Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp.
Gót giày cao gõ xuống mặt sàn lạnh băng cứng ngắt ở tòa án, mỗi tiếng đều là quyết tuyệt mênh mang. Diệp Nghi nhìn quanh bốn phía: quan tòa nghiêm nghị, cảnh ngục hờ hững, đám người xì xầm to nhỏ, thậm chí cả bóng lưng thẳng tắp kiên định của Diệp Tông, đều giống hệt như trong giấc mơ.
Ác mộng của cô đã lan đến hiện thực.
“Tôi ở tòa án xin tuyên thệ: tôi sẽ cung cấp toàn bộ chân tướng mà tôi biết một cách chi tiết, nếu cung cấp lời khai sai sự thật, tôi tình nguyện gánh vác trách nhiệm pháp luật và lên án đạo đức tương ứng.”
Dưới pháp đình không ngừng có người chỉ trỏ cô. Diệp Nghi tập trung mọi sự chú ý vào cái búa gỗ trong tay quan tòa, chỉ thấy nó gõ cộp xuống: “Nhân chứng, xin nói rõ thân phận của mình.”
“Tôi là Diệp Nghi.” Cô chậm rãi nói, “Là con gái của Diệp Thánh Ân, em gái của Diệp Tông, là người bị hại của vụ án Diệp Nghi mất tích vào ba năm trước.”
Pháp đình nháy mắt như vỡ tung, “Diệp Nghi chết đi sống lại?!”
“Không thể nào! Bộ dạng khác hẳn mà!”
“Nhân chứng giả do Diệp Tông sắp xếp đây mà! Hạng người xấu xa như anh ta, chuyện gì mà không làm được!”
“Im lặng!” Quan tòa lại gõ cái búa cộp cộp, chuyển sang Diệp Tông, “Bị cáo, bị cáo không quen biết nhân chứng?”
Từ lúc bước vào tòa án, đây là lần đầu tiên Diệp Nghi cố lấy can đảm nhìn thẳng vào Diệp Tông. Giữa anh em họ rõ ràng chỉ cách nhau vài bước, nhưng bất luận thế nào cũng không thể đến gần. Đôi mắt đen tối của Diệp Tông như không hề bận tâm, cực kỳ lãnh đạm, toàn thân đều nhuốm mùi nghiêm nghị và xa cách.
Tòa án lớn như vậy phút chốc lặng ngắt như tờ. Trên dưới pháp đình, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tình huống gì đây? Cô gái này không phải là nhân chứng của Diệp Tông sao? Cô ta phải thực sự là Diệp Nghi thì Diệp Tông mới có thể thoát tội, nhưng Diệp Tông lại nói không biết cô?
Diệp Nghi siết chặt nắm tay, liều mạng trao đổi bằng ánh mắt với Diệp Tông. Anh hai, van xin anh, anh không thể chết được! Đừng trách em, cũng đừng khiến cố gắng của em thành uổng phí! Nhưng Diệp Tông chỉ thản nhiên liếc cô một cái, liền thờ ơ dời mắt, giống như cô thực sự chỉ là một người xa lạ tinh thần không được bình thường mà thôi.
Quan tòa lại chuyển sang Diệp Nghi: “Nhân chứng, nhân chứng nói bị cáo là anh trai của nhân chứng, nhưng bị cáo lại tỏ vẻ không biết nhân chứng. Hơn nữa, tòa án đang giữ hình ảnh của Diệp Nghi.” Nói xong, quan tòa hơi gật đầu, máy chiếu phóng lên màn hình, “Hai người hoàn toàn khác nhau, nhân chứng vẫn kiên trì tuyên bố mình là Diệp Nghi?”
“Ba năm trước tôi đã tiếp nhận phẫu thuật chỉnh hình gương mặt, đồng thời cũng xử lý giọng nói và vân tay, sau đó mất tích thông qua một sự cố ngoài ý muốn. Toàn bộ chuyện này đều do cha tôi Diệp Thánh Ân sắp xếp, Diệp Tông không có liên quan gì. Cho nên, hiện tại anh ấy không biết tôi, cũng là hợp lý.”
Đây là lý do tốt nhất cô có thể nghĩ ra. Diệp Tông đã phủ nhận thân phận của cô, vậy cô dứt khoát rửa sạch liên quan cho anh. Dù sao cha cô cũng sẽ không tỉnh lại, nỗi oan này đành phải để một mình ông gánh vậy.
