Từ phòng Mạch Miêu đi ra, Diệp Nghi có chút ngẩn ngơ. Người vừa rồi làm nũng dụ ngọt con nít thật sự là Quý Thừa? Cô cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Chỉ thấy Quý Thừa đóng cửa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong phòng. Hiện tại, cô thật sự hoàn toàn không nhìn thấu người đàn ông này.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Quý Thừa đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt đen thẳm dò xét sâu trong đáy mắt cô. Diệp Nghi cuống quít xoay đi, lời nói lúc trước của Quý Thừa vẫn còn vang vọng trong đầu, làm cô cả kinh đến dưới chân như nhũn ra: “Sao nào, không dám dọn về sống chung? Sợ tôi làm gì em à? Quả thực, tôi cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì.”
Cô thu hồi ánh mắt, vội vàng cúi đầu bước đi, thầm nghĩ mau chóng rời khỏi đó. Nhưng mới bước được giữa chừng cô liền dừng lại, cánh tay bị người khác túm lấy, không khỏi ngã ngửa về sau: “Diệp Nghi, chúng ta nói chuyện đi.”
Tim cô đập dồn, lại máy móc quay đầu nói: “Nói chuyện gì?”
“Nói chuyện về con.” Tròng mắt Quý Thừa u ám kiên định, không thể chối từ, “Tâm bình khí hòa mà nói chuyện.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, sự chung sống của họ sa vào một vòng lẩn quẩn. Vừa mở miệng liền buông lời lạnh nhạt, không đến ba câu sẽ cãi nhau, cãi đến đỏ mặt tía tai, hận không thể xông vào đánh nhau. Hiện giờ, Quý Thừa bỗng nhiên bắt đầu dao động, còn mang theo hàm ý thỉnh cầu chân thành, ngược lại khiến người khác chỉ có thể phối hợp: “Được thôi.”
Quý Thừa gật đầu: “Vậy đến thư phòng tôi nói đi.”
Diệp Nghi lặng lẽ theo sau Quý Thừa, mắt thấy anh đẩy cửa thư phòng ra, sau đó thì… hai người đồng thời đứng chết trân tại chỗ. Sau cánh cửa, ánh nến lung linh, dây dưa mờ ám; hương hoa thoang thoảng, cả phòng tràn ngập hương vị lãng mạn.
Bầu không khí thế này không thích hợp để nói quyền nuôi dưỡng thuộc về ai, trái lại thích hợp để mở WeChat, kết bạn với người lạ hơn. Diệp Nghi há hốc mồm vì kinh ngạc, cả buổi mới nặn ra được một câu: “Anh… còn hẹn ai khác à?”
Thái dương của Quý Thừa giật tăng tăng. : “A Phỉ!” Khắp nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng gọi giận dữ của anh quanh quẩn, “A Phỉ… Chị Phỉ…”
Quý Thừa giận đến đau não. Sau khi Thượng Vi rời khỏi, anh liền quyết tâm phải nói chuyện với Diệp Nghi. Vấn đề giữa họ thật sự rất nhiều, nếu vẫn cứ tiếp tục thế này, khó tránh khỏi việc người phụ nữ khó giữ chân này sẽ trốn thoát lần ba. Mấy ngày trước anh ngây ngây ngô ngô, thư phòng bừa bộn đến nỗi không cách nào ở thêm, anh liền bảo A Phỉ dọn dẹp một chút, ai biết lại bị hiểu lầm. Được việc không đủ bại sự có thừa, anh giữ lại người nào ở nhà thế này?
“Đừng gọi nữa. Chắc chắn A Phỉ đang trốn ở đâu đó rồi, anh gọi không được chị ấy, ngược lại sẽ đánh thức con dậy.” Diệp Nghi dùng ánh mắt khinh bỉ dị thường để nhìn anh, “Cái này không phải chuẩn bị cho tôi chứ? Nếu không thì… chúng ta nói vào hôm khác?”
“Không được đi!” Quý Thừa hết đường chối cãi, đành phải đưa tay đẩy cô vào, đồng thời trở tay đánh vào cánh cửa, “Chỉ là hiểu lầm. Thổi tắt nến, em bên này, tôi bên kia.” Nói xong liền đi đến bên kia, cúi người thổi nến.
Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, vẻ cao ngạo lạnh lùng của ‘ngài Quý’ đều mất sạch nội trong nửa tiếng đồng hồ. Họ từng chung sống suốt năm năm, trước mắt đúng là cảnh tượng lãng mạn nhất từ trước đến giờ. Đây là có bao nhiêu châm chọc.
Quý Thừa là người vô cùng tẻ nhạt, mặc dù thời điểm quan hệ giữa họ tốt nhất, mức độ cao nhất anh có thể làm cũng chỉ là đưa cô đến Santorini, sau đó chỉ vào biển Aegean và nói: “Nếu bàn về chất lượng nước biển, nơi này không bằng của Đại Khê hoặc Palau. Kiến trúc cũng xem như có đặc điểm riêng, nhưng chủ yếu là thỏa mãn ảo tưởng của phụ nữ các em. Muốn bàn đến tính nghệ thuật, hẳn là nên đến Ý. Em cứ đứng nhìn một lúc đi, nếu cảm thấy hối hận thì chúng ta sẽ đổi hành trình…”
Tuy rằng mỗi câu đều biểu thị ‘Tôi không yêu em, tôi chỉ là cảm kích mới đưa em đến đây’, nhưng cô thực sự đã rất thỏa mãn. Nếu khi đó có ánh nến trước mặt, có lẽ cô sẽ hạnh phúc đến mức ngất đi.
Từng ngọn nến lần lượt bị thổi tắt, tựa như cuộc hôn nhân đã định trước phải chấm dứt của họ, cháy thêm một giây đều là tự tra tấn mình. Diệp Nghi hé miệng thổi, đột nhiên cốp một tiếng, đỉnh đầu va vào vật cứng. Đang muốn xoa, Diệp Nghi nhất thời sửng sốt. Thứ cô đụng chính là đầu của Quý Thừa. Ánh nến trong phòng hầu như bị thổi tắt hết, chỉ còn duy nhất một cây ở giữa hai người họ, hơi hơi lay động.
Yên lặng, bóng tối cùng ánh nến, ánh lên cảnh tượng vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Ngọn lửa nhảy nhót lọt vào đáy mắt Quý Thừa, âm u mà mãnh liệt. Cảm nhận được khác thường, Diệp Nghi vội vàng đứng dậy: “Anh thổi nó đi, tôi đi bật đèn.”
Nhưng mà, trước khi kịp phản ứng, cô đã ngửa mặt ngã xuống sàn nhà. Khuôn mặt của Quý Thừa nhanh chóng khuếch đại, hoàn toàn che đi tia sáng cuối cùng kia. Khi cánh môi bị ngậm lấy, Diệp Nghi lại có thể quên giãy dụa. Sau khi gặp lại nhau, nụ hôn của Quý Thừa không lúc nào là không dưới hình thức bức ép, hung hãn và bạo lực. Còn hiện giờ, anh lại vô cùng nhẹ nhàng. Mặc dù mạnh mẽ khóa trụ động tác của cô, nhưng môi lưỡi cùng mùi hương của anh lại như lông vũ, một lần lại một lần lưu luyến nâng niu thứ trân bảo mất rồi lại được này.
Anh khẽ thở ra: “Diệp Nghi… Diệp Nghi.”
Hàm răng hé mở, chui vào, dây dưa, không mang theo chút xâm lược nào, lại vô hình trung làm cho người khác lạc lối, trầm luân, dung nhập vào xương tủy đối phương. Trong lúc mờ mịt, Diệp Nghi mơ hồ nghĩ, lần hôn nhau trước đó là khi nào nhỉ? Đã qua lâu lắm lâu lắm rồi, chính cô cũng không nhớ rõ nữa.
Chính là vào cái đêm tâm hôn chính thức của họ, Quý Thừa nhớ rõ ngày đó vô cùng. Hôm đó họ vừa đến Santorini, nhìn thấy nước biển trong vắt bên ngoài cửa sổ, anh có thật nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lại cảm thấy khác người quá, nên một câu cũng chẳng nói được, cuối cùng chỉ nói: “Màu nước biển này đục quá, không đẹp. Ai chọn chỗ này vậy…” Nói xong, anh thiếu điều muốn cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.
