Sau khi Tử Di được đưa đi,dù chỉ gần cái chết trong tích tắc,Hy vẫn còn rất hoảng loạn,tâm trí rối bời,điều duy nhất nó có thể suy nghĩ được là cái chết,đó là sự giải thoát duy nhất lúc này,nó chẳng thể nào tìm được lý do để sống nữa
- phải!! Đáng lẽ nó nên chết đi thì hơn" từng lời Tử Di vẫn vang vảng bên tai Hy khiến nó thấy ám ảnh,Hy nhìn quanh những gì có thể kết thúc cuộc sống này một cách nhanh nhất,chẳng một phút nghĩ ngợi,nó đến gần đập vỡ tan lọ hoa bằng thuỷ tinh trong suốt,rồi từ từ đưa lên cứa mạnh vào cổ tay,cứ thế giữ nguyên cho đến khi người mình không còn đứng vững nữa,loạng choạng rồi ngã nhoài xuống,mùi máu tanh nồng chảy xuống chẳng mấy chốc đã tạo thành một vũng máu nhỏ dưới sàn,người nó trở nên mềm nhũn ánh mắt vô cảm nhìn máu từ tay mình đang chút xuống....
Tiếng "loảng choảng" của khay đồ ăn vừa rơi xuống,nó chỉ còn nghe thấy tiếng cô giúp việc hốt hoảng chạy lại
- Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ!- tiếng cô giúp việc thất thanh gọi
- !! Người đâu!!!
Đám vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động cũng lập tức chạy vào trong,kẻ đỡ nó dậy,kẻ cho người gọi bác sĩ,cô giúp việc vẫn còn giữ chút bình tĩnh lấy chiếc khăn buộc chặt tay nó lại trước khi bác sĩ kịp đến...
- Tình trạng tiểu thư thế nào rồi? - tên vệ sĩ hỏi mắt vẫn ngó nghiêng vào trong phòng bệnh xem tình hình có trở nên nghiêm trọng không,đến tai cậu chủ,chắc chắn bọn chúng sẽ không được yên ổn
- Hiện giờ vết thương đã được băng lại,rất may phát hiện ra tiểu thư kịp thời nên trình trạng không có gì nghiêm trọng,nghỉ ngơi một chút là được- tên bác sĩ thu dọn đồ y tế rồi bước ra ngoài với vẻ mặt vẫn còn khá sợ sệt
[Vài phút trước,Hy tỉnh dậy thấy bên cạnh ông bác đang băng vết thương cho mình,ông ta nói đã từng gặp cô ở cùng với Âu Thần,khi ấy cô phải truyền máu rất nhiều,ông ta cũng chỉ mới nhận ra sự thay đổi khi thấy mạch nó đập khác hơn bình thường,đặc biệt với kết quả xét nghiệm máu lần gần đây nhất khi Âu Phong cho ông ta đến xem tình trạng bệnh tình của nó,ông ta không dám khẳng định kết quả của mình,càng chưa dám thông báo cho cậu chủ
- Cô có thai và cái thai đã được khoảng tuần! -lời ông bác sĩ như tiếng sét bên tai,Hy bàng hoàng vẫn còn chưa tin vào tai mình,nhưng đủ bình tĩnh để biết cái thai mình đang mang của ai,người con trai mà có lẽ cả đời này Hy cũng không thể trả hết ân tình được
Chính nó cũng không phủ nhận sự thay đổi của bản thân,nhưng có thai là chuyện nó chưa từng nghĩ đến,nó cũng vừa mới nhận ra,kì kinh hàng tháng của mình đã qua từ khoảng nửa tháng trước,cái đêm đó trùng với những gì bây giờ,nhưng chỉ khi bác sĩ nói nó mới nghĩ đến điều đó
- ông chắc chứ!!
- có lẽ đây là câu tiểu thư không nên hỏi một vị bác sĩ như tôi mới phải- Ông bác sĩ nhìn Hy lạ lẫm
- Âu Phong đã biết chưa?
- tôi vẫn chưa thông báo,nhưng nếu cậu chủ biết tin vui này... tôi nghĩ...
- giữ bí mật chuyện này hoặc khi cậu chủ trở về tôi sẽ nói ông đã giở trò hãm hiếp tôi
Hy chống tay ngồi dậy,giọng nói chậm rãi có phần đe doạ,ông bác sĩ chợt dừng tay,sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó hiểu,vài giây do dự vì ông ta không muốn bận tâm quá nhiều,những kẻ làm việc và nhận tiền như ông ta càng biết nhiều càng không có lợi và hậu quả thì dĩ nhiên ông ta quá biết rõ bị tống khỏi căn biệt thự và chịu cảnh nghèo khó suốt phần đời còn lại, ông ta không do dự mà đáp lại
- Được!! Tôi sẽ giữ bí mật!! Việc còn lại tiểu thư hãy tự giải quyết!!]