“Vớ vẩn.”
Tất cả mọi người bị tiếng nói lạnh lùng từ chỗ bị cáo truyền đến làm cho kinh hãi, chỉ thấy Diệp Tông liếc cô gái làm chứng một cách cực kỳ khinh miệt, cười nhạo nói: “Sở cảnh sát vẫn còn giữ lại mẫu DNA của Diệp Nghi. Cô tuyên bố là em gái tôi, vậy không ngại chứng minh thử xem.”
Ánh mắt anh tối đen, tràn đầy phẫn nộ và cảnh cáo. Diệp Nghi cố chấp chuyển mắt: “Mẫu DNA ở sở cảnh sát là giả.” Diệp Tông một lòng muốn đuổi cô đi, gặp chiêu phá chiêu, cô chỉ có thể nói ra chân tướng khó làm người khác tin tưởng kia: “Mẫu DNA ở sở cảnh sát đã được cha tôi xử lý qua, mục đích là cho dù bị tìm được, cũng không cách gì giám định thân phận.”
Lời này vừa nói ra, dưới pháp đình lại ồn ào: “Quá rối rồi?”
“Vậy sao làm rõ được?”
“Đúng đó, nói sao mà chẳng được, cô ta nói ở cục cảnh sát là giả, cục cảnh sát cũng nói cô ta là giả được vậy!”
Quan tòa gõ búa đã trở thành phản xạ có điều kiện: “Im lặng im lặng! Nhân chứng, tòa án chỉ có thể lấy số liệu phía chính phủ làm chuẩn, nhân chứng muốn nghi ngờ cảnh sát, phải mang ra chứng cứ hữu hiệu mới được.”
Kể từ khoảnh khắc bước vào tòa án, mỗi ánh mắt nhất thiết phải có đều đổ dồn vào trên người Diệp Nghi. Cho dù cô cố gắng dốc sức xem nhẹ, nhưng lại phải chịu sức ép quá nặng, nhiệt độ quá mạnh, đến giờ này, đã đủ để thiêu cháy cô.
Hít sâu một hơi, cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ người đàn ông mặt không chút thay đổi kia: “Chữ viết của con người là có một không hai, anh Quý Thừa từng trình lên tòa án chữ viết của Diệp Nghi, tòa án cũng dựa theo chữ viết kia mới tìm được tôi. Tôi có thể tại đây ký tên đối chứng, để chứng minh thân phận.”
“Chữ viết chỉ có thể làm chứng cứ gián tiếp.” Quan tòa quả quyết lắc đầu, “Tòa án có thể tiến hành điều tra dựa theo chữ viết, nhưng muốn đưa ra kết luận, chỉ dựa vào chữ viết thì không đủ.”
“Tôi đã đệ trình lên tòa án kết quả giám định cha con với Diệp Thánh Ân.”
“Đây chỉ có thể chứng minh nhân chứng là con của Diệp Thánh Ân, nhưng không thể chứng minh nhân chứng là Diệp Nghi.” Quan tòa lại phủ quyết, “Trừ phi nhân chứng có thể cung cấp kết quả giám định với mẹ ruột Diệp Nghi.”
“Mẹ tôi đã qua đời, không thể thu thập DNA, nhưng mà…”
Cô nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, đáy mắt trắng đen rõ ràng phát ra ánh sáng đau đớn mà cương quyết. Không còn biện pháp nào nữa, phải cứu Diệp Tông thôi, chỉ có thể nói ra bí mật cô hy vọng mang xuống mồ kia.
Cô chậm rãi nhìn xuống pháp đình, nhìn thẳng vào người đàn ông lạnh lùng ngồi chính giữa: “Tôi và anh Quý Thừa từng có cuộc hôn nhân năm năm, khi vụ án xảy ra tôi đang có thai. Đứa bé kia hiện đang ở Mỹ, điều tra viên đã thu thập mẫu DNA của nó. Xin tòa án tiến hành giám định DNA đó với tôi cùng anh Quý Thừa.”
Dừng một chút, cô vì thỏa hiệp mà nở nụ cười mỉa mai: “Sau đó mọi người sẽ phát hiện, tôi là con gái của Diệp Thánh Ân, còn là mẹ của con Quý Thừa, trên đời này người phụ nữ có thân phận ‘hiển hách’ như thế, tuyệt đối chỉ có một mình Diệp Nghi.”