Nhưng cô lại bật cười: “Cám ơn anh, Quý Thừa. Em rất vui.”
Sau đó sự tình càng trở nên không thể cứu vãn, toàn bộ những lời anh muốn nói lại dùng một phương thức khác hoàn toàn để biểu đạt. Sau đó cô cực kỳ mệt mỏi, không đợi anh kết thúc công việc đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, Quý Thừa đột nhiên nhớ tới một truyền thống: Đầu giường của vợ chồng mới cưới phải thắp một đôi nến đỏ suốt đêm, mới có thể đầu bạc đến già. Anh vội vàng tìm khắp khách sạn, kết quả nhân viên ở đó lại nói: “Thưa quý khách, chỉ có nến trắng được không?”
Anh không nói gì, rút một xấp tiền ra đưa cho người nọ: “Phải là màu đỏ, ngay lập tức, cho dù chạy tới Athen cũng phải mua được cho tôi.”
Nhìn thấy độ dày của xấp tiền, ánh mắt anh nhân viên sáng rỡ: “Nhất định, nhất định.”
May mà cô ngủ sớm, anh nhân viên đi mua rồi quay về còn chưa quá nửa đêm. Quý Thừa cảm thấy mỹ mãn đặt nến xuống, lại phát hiện máy điều hòa ở đối diện đang phả gió, ngọn lửa yếu ớt cứ run rẩy. Đổi vị trí? Không được, ngộ nhỡ bị tắt sẽ mang đến điềm xấu. Tắt điều hòa? Cũng không được, cô sợ nóng.
Lăn qua lộn lại, rốt cục Quý Thừa canh đôi nến đỏ kia suốt một đêm. Cả đời này anh chưa từng làm chuyện nào ngây thơ đến vậy. Anh không tin thần phật, khoảnh khắc kia lại không chịu nổi nửa phần phiêu lưu. Bởi vì rất quan tâm, cho nên sẽ sợ hãi.
Đôi nến trước khi cô thức dậy lặng lẽ cháy hết. Quý Thừa dọn dẹp chẳng còn chút dấu vết nào. Quan hệ của họ mặc dù khác thường, nhưng vẫn tồn tại rất nhiều chướng ngại. Anh không muốn để cô nhìn thấy một mặt cẩn trọng của chính mình. Tất cả khó khăn anh sẽ vượt qua, cô chỉ cần núp ở đằng sau, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào anh, cứ ngốc nghếch như thế là được rồi.
Nhưng mà, bất luận anh bảo vệ thế nào, cô nàng ngốc nghếch này vẫn ngày càng thông minh hơn. Sau đó, họ không có được đêm nào ngọt ngào như vậy nữa. Buổi tối này của mấy năm về sau, bởi vì một ngọn nến chưa tắt, cảm xúc tốt đẹp xưa kia ùa về, Quý Thừa phát hiện một giây đồng hồ bản thân cũng không nhịn được nữa.
Hiểu lầm, ngăn cách, âm mưu quỷ kế, toàn bộ đi tong hết! Anh chỉ cần người phụ nữ dưới thân này, chỉ cần giữ lại xúc cảm và nhiệt độ đầu ngón tay ấm áp và mềm mại ấy. Giữa lúc môi lưỡi dây dưa, anh thì thào nói: “Diệp Nghi, em nhớ tôi không?”
Từng tế bào của Diệp Nghi đều đang gào thét rằng: ‘Ôm anh đi’, nhưng lý trí còn sót lại lạnh lùng nói: ‘Là giả thôi, đều là giả dối, một tiếng trước, giọng nói này còn gọi tên của người phụ nữ khác’. Ý nghĩ này như gáo nước lạnh dội xuống đầu, cô bắt đầu liều mạng vùng vẫy: “Thả ra! Quý Thừa, anh như vậy thì còn gì để nói chứ!”