Hôm nay,tại khách sạn Victoria cạnh bờ biển phía Tây thành phố,một đám cưới linh đình được tổ chức,giữa con gái Thượng Nghị sĩ Trịnh và con trai duy nhất tập đoàn họ Âu tính đến bây giờ,những cái tên có ảnh hưởng trong thành phố,họ đủ quyền lực để chặn họng những tờ báo lá cả đưa tin tức không vừa ý họ, buổi tiệc với đông đủ giới chính quyền trong thành phố,những kẻ máu mặt trong thế giới ngầm.Còn chưa kể việc đám cưới diễn ra đã khiến tỷ giá cổ phiếu tăng chóng mặt chỉ trong vòng một ngày. Hôm nay căn biệt mọi thứ vẫn diễn ra bình thường kẻ ra người vào chuẩn bị cho lễ cưới nhưng dường như không ai biết rằng lễ cưới đang được tổ chức ở một địa điểm khác.Phong từ hôm qua đến giờ vẫn chưa gặp nó vì phải chuẩn bị mọi thứ,nhưng cũng vì thế mà đám vệ sĩ được tăng cường nhiều hơn,Phong cho người lắp đặt hệ thống an ninh,với camera bố trí khắp nơi và cả trong phòng nó,phòng trường hợp nó làm điều gì đó ngu ngốc hoặc tìm cách ra ngoài,anh vẫn luôn lo sợ điều đó...
Ở phòng Thiên Hy,cô giúp việc vẫn mang thức ăn đến đều đặn,nhưng hôm nay Hy không có trong phòng,cô giúp việc nhìn quanh rồi hốt hoảng tìm xung quanh,chạy vào phòng tắm,thấy nó đang ngâm mình trong bồn, để nước chảy xối xả tràn ra bên ngoài,cô hốt hoảng chạy lại vặn vòi nước
- Tiểu thư, tiểu thư!!! Tiểu thư không sao chứ!!
- Ta không sao!! Chỉ là muốn ngâm mình một lúc!!- cô giúp việc nghe xong mới bớt lo lắng đi một chút,cô nghĩ bụng
"Ôi ngâm mình mà có cần thiết phải để tình trạng kinh khủng thế này không, cô giúp việc nhìn trên người nó vẫn còn nguyên bộ đồ ngủ trong chiếc váy trắng tinh khôi,mái tóc đen nhánh xoã xuống trước mặt,nước trong bồn tràn cả ra ngoài,mái tóc dài cũng vì thế mà nổi lềnh đềnh trên mặt nước tạo nên cảnh tượng kinh dị như những bộ phim cô ta đã xem"
- Tiểu thư làm ơn đừng doạ em thế này được không?!
- Có phải cô đến để nói Thần đã chết rồi phải không?... -cô giúp việc trợn tròn mắt,tin tức sáng nay trên tivi cô cũng đã xem qua nhưng không ngờ lại đến tai nó nhanh như thế,vậy mà cô còn định giấu nhem những tờ báo mà đám vệ sĩ đã cầm
- không!! Tiểu thư!! Nhất định những tờ báo đó đã cho thông tin thất thực- cô giúp việc vội vàng bào chữa
- ngươi không hiểu đâu!!- Hy đáp lại bằng cái nhìn dửng dưng và vô cảm
- Được rồi! Tiểu thư có thể bình tĩnh hơn được không!!- cô giúp việc cố trấn an nó,tối qua khi cô đến phòng như mọi khi,trông Hy còn thê thảm hơn thế này,không ăn uống gì nhưng lại ra lệnh cho cô không để đám quản lý biết... và cô ấy suýt mất mạng
- ta muốn ở yên trong này một lúc,....
- Vậy tiểu thư có thể hứa không được làm điều gì ngu ngốc không?
- Được ta hứa!!- cô giúp việc vẻ mặt không giấu nổi lo lắng,cô cũng thấy mỗi khi ở cạnh Hy thoải mái hơn bình thường,được nói những gì mình muốn,còn Hy thì cô ta từ lúc nào đã trở thành người đáng tin cậy hơn bao giờ trong căn biệt thự lạnh lẽo này...
- em để đồ tiểu thư thay bên ngoài nhé- cô giúp việc nói với theo,nhưng mắt vẫn không rời khỏi phòng tắm
Một lúc sau,từ phòng tắm bước ra,hy mặc bộ váy ngủ màu trắng tóc vẫn ướt sũng,còn nguyên giọt nước rơi xuống mặt sàn.Không chịu sấy khô,bước lững thững đến bàn rồi ăn một cách tự nhiên
- hôm nay cậu chủ tổ chức đám cưới sao?- giọng nó vẫn khinh khỉnh như mọi khi
- vâng thưa tiểu thư!!