Tòa án Macao từ trước đến nay chưa xử vụ nào có tình thế đảo ngược như vậy. Người đã chết ba năm đột nhiên xuất hiện, còn biến ra một đứa bé lai lịch không rõ ràng. Vụ này khiến cho người xem không có khả năng tiếp nhận. Quan tòa đã tuyên bố tạm dừng phiên tòa, mọi người lại đều ngồi yên tại chỗ, không có chút phản ứng.
Chỉ có Diệp Nghi lặng lẽ từ chỗ nhân chứng đi xuống dưới. Cô dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Diệp Tông, sau đó nhanh chóng rời khỏi. Nhưng mà vừa đi đến khúc ngoặt đầu cầu thang, cô liền bị một sức mạnh đẩy vào vách tường. Đối phương dùng lực khá mạnh, xương cốt bả vai của Diệp Nghi suýt gãy, còn chưa kịp la đau, những ngón tay như kìm sắt đã chụp vào cổ cô.
“Á!” Cô la đau một tiếng, động tác của đối phương cũng không mảy mảy thương xót, một tay nhấc cô lên, lại hung hăng ép mạnh vào tường.
Quý Thừa nghẹn lời đến phát run, ngón tay lạnh lùng cứng rắn cũng đang run rẩy. Hơi thở gần trong gang tấc của anh cực nóng, điên cuồng mà hỗn loạn, đáy mắt tối tăm lại vằn vện tơ máu: “Diệp Nghi, tôi đã nói rồi đúng không? Nếu em gạt tôi chuyện đứa con, tôi thực sự sẽ bóp chết em!”
Cảm giác đau đớn sâu sắc thoáng lan ra toàn thân, Diệp Nghi nhíu chặt đôi mày, khóe môi lại bật ra nụ cười không hề gì: “Vậy anh bóp chết tôi đi. Anh bóp chết tôi, thì kẻ giết tôi sẽ là anh mà không phải Diệp Tông. Dù sao anh cũng giết nhiều người rồi, thêm tôi thì có là gì, đúng không?”
“Em điên rồi à?” Ngón tay Quý Thừa càng bấu chặt, “Em đang nói bậy bạ gì vậy?!”
“Tôi nói, anh là con người vô sỉ nhất ghê tởm nhất mà tôi thấy!” Cô thịnh nộ gào lên, “Quý Thừa, trước kia tôi nghĩ anh chỉ vô tình thôi! Ha ha, nếu anh chỉ vô tình thì tốt biết bao! Anh có thể hận tôi tra tấn tôi, nhưng tại sao anh lại liên lụy người khác! Tại sao anh giết cha tôi, tại sao giết anh tôi, tại sao giết Nghiêm Hàn? Trong lòng anh ngoại trừ bản thân anh, lợi ích của anh, còn có cái gì? Mạng sống con người đối với anh mà nói không đáng tiền hay sao?!”
Quý Thừa nhìn cô như nhìn một kẻ điên hồi lâu, sau đó trừng mắt rút tay về, khóe môi gợi lên nụ cười bén nhọn đến khó tin: “Em cảm thấy là tôi giết họ?”
Không khí trở lại, Diệp Nghi hít sâu một hơi, xoay người ho khan, cho nên không nghe được câu nói của Quý Thừa: “Nếu tôi nói với em, tôi không muốn giết Diệp Tông, chuyện của cha em và Nghiêm Hàn cũng không phải do tôi làm, em có tin không?”
Ngừng ho, Diệp Nghi uể oải đứng thẳng lên. Nhìn quanh bốn phía, cô nhìn thấy đủ loại ánh mắt từ khinh bỉ đến hưng phấn ở xung quanh. Cách đó không xa, tốp năm tốp ba không ngừng chỉ trỏ họ, ngay cả bảo vệ cũng chần chừ không muốn tiến lên, sợ cắt ngang màn cao trào cẩu huyết này.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi: “Đừng dây dưa vô ích nữa. Giữa chúng ta đã sớm chẳng còn gì để nói, chuyện còn lại, gặp nhau ở tòa đi.”
Nghe được đáp án của cô, nỗi đau bất chợt lan tràn khắp người Quý Thừa. Thứ rác rưởi máu lạnh vô tình, vô đạo đức, đấy chính là nhận định về anh trong lòng cô. Có thứ gì đó nơi ngực đang bong ra từng mảng, máu chảy đầm đìa.