Cô đạp loạn xạ, kịt một tiếng, ngọn nến cuối cùng ngã xuống đất, nguồn sáng duy nhất vụt tắt. Theo bóng tối kéo đến, ký ức cùng kích tình cứ thế mà ngừng, chỉ còn không khí tro tàn trầm lắng. Quý Thừa dừng động tác. Mặc dù trong bóng tối, anh cũng có thể cảm nhận được cô gái dưới thân đang cố sống cố chết kháng cự.
Sau hồi lâu ngây người, anh mỉm cười, đứng lên bật đèn. Đèn vụt sáng, sự mờ ám và khát vọng trong bóng tối biến mất hoàn toàn không dấu vết. Người giây trước còn ôm nhau không rời, lúc này lạnh lùng đối diện, biến toàn bộ vừa rồi càng thêm hoang đường. Quý Thừa chậm rãi vòng qua bàn làm việc, đồng thời chỉ vào đối diện: “Ngồi đi.”
Diệp Nghi đứng lên, chỉnh lại quần áo. Hết thảy vừa rồi tựa như ảo giác, mà người đàn ông đáng sợ này tuỳ thời có thể thoát ra, thờ ơ lạnh nhạt làm cô buồn cười. Nghĩ vậy, cô càng đề cao cảnh giác: “Chuyện gì, nói đi.”
Sự lưu luyến mới nãy làm anh say mê, không vì sự vô tình của cô tạo thành ảnh hưởng gì. Quý Thừa cảm thấy toàn thân giá lạnh, môi khẽ nhếch, anh nói: “Trước tiên tôi muốn nghe dự định của em.”
“Dự định gì?”
“Dự định ly hôn.” Mặt Quý Thừa không chút thay đổi, “Không phải em chuẩn bị khởi kiện ly hôn sao. Lúc nào?”
“Nhanh thôi.”
Đáp án trong dự kiến, nhưng ngực Quý Thừa vẫn thắt lại. Thay đổi tư thế, anh bình tĩnh nói: “Gấp vậy à?”
Diệp Nghi không rõ ý định của anh, nhíu mày không đáp. Quý Thừa cười: “Em không nói tôi cũng biết, lý do em nôn nóng không ngoài hai thứ. Một là né tránh tôi, hay là gả cho hắn. Đúng không?”
Cô ngạc nhiên: “Gì chứ?”
“Thực sự suy nghĩ kỹ lại, hai lý do này cũng không vững chắc.” Quý Thừa nhìn cô thâm thúy, “Đã có con rồi, bất luận quyền nuôi dưỡng thuộc về ai, em cũng không cách nào trốn tránh tôi. Về phần Nghiêm Hàn… Dù sao nhất thời hắn cũng không tỉnh lại được, cho dù em ly hôn thì sao chứ. Nói vậy, cần gì phải gấp gáp đến thế?”
Diệp Nghi không hiểu ra sao: “Tôi muốn gả cho Nghiêm Hàn? Anh nghe ai nói, sao tôi lại không biết?”
Tim Quý Thừa như ngừng đập. Anh cố gắng hết sức mới có thể duy trì sắc mặt không đổi: “Hắn cầu hôn em, tôi tận mắt nhìn thấy.”
“Tận mắt nhìn thấy?” Diệp Nghi giật mình. Chuyện Nghiêm Hàn cầu hôn, cô không nói với ai cả, sao Quý Thừa lại có thể… “Lúc đó anh đang ở… Mỹ?!”
Lúc ấy Diệp Thánh Ân xảy ra chuyện, Diệp Tông bị liên lụy, anh không bỏ được cô cho nên bay suốt đêm đến đó, cuối cùng nhìn thấy được cảnh cô ôm Nghiêm Hàn. Vậy nhất định là đồng ý rồi, chẳng phải sao? Quý Thừa cụp mắt, làm như không có gì: “Đi ngang qua mà thôi, đúng lúc nhìn thấy.”
“Tai nào của anh nghe thấy tôi đồng ý lấy anh ấy?”
Quý Thừa kiềm chế hồi lâu, mới bình tĩnh nói ra ba chữ: “Em không có?”
