cậu. Bây giờ chúng tôi có thể bảo vệ câu. Nhưng không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra ở tầng sau hơn."
Erin nhìn thẳng vào tôi.
"Cậu sẽ phải tập cực kỳ chăm chỉ đấy. Vậy nên hy vọng cậu có thể chịu được Note à"
"Tôi cũng không muốn phải dựa dẫm vào người khác." Tôi nói một cách rõ ràng.
Erin mỉm cười trước những lời đó.
"Thật tốt khi nghe vậy. Đừng quên những cảm xúc đó nhé. Nếu cậu trở thành gánh nặng thì tôi sẽ đá cậu ra khỏi nhóm một cách không thương tiếc đấy..." Cô ấy tuyên bố khi nhìn tôi với ánh mắt thẳng thắn.
Những từ ngữ nghe có vẻ khắc nghiệt, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp đằng sau chúng. Có thể tôi đã quá tự tin. Nhưng nếu cô ấy thực sự có ý đó thì cô ấy đã không dùng cách riêng của mình để cảnh cáo tôi.
"Tôi hiểu mà. Tôi hứa đó. Cảm ơn nhé, Erin."
--Thậm chí nếu cô ấy không nói gì, tôi cũng sẽ làm tương tự thôi.
Tôi không muốn mắc lại những sai lầm trước đó một lần nữa.
Tôi không muốn phản bội lại những người đồng đội như tôi đã làm với Miya.
--Đó là ý chí của tôi.