Đau đến chết lặng, anh trái lại bật cười: “Được lắm, vậy tôi phải hỏi trước, em muốn kiện tụng với tôi vụ nào? Vụ mạng người, vụ ly hôn, hay là… tranh quyền nuôi dưỡng?”
Sợi dây mỏng manh nhất trong lòng Diệp Nghi đứt đoạn, cô kêu lên: “Anh có ý gì?”
“Đừng cho là tôi không biết em đang nghĩ gì.” Quý Thừa chống hai tay vào tường, cúi người thấp giọng hỏi, “Diệp Nghi, em sẽ chính thức khôi phục thân phận ngay lập tức, một khi thân phận được khôi phục, em vẫn là vợ tôi, cho nên, muốn né tránh tôi, em phải ly hôn với tôi đã. Nhưng em đừng quên, tôi là ba của con em. Cho dù ly hôn, quyền nuôi dưỡng thuộc về ai vẫn còn chưa biết. Em ngụy tạo án mạng, giấu giếm sự tồn tại của con, em cảm thấy quan tòa sẽ cho rằng em là người mẹ đủ tư cách?”
“Anh đừng hòng!” Diệp Nghi rít qua kẽ răng, “Anh đừng hòng đến gần con tôi!”
“Đó là đứa con em sinh cho tôi.” Quý Thừa vén tóc giúp cô, “Có họ Diệp làm chỗ dựa thì em thắng được tôi sao? Nhìn xem gần đây họ Diệp xảy ra chuyện gì? Án mạng này đến án mạng khác. Em nói xem, tòa án sẽ cho đứa bé trưởng thành trong môi trường như thế sao? Em đã nói, sẽ không tiếc trả giá hết thảy để rời xa tôi. Được thôi, em có thể đi, con thì ở lại.” Anh bỗng nhiên thôi cười, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, “Tôi thật muốn xem xem, rốt cục em có bao nhiêu bản lĩnh, gánh được bao nhiêu cái giá.”
“Chát!”
Đây là lần đầu tiên Diệp Nghi đánh người, không chỉ có bàn tay đau rát, ngay cả đầu óc cô cũng ong ong. Cô chán ghét bạo lực, nhưng mà giờ khắc này, ngoại trừ bạo lực thì không còn cách nào khác có thể biểu đạt cảm xúc: “Quý Thừa, sao anh có thể độc ác như thế? Anh không thương nó, không thèm nhìn nó, cũng không muốn liên quan đến nó, nhưng anh nhất định phải vì trả thù tôi mà tra tấn nó sao? Hổ dữ không ăn thịt con, anh còn không bằng loài cầm thú!”
Một cái tát này Diệp Nghi dốc hết sức, mặt Quý Thừa bị lệch sang một bên, góc độ này khiến đường nét vốn mạnh mẽ của anh thoáng chốc càng thêm sắc bén. Da anh rất trắng, nhưng dần dần hiện lên lằn đỏ ghê sợ, còn có chút buồn cười, nhưng không ai dám cười, thậm chí có người còn nhắm mắt lại. Bởi vì không ai dám tưởng tượng, một người đàn ông xưa nay hô phong hoán vũ lại bị ăn tát của phụ nữ trước bàn dân thiên hạ, sẽ sinh ra phản ứng khủng bố thế nào.
Nhưng Quý Thừa lại chẳng động đậy, thậm chí người phụ nữ kia đẩy anh ra, đi thẳng không thèm ngoảnh lại, thì anh cũng chỉ hơi hơi lùi về sau, dùng khóe mắt nhìn chăm chú bóng lưng dần dần mất hút của cô.
Như anh mong muốn, cô đã trở về, nhưng Quý Thừa chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng với quan hệ của họ như bây giờ. Cho dù hai người từng có hiểu lầm, nhưng cô không thấy được sao? Anh tìm cô ba năm, suốt ba năm ròng, ba năm trắng đêm khó ngủ, lo lắng hết lòng, bất chấp trả giá thậm chí cược cả mạng sống, cũng chỉ có thể đổi lấy lời nói dối tàn khốc nhất của cô, cùng một lần lại một lần phỏng đoán ác ý về mình?