Thấy Diệp Nghi đỡ trán, anh đè nén nỗi hân hoan trong lòng, tỉnh bơ nói: “Vậy càng đơn giản. Nếu không vội lập gia đình, vậy phải suy nghĩ cho con trước tiên. Sớm hay muộn con cũng phải nhận người cha là tôi. Em thà để con còn nhỏ, mà phải đứng giữa lựa chọn sống với cha hay với mẹ sao? Có cha không mẹ, có mẹ không cha, con mới ba tuổi, thế nào phải đi tới bước đường cùng như vậy? Diệp Nghi, em cũng từng như vậy, chẳng lẽ muốn thấy con giẫm lên vết xe đổ ư?”
Lời này đâm trúng chỗ đau của Diệp Nghi, cô cắn môi nói: “Anh có ý gì?”
“Đừng nôn nóng ly hôn.” Quý Thừa thản nhiên nhìn cô, “Đã làm vợ chồng giả nhiều năm như vậy rồi, xá gì thêm một thời gian nữa. Tôi biết em không tin tôi, chi bằng chúng ta lại làm một bản thỏa thuận. Vì con, chúng ta duy trì mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng miễn trừ tất cả nghĩa vụ hôn nhân. Dù sao em cũng nắm đơn ly hôn trong tay, nếu cảm thấy bất mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi tố ly hôn. Tôi sẽ cho em thấy, người cha ruột như tôi tuyệt đối xứng đáng hơn bất cứ người cha giả nào mà em tìm cho con.”
“Miễn trừ tất cả nghĩa vụ? Bao gồm…”
“Bao gồm lên giường.” Quý Thừa gọn gàng dứt khoát, “Diệp Nghi, thỏa thuận này tự do hơn nhiều so với trước kia. Chúng ta chỉ là bạn cùng nhà dưới một mái hiên, cùng tham gia vào cuộc sống của con. Bất cứ lúc nào em cũng có thể dứt ra, sẽ không mất con, con cũng sẽ không mất ai trong chúng ta, không ai có hại gì.”
Diệp Nghi hoài nghi nhíu mày: “Cũng có thể giao du với người khác?”
Quý Thừa thiếu chút nữa bẻ rớt tay vịn ghế ngồi: “Duy nhất điều này là không được!”
Nghe anh nói vậy, Diệp Nghi ngược lại thấy yên tâm. Quý Thừa là người mắc bệnh khống chế cuồng, làm ra nhiều nhượng bộ như vậy, khiến cô luôn cảm thấy bên trong có lừa đảo: “Nhưng anh không cảm thấy bị thiệt thòi sao? Tôi nhớ rõ anh chưa từng thích con, còn chính miệng nói hy vọng không bị con quấy rầy. Hiện tại, lại cam tâm tình nguyện vì con mà giam mình trong một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực? Thượng Vi biết không? Giữa hai người thực sự xảy ra vấn đề?”
“Tôi nói lại lần cuối cùng, tôi và Thượng Vi không có gì hết!” Quý Thừa đứng phắt dậy, tức giận nói, “Rốt cục em có đồng ý hay không?”
Diệp Nghi suy nghĩ, nói: “Tôi chỉ lo lắng một chuyện. Nếu sau này con hỏi tôi, vì sao phải chung sống với người làm hại người thân của nó, tôi nên trả lời con thế nào?”
Quý Thừa bấu chặt mép bàn, chán nản nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tin hay không tùy em, chuyện cha em và Nghiêm Hàn không phải tôi làm. Còn chuyện Diệp Tông, tôi biết em nhất định trở về, cho nên nắm chắc anh ta sẽ không chết.”
Diệp Nghi ngạc nhiên. Con người Quý Thừa bẩm sinh tính tình lạnh lùng, nhưng rất kiêu ngạo. Nếu thực sự là do anh làm, anh sẽ không phủ nhận. Cô bất giác cảm thấy chuyện này rất phức tạp: “Không phải anh? Vậy thì là ai?”
“Hiện giờ biết rồi chứ, kẻ thù của em không phải tôi. Em và họ Diệp đều bị người ta theo dõi, cho nên vì an toàn của con, cũng nên cân nhắc kỹ lời đề nghị của tôi.” Quý Thừa nặng nề nói, “Đồng ý không?”
