Khu bếp,phòng ăn
- bọn mày biết tin gì không,đứa người hầu đó thực ra là một tên gián điệp được đưa vào đây!!-cả đám giúp việc trợn tròn mắt ngạc nhiên,bàn tán to nhỏ
- ông chủ biết... và chắc giờ con nhỏ đó chết rồi cũng nên!!
- không phải!! Hôm qua tao thấy con nhỏ đó bị đưa xuống khu tầng dưới,ông chủ còn dặn mang đồ ăn cho nó nữa!!
- mày đùa sao!!... đằng nào cũng chết,còn mang đồ ăn làm gì!!...-một đứa người hầu đang chuẩn bị khay đồ ăn,cô ta thấy khó chịu khi phải mang đồ ăn cho nó
- chỉ tội cậu chủ,cậu Âu Thần bị con nhỏ đó lừa gạt còn cậu Phong thì bị lợi dụng,không hiểu con nhỏ đó thì xinh đẹp cái quái gì chứ!!- đám giúp việc đang bàn tán thì đứa này kéo tay đứa kia ra hiệu...tất cả im bặt khi Phong bước vào
- cậu chủ!!-Cảm đám đồng thanh cúi người xuống
- tất cả ra ngoài,còn cô ở lại!!-Phong ra lệnh
- em....em xin...xin lỗi cậu chủ!! Cậu tha cho em...-cô giúp việc vội vàng quỳ xuống,mặt cúi ngầm sợ đến tái mặt,nói rối rít...cô ta biết mình vừa nói gì và đắc tội với cậu chủ không phải việc gì hay ho
Phong nghé tai xuống nói nhỏ....
- từ bây giờ nhớ làm theo lời ta dặn,nếu đến lúc ta gặp cô ấy,cô ấy ốm yếu thế nào ta sẽ không tha cho cái mạng nhà ngươi...
- vâng!! Vâng!! Em biết rồi,thưa cậu chủ!!
Phong nói xong rồi bước ra ngoài,đám giúp việc mới ngó vào bên trong
- cậu chủ làm gì thế!!
- cứ tưởng mày chết chắc!!
- thôi im hết đi!! Ta phải đi mang đồ ăn...-dứt lời đứa người hầu vứt phăng khay thức ăn lộn xộn lúc nãy đi thay vào đó là những món ăn ngon nhất,được bày biện khá cẩn thận,đám giúp việc cũng hiểu ra chuyện gì... "nếu không muốn gặp rắc rối"
Phòng Âu Thần,đêm qua may mà hắn được đưa đến bệnh viện kịp thời,nếu không sẽ không biết xảy ra chuyện gì,Thần dựa đầu vào thành giường nghe nhạc,vết thương trên người vẫn chưa lành,nhưng sao bằng vết thương trong tim cậu đang nhức nhối lên từng ngày,chỉ vài ngày nữa lễ đính hôn sẽ diễn ra. Kế hoạch của anh trai mình,cậu biết việc nó bị phát hiện không nằm trong dự tính của anh trai,nhưng anh ấy nhất định vẫn làm theo đúng kế hoạch,đó là việc mà anh ấy đã chờ đợi rất lâu... Thần nuốt nghẹn,nhưng tất cả bây giờ cậu chỉ có thể nghĩ được là làm thế nào để cứu được người con gái ấy... ra khỏi đây một cách an toàn
Cạch"- tiếng cửa mở,tên Jackson bước vào
- Cậu chủ!! Tiểu thư Kiều Ân đến!!
Kiều Ân đang mang khay đồ ăn bước vào trong
- Ngươi ra ngoài đi!!-Kiều Ân ra lệnh,tên quản lý hơi chần chừ,hắn không thấy cậu chủ trả lời nhưng rồi cũng không còn cách nào khác lặng lẽ ra ngoài theo lời Kiều Ân,cô ta đến gần đặt khay đồ ăn lên bàn,tiến gần lại phía Âu Thần,ngắm nghía "không ngờ,khi ngủ anh lại đẹp đến mê hồn như vậy,nếu gặp anh trước có lẽ tôi cũng không giữ được lòng mình mà chiếm giữ lấy anh" Kiều Ân đang ngắm nghía rồi bất động khi ánh mắt tên con trai đó khẽ mở,đôi mắt đen sẫm nhìn lạ lẫm,Thần đẩy người đứng dậy...
- Anh đi đâu thế!! Dùng bữa đã!! -Kiều Ân ngoái người ra sau
- Ra khỏi phòng!!-Giọng nói lạnh lùng tưởng như gáo nước lạnh tạt vào mặt Kiều Ân,chẳng phải anh ấy đáng lẽ không nên nói nặng lời với vị hôn thê của mình đến thế chứ,Thần bước gần lại phía bàn làm việc không nhìn Kiều Ân đến nửa giây,vẫn giữ thái độ không coi cô ta ra gì
- anh có phải hôn phu của em không?!! Vì đứa con gái là gián điệp và trơ trẽn đó sao???-Kiều Ân đứng lên,giận giữ không còn giữ được bình tĩnh nữa,vừa dứt lời cũng là lúc Thần lao đến...