Sau khi lặng người thật lâu, Quý Thừa bình tĩnh lấy điện thoại ra: “Lý Hằng, con tôi nhất định còn ở nhà họ Lê. Tìm được nó, đón nó về. Tôi mặc kệ chú dùng cách gì, phải cướp được đứa bé, đưa về bên cạnh tôi, ngay lập tức. Làm không được, đừng tới gặp tôi nữa.”
Trong vòng một tiếng đồng hồ, vụ đảo ngược tình thế của án Diệp Nghi chấn động cả Macao. Mấy ngôi sao giải trí HOT nhất hiện nay cũng bị gỡ xuống, trên mạng không trang nào không đưa tin về vụ án khó bề phân biệt này. Tòa án từ chối phóng viên phỏng vấn, nhưng những tấm ảnh Quý Thừa cùng một cô gái lạ mặt tranh chấp ở hành lang tòa án bị chụp lại, hơn nữa còn được điên cuồng đăng tải.
“Diệp Nghi chết đi sống lại, hoàn toàn thay hình đổi dạng?”
“Vụ mưu sát là giả, Diệp Nghi thật giả ai có thể phân biệt?”
“Con gái từ đâu nhảy ra, Quý Thừa vui mừng được làm cha?”
Bi kịch cuộc đời của người khác trải qua truyền miệng biến thành bữa tiệc tin tức khắp đầu đường cuối ngõ. Nhưng mà một số kẻ ngửi thấy mùi ngon, một số khác lại sởn gai ốc.
“Fuck! (nghĩa tục tĩu)” Theo tiếng mắng sắc nhọn, chiếc gạt tàn đắt tiền, máy tính xách tay, điện thoại di động đều bị xốc tung tóe, thời điểm người hầu chạy vào, chỉ thấy toàn thân Diệp Sóc sặc mùi tàn ác, hai mắt đỏ ngầu.
“Đúng là đồ đê tiện ngàn năm sót lại! Nó lại có thể không chết! Diệp Tông không diệt được, con điếm Diệp Nghi này chết đi sống lại! Ha ha ha, ha ha ha ha, cha ơi là cha, cha đúng là cao siêu tuyệt đỉnh! Đã thành cái xác sống rồi, còn không quên tiếp tục làm nhục tôi, đứa con duy nhất, chân chính này của cha! Không sao cả, bọn chúng có thể sống lại, tôi vẫn có thể làm bọn chúng chết đi, chết sạch! Con trai chân chính của cha chỉ có thể là một mình tôi! Cha sợ tôi hủy đi họ Diệp, hủy đi tâm huyết cả đời của cha sao? Hãy nhìn cho kỹ, tôi tuyệt đối không làm cha thất vọng đâu!”
“Ngu xuẩn!” Cách đó vài cây số, bà Quý vung tay đập bể một chiếc bình sứ, bén nhọn la lên, “Gọi điện thoại cho Thượng An Quốc! Tên ăn hại dưới trướng ông ta làm chuyện gì thế này! Sao Diệp Nghi có thể còn sống!”
Reng reng reng…
Điện thoại di động của Thượng An Quốc để trên bàn điên cuồng reo vang. Trên sô pha bên cạnh ông, sắc mặt Thượng Vi tái nhợt như ma quỷ: “Là nó, lại có thể là nó. Mạch Nha đúng thật là Diệp Nghi, nó, nó còn sinh con…”
Thượng An Quốc hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại: “Không có con cô còn không thắng được nó, giờ có đứa con này, Quý Thừa có còn nhớ cô tên họ là gì hay không?”
“Không, không sao đâu…” Thượng Vi lẩm bẩm nói, “Quý Thừa rất ghét đứa bé kia, giữ lại nó chỉ là vì chú ý đến thể diện họ Quý…”
“Đồ ngu, lời nói đàn ông có thể nghe nhưng tuyệt không thể tin!” Thượng An Quốc lạnh lùng quát, “Dùng đầu óc chút đi, sự việc đều là do người làm. Diệp Nghi có thể chết đi sống lại, có thể sống mà không chết, thì đứa bé… cũng là như thế.”
Thượng Vi sững sờ, tràn đầy sợ hãi nhìn về phía cha cô. Chỉ thấy Thượng An Quốc âm trầm nhếch môi với cô: “Tôi đã từng nói, tác dụng duy nhất của cô, chính là phá hoại cuộc hôn nhân của Quý Thừa và Diệp Nghi. Người mà ngay cả chuyện này cũng làm không được, thì sống còn có ý nghĩa gì?”