Diệp Nghi nhìn chằm chằm Quý Thừa, thử phỏng đoán dụng ý của anh. Lời nói của anh đúng là phải để tâm. Nếu có người khác mưu hại cha và Nghiêm Hàn, như vậy mục tiêu của đối phương chính là cô, là Diệp Tông, thậm chí là cả họ Diệp. Họ Diệp đang loạn, Diệp Tông lại mới nắm quyền, thời điểm thế này, chỉ có Quý Thừa mới có khả năng bảo vệ con. Huống hồ, nếu thật sự phải tranh quyền nuôi dưỡng, cô cũng không có nhiều ưu thế.
Đề nghị của Quý Thừa đối với cô chỉ có lợi mà vô hại. Nhưng chính vì nguyên nhân như thế, cô mới cảm thấy nghi ngờ. Sao Quý Thừa lại làm ra một giao dịch không có lãi như vậy? Anh có mục đích nào khác?
Ngẩng đầu, chỉ thấy Quý Thừa nghiêm túc đưa tay ra, chậm rãi nói: “Trả lời câu hỏi vừa rồi, lý do tôi làm chuyện này là… Diệp Nghi, tôi cũng lớn tuổi rồi, tôi từng phạm phải một ít sai lầm, lăn lộn suốt tám năm, rốt cục tôi cũng biết thứ gì là quan trọng nhất. Tôi chỉ muốn bảo vệ con, hy vọng em cũng giống tôi.”
Cân nhắc nhiều lần, Diệp Nghi chậm rãi bắt tay anh. Cảnh này có chút khôi hài, tám năm trôi nhanh như một vòng luân hồi, họ vòng một vòng lớn, lại trở về điểm ban đầu, lại bởi vì một bản hợp đồng mà se duyên.
Đáy mắt đen sâu thẳm của Quý Thừa chẳng chút dậy sóng, nhưng ở chỗ người khác nhìn không thấy, lại che giấu ý cười đắc thắng. Anh lại cầm tay Diệp Nghi như tám năm trước, mỉm cười với cô: “Diệp Nghi, hợp tác vui vẻ.”
Lúc nhận được điện thoại của Diệp Tông, Ký Yên đang lái xe: “Tôi đây.”
“Đang ở ngoài.”
“Ừ, ra ngoài dạo một chút.”
“Dạo một chút?” Diệp Tông ngừng một chút, “Dẫn cô Đường nhà anh ra ngoài chơi? Đừng nói là đi công viên chơi nhé?”
Kỳ Yên ho khan một tiếng: “Bến tàu Ngư Phủ (Macau Fisherman’s Wharf).”
Quả nhiên là đi công viên chơi, Diệp Tông đỡ trán nói: “Vậy hai người đi chơi trước đi. Có chuyện muốn thương lượng với anh, hay là chờ anh về?”
“Không sao, anh cứ nói đi.”
“Tôi tìm ra cách đối phó Quý Thừa rồi. Nền móng của Quý thị là sòng bạc, nhưng năm ngoái đã bị hắn tách hết ra ngoài, không kinh doanh nữa, chỉ lấy lợi nhuận. Số lợi nhuận này được đầu tư vào y tế, khách sạn, thương mại, còn có một số kha khá đổ vào Đại Lục. Mấy lĩnh vực này đều mới khởi động, nền móng không vững, toàn bộ dựa vào doanh thu sòng bạc để duy trì, cho nên sòng bạc mà sụp, họ Quý coi như xong. Điểm mấu chốt là, sòng bạc có mấy nơi là sạch sẽ? Xuất hiện vấn đề thật quá dễ dàng.”
“Cho nên anh muốn bắt tay từ sòng bạc? Nhưng sòng bạc của hắn đều ủy thác cho bên ngoài quản lý, cho dù nảy sinh vấn đề, hắn cũng có thể đùn đẩy không còn một mảnh.”