- cô chưa từng nói cho tôi biết tên cô!
- Em tên Y Trân....- thấy Hy có vẻ quan tâm,Y Trên lại tiếp tục giãi bày
- mẹ đưa em vào căn biệt thự này từ khi còn nhỏ,ở đây gia đình em sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều...
- cô từng muốn rời khỏi đây không? -Hy chắn ngang,giọng trầm ấm như một lời đề nghị,Hy đứng trước tấm kính trong phòng nhìn ra ngoài căn biệt thự,hoàng hôn đã xuống tự lúc nào,cuối chân trời những đám mây ngả một màu vàng huyền bí,tạo nên từng tầng lớp lớp như những bậc thang nên thiên đường,Hy nhìn xa xăm với những dự định sắp tới,ít nhất Hy vẫn còn động lực để mình phải sống,nhất định phải rời khỏi đây....
- Tôi nhờ cô một việc được không?
h đêm
Hy vẫn ở yên trong phòng,thẫn thờ chú mục vào bộ xếp hình domino trên bàn, nó đẩy nhẹ ngón tay chạm vào từng hàng domino lần lượt đổ xuống,đến cái cuối cùng thì cũng là lúc Phong bước vào,bước chân loạng choạng không còn tỉnh táo,từ xa Hy cũng ngửi thấy men rượu phảng phất vào không khí,Phong vẫn mặc nguyên bộ vest từ đám cưới trở về, Hy nghĩ đáng lẽ giờ hắn không nên ở cùng nó mới phải
- Thiên Hy,anh rất nhớ em!!- Phong đến gần kéo nó lên rồi ôm chầm lấy,rồi chẳng để Hy đáp lại hay phản kháng,Phong đẩy Hy ra ngắm nghía dù biết nó đang không thoải mái chút nào
- Đau!! -Hy khẽ rên lên vì tay anh đang nắm chặt vào vết thương trên cổ tay nó,còn Phong thì vô cùng ngac nhiên lần đầu tiên Hy đã mở lời
- anh xin lỗi!! Ai làm em bị thương sao?
- -Đáp lại lời hỏi thăm ân cần của Phong chỉ là cái lắc đầu vô cảm,Hy như chẳng bận tâm,giờ nó chỉ thấy khó chịu cái cảm giác bị tên con trai đứng trước mặt chạm vào người khiến nó thấy thật kinh khủng
- Đừng giấu anh,chỉ cần em nói anh sẽ gϊếŧ kẻ đó!!
- anh sẽ gϊếŧ hắn thật sao?- Hy cười khinh bỉ,với ánh nhìn vô cảm
- Thật!
- vậy anh hãy gϊếŧ mình đi! Tôi hỏi anh,Âu Thần chết rồi phải không?
- Phải thì sao? Tất cả anh làm là vì anh yêu em! Em không hiểu sao? Anh yêu em,em từng yêu anh không phải sao? hy em nói đi!- Phong giữ lấy tay nó hỏi dồn dập,anh đau lòng khi nó đối xử với anh lạnh nhạt,thay vì giận nó thì anh giận mình không thể khiến nó ở bên
- tôi hận mình đã từng tin tưởng anh! Đủ rồi,anh nói yêu tôi nhưng anh lại lưa dối tôi! Tôi hận anh... - Hy gào lên với nỗi đau trong sâu thẳm trái mình,Phong im lặng anh đau lòng nhưng anh sẽ vẫn mãi yêu nó
- Anh về phòng đi!! Tôi muốn được yên tĩnh!- nhỏ mệt mỏi gạt tay Phong khỏi mình rồi bước về phía giường như thường lệ,Phong vẫn đứng yên không rời đi,thực sự không chấp nhận được,nó đang ở nhà anh,dưới sự chở che của anh,vậy mà nó dám đuổi anh đi,anh thực sự chưa bao giờ chịu được cái sự ương nghạnh đấy của nó... lần đầu tiên bị từ chối bởi một đứa con gái... tất cả những gì trong cậu bây giờ chỉ là sự khó chịu... và ham muốn... phong như không chịu được nữa,anh đi lại đẩy Hy xuống giường,hai tay túm chặt cổ tay nó ghì chặt,trông anh thực sự đã không kiểm soát được mình nữa
- Hy,em muốn làm anh phát điên lên phải không? Tại sao,tại sao em không yêu anh,tại sao? Em chỉ được của riêng anh thôi!!