“Không, sòng bạc của họ Quý không thuộc hết vào tập đoàn Quý thị, có mấy nhà thuộc về cá nhân mẹ Quý Thừa, và mấy nhà này không ủy thác quản lý. Tuy rằng trên danh nghĩa, chúng chẳng có liên quan đến Quý Thừa và Quý thị, nhưng trong kinh doanh có đủ loại liên hệ mật thiết và phức tạp. Chỉ cần tìm ra một lỗ hổng trong đó, sẽ bén lửa lên người Quý Thừa, làm Quý thị lung lay cũng chẳng phải chuyện không thể làm.”
“Hiểu rồi, vậy để tôi phái người đi thăm dò.” Kỳ Yên thở dài, “Quý Thừa gặp phải anh xem như hắn không may. Trước giờ anh không làm thì thôi, một khi đã làm, sẽ còn ác hơn cả hắn. Anh bị hắn chặt đứt đường lui, lần này, Quý thị phải đại loạn rồi.”
“Không được loạn.” Diệp Tông bình tĩnh nói, “Tôi sẽ không để cho hắn loạn. Tôi muốn một Quý thị nguyên vẹn, hoàn hoàn chỉnh chỉnh rơi vào trong tay tôi.”
Anh nói thật bình thản, lại không khỏi uy nghiêm lạnh lẽo. Kỳ Yên bất giác rùng mình, chỉ nghe Diệp Tông tiếp tục nói: “Chống ngoại xâm phải bình định bên trong trước, anh cũng phải lưu ý Diệp Sóc, cái đuôi của hắn khá nhiều, nhân tiện xử lý hắn luôn. Nhân cơ hội này, giải quyết luôn chuyện con anh.”
Nhắc tới con, trong lòng Kỳ Yên căng thẳng: “Biết rồi.”
Thấy anh cúp máy, Đường Mật dè dặt hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì à?”
Từ khi nói cái tên Hàn Duyên cho Kỳ Yên, quan hệ giữa họ dường như đang lặng lẽ biến hoá. Đường Mật mơ hồ cảm thấy, thái độ của Kỳ Yên từ từ tốt hơn. Ví dụ như hôm nay, anh lại chủ động dẫn cô ra ngoài chơi. Nhưng mà, xét thấy mọi chuyện xảy ra lúc trước, Đường Mật vẫn có chút kiêng kị anh.
Kì Yên lại lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy Diệp Tông thay đổi.”
“Thay đổi? Thay đổi thế nào?”
“Trở nên có chút đáng sợ.” Kì Yên buồn bả nói, “Nghề nghiệp yêu thích nhất đã đánh mất, em gái thương nhất vì anh ta hy sinh chính mình… Con người một khi tới đường cùng, đặc biệt dễ dàng cực đoan. Diệp Tông là người thông minh tuyệt đỉnh, người như thế nếu một khi quyết tâm thì… Em biết không, trước kia dù anh ta có chán ghét Diệp Sóc, cũng tuyệt đối sẽ không sẽ nói ra câu ‘chống ngoại xâm phải bình định bên trong trước’. Hiện tại, anh ta vứt bỏ tất cả tình cảm, chỉ còn lý trí, giống như một người máy không gì làm không được. Tôi có chút không xác định, sau này anh ta sẽ làm đến mức độ nào.”
“Sao vậy được.” Đường Mật an ủi anh, “Diệp Tông là người tốt, anh đừng nghĩ nhiều quá. Ê, kia kìa! Này Kỳ Yên anh nhìn kìa! Đó không phải là Quý Thừa và Mạch Miêu sao! Đợi tôi gọi họ đã!”
Kỳ Yên nhìn theo hướng cô chỉ. Bến tàu Ngư Phủ đông nghịt người, họ thật sự cách nhau rất xa, tiếng của Đường Mật chìm ngập trong tiếng người ồn ào, không thấy đáp lại. Nhưng mà trong một thoáng giương mắt, dường như có người lơ đãng quay đầu lại nhìn. Đầu người lố nhố, hành động của mỗi một người sẽ không khiến người ta chú ý, nhưng khuôn mặt này Kỳ Yên rất quen thuộc. Cho dù có nghiền thành tro, anh liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.
Cơ thể Kỳ Yên đột nhiên cứng đờ.
Là ông ta, Hàn Thiệu Thành.