Hy nhìn Phong rồi đưa mắt đi chỗ khác,nó chỉ thấy một sự ghê tởm đang dấy lên trong người. Phong vẫn không dừng lại,thấy Hy dửng dưng,anh thật không thể chịu đựng được,Phong cúi xuống hôn nó một cách mãnh liệt và bạo lực,không cần biết nó có phản đối hay không,Phong tiếp tục hôn xuống,lần tay vào trong chiếc váy trắng tinh khôi... giờ trong tâm trí anh chỉ một suy nghĩ muốn chiếm đoạt lấy thân thể người con gái ấy... Hy cũng chẳng còn đủ sức để phản kháng,nhỏ chỉ thấy đầu óc quay cuồng, có thể là do tác dụng phụ của thuốc giảm đau liều mạnh
- Không muốn!!! Không muốn! - Hy nói với giọng yếu ớt,nhỏ từ từ thả lỏng người mình,rồi mắt nhắm nghiền lại,cùng lắm thì nhỏ sau đó nó sẽ tự kết liễu đời mình
Phong chợt dừng lại,cậu đã kịp nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lẽo ấy... Có lẽ chẳng bao giờ anh nghĩ lại đi chiếm đoạt nó theo cách này,với Phong nó vẫn là một người con gái thuần khiết và anh không cho phép ai được làm tổn thương,Phong đập mạnh tay xuống giường rồi rời khỏi người Hy...
- Anh xin lỗi!!
Dứt lời cũng là lúc cửa phòng Hy khép lại,anh càng lúc càng không thể kiểm soát được mỗi khi gần nó,mỗi khi bắt gặp ánh mắt nó nhìn anh với sự căm hận,từng cử chỉ muốn anh tránh xa khỏi tầm mắt đều khiến anh thấy đau đớn tột cùng...
- "chỉ có em mới khiến ta thấy mình còn lý do để tiếp tục" và cũng chỉ có em mới khiến trái tim ta đau như thế này... em có biết không?
Cùng giờ đó,tại khách sạn Victoria,Kiều Ân vẫn mặc nguyên bộ váy cưới đón tiếp những vị khách cuối cùng,mới đây Phong còn đứng cạnh cô nhưng một tiếng trước thì đã không thấy mặt,cô ta không khỏi lo lắng,liền cho gọi tên Tiểu Minh
- Cậu chủ đâu?
- dạ thưa tiểu thư,cậu chủ mệt nên về biệt thự trước rồi ạ!
- ngươi nói sao?- Ân ngạc nhiên rồi lại đứng ngồi không yên,vào ngày cưới anh lại để cô một mình ở lại tiếp bao nhiêu vị khách,Ân chỉ nghĩ bây giờ cần về nhà ngay lập tức,lúc đó Tử Di cũng đi đến,nhìn sắc mặt Ân cô ta cũng đoán ra được chuyện gì
- Chị dâu không đi cùng anh Phong sao? - tử Di hỏi tỉnh bơ,nâng ly rượu trước mặt đưa qua đưa lại
- cảm ơn em đã quan tâm!!
- Chắc chị dâu biết anh ấy về vội vàng thế này là vì ai phải không?- Di nói lấp lửng để Ân sập bẫy và đúng như Di nghĩ Ân lập tức quay lại nhìn Di với ánh mắt tức tối, có phần ghen tuông trong đó
- Ý cô là gì? Nói thẳng ra đi!!
- đúng là chị dâu của em từ lúc nào lại ngây thơ thế chứ!! Không phải cô ta thì còn ai nữa,anh Phong để cô ta ở đây không phải anh ấy yêu cô ta thì còn lý do nào khác sao!! Giờ chắc đang làʍ ŧìиɦ với nhau cũng nên!!
- Cô!! Cô...- Ân định quát mạt lại cô em dâu mưu mô quỷ kế này,Ân cũng thừa hiểu cô ta đang khiêu khích mình nhưng Di đã kịp chặn họng,lần này thì Di đã thắng khi làm Ân thấy bất an
- em nói không đúng sao? Chắc chị cũng mường tượng ra được rồi phải không? - Di cười ngặt nghẽo như đã đánh trúng tim đen của Kiều Ân,Ân cũng chẳng thừa thời gian để tiếp tục nghe Di kể lể,vì nỗi ghen tuông trong người càng lúc càng dâng lên đến nỗi muốn xé xác bất kì đứa con gái nào bắt gặp đang cùng Phong bây giờ. Còn Di thì tỏ ra vô cùng thích thú khi làm cô ta tức giận,nói xong Di bước qua Ân rồi nở một nụ cười nửa miệng...
Căn biệt thự lúc nửa đêm,Kiều Ân còn chưa kịp thay bộ váy cưới,cô ta không đi thẳng về phòng mình mà đến thẳng căn phòng cuối hành lang, và bắt gặp Phong cũng từ căn phòng đó bước ra... Ân giận tím mặt...
"Anh dám bỏ về để đến bên cô ta sao, Phong, anh sẽ phải hối hận vì đối xử với em như thế..." Ân nắm chặt váy cứoi,ánh mắt chưa đầy sự giận dữ, đi về phía Phong....