- Cô còn có tư cách nói người khác như thế sao? -anh không cho phép bất cứ ai sỉ nhục người con gái ấy,bàn tay rắn chắc ghì chặt lấy cổ áo Kiều Ân dận vào tường khiến cô ta gần như chết sững,khí quản bị xiết chặt Thần nhìn nhỏ ánh mắt gằn lên sự giận dữ,trong cơn giận giữ cậu không biết mình sẽ có thể cướp đi mạng sống vị hôn thê tương lai... Kiều Ân không thể nói thành lời... chỉ biết ú ớ... cho đến khi tên quản lý mở cửa bước vào
- Cậu chủ!!... dừng lại... ông chủ sẽ rất giận nếu cậu làm hại con gái ông Trịnh như thế...-Tên Jackson thấy ồn ào liền lao vào trong,Âu Thần nghe đến hai tiếng "ông chủ" cậu chợt dừng lại,bàn tay bắt đầu được nới lỏng,Kiều Ân thở gấp
- Anh.... anh...muốn gϊếŧ tôi sao... tôi sẽ không để yên chuyện này...-Kiều Ân giữ lấy cổ mình..khuỵ xuống
- Tiểu thư,bình tĩnh... cậu chủ gần đây tâm tính bất ổn... xin tiểu thư lượng thứ...!!- tên quản lý chạy đến đỡ lấy cô ta,còn Thần lấy chiếc áo khoắc lên người,trước khi cứu được nó cậu không muốn ông ta lại bắt đầu chú ý đến mình,chỉ có vậy...
- Cô sẽ không bao giờ có được vị trí gì trong tôi!! Muốn làm gì thì tuỳ!!
- Anh!! Anh...-Kiều Ân chưa nói hết câu,Thần đã kéo cửa bước ra ngoài,hắn chưa bao giờ thấy những thứ xung quanh phiền phức đến thế,chính hắn cũng không thể điều khiển cảm xúc của mình khi mỗi lần có người nhắc đến nó... Hắn không để ý chỉ khiến Kiều Ân thêm phần bực bội...
Lại một ngày nữa trôi qua,phải có cách gì đó,Thần đi qua đi lại giữa gian sách,đó là tài liệu về khẩu súng mà cha đang cầm trong tay,trong đó ghi lại "khi viên đạn được ghim vào nạn nhân... cách duy nhất để nạn nhân sống sót đó là bắn vào vật thế thân khác,và chắc chắn viên vạn phải được bắn..." Anh cất quyển sách lại vị trí cũ,không đơn giản như anh nghĩ chỉ cần lấy khẩu súng là xong... "chắc chắn để cha không phát hiện,khẩu súng vẫn phải được đặt ở nguyên vị trí trước khi buổi lễ diễn ra để cha không nghi ngờ..." đêm nay có lẽ lại là một đêm dài,Thần trở về phòng mình
- Cậu chủ!! Nếu cậu lại có ý định làm gì đó...lần này...à không trước khi buổi tiệc vào ngày mai diễn ra em sẽ không để cậu làm chuyện gì đó điên rồ...-Tên quản lý đã ở trong phòng từ lúc nào... Thần từ phòng tắm bước ra,hắn tháo hết phần băng trên người mình,rồi tự tra thuốc mặt vẫn không có gì là quan tâm tên quản lý nói,Thần uống vài viên thuốc đã được kê
- Ta muốn cứu cô ấy...!! Nếu ngươi muốn ngăn ta thì chỉ có cách gϊếŧ ta!!-Thần trả lời thản nhiên,như điều vốn dĩ là như vậy...
- Cậu chủ!!... cậu không nghĩ em sẽ báo chuyện này với ông chủ sao,dù cậu có cứu được cô ấy đi chăng nữa!!
Thần vẫn bình tĩnh đi lại phía bàn làm việc lấy trong ngăn kéo một khẩu súng đút vào túi,trước khi ra khỏi phòng
- ta yêu cô ấy!!!-Thần hạ giọng xuống,nhẹ bẫng,bóng hắn khuất sau cánh cửa,dù hắn có phải đặt cược cả tính mạng mình...
giờ đêm,hành lang vắng lặng,một tay kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống,tay chỉnh lại chiếc áo sơ mi đen,hắn nuốt khan khi trước mặt hắn là căn phòng cha vẫn thường lui tới,có thể nói là nơi cha để những tài liệu quan trọng,cậu chỉ đặt cược phần trăm nhỏ nhất rằng chiếc súng được đặt ở đây nhưng nếu không thử thì phần trăm cứu được nó cũng không có.Bất giác có tiếng động phía sau,Thần lấp phía trong bức tường
- Bụp,vài tên bảo vệ bị đánh gục...
- Cậu chủ!! Ra đi!! Ở ngoài đây cứ để em lo!! Cậu chỉ có phut để vào,sau đó tên bảo vệ mới sẽ đến thay...-Tên Jackson nói,Âu Thần bước ra,mặt không chút cảm xúc nhưng hắn thầm biết ơn tên quản lý,nếu có tên đó lo phía bên ngoài trong phòng phút quá đủ để hắn vào trong và ra ngoài an toàn
Âu Thần chỉ vào đây được đúng một lần duy nhất,để tránh những điểm tối bảo vệ bằng tia laze mà chính anh đã thiết kế không phải dễ dàng,phía bức tường chính diện nếu đúng như anh nghĩ nơi đó chính là nơi cha để khẩu súng... không khó để mở khoá chỉ vài thủ thuật nhỏ... nhưng Thần không nghĩ cha lại dễ dàng để khẩu súng ở nơi thế này... không còn nhiều thời gian,trước khi cha có thể quay lại bất cứ lúc nào...
- Chết tiệt!! -Thần không khó để tháo rời từng bộ phận của khẩu súng tìm bộ cảm ứng và phá hỏng nó,nhưng anh đã nhầm mã cảm ứng đồng nghĩa với việc chỉ cần cậu mang khẩu súng ra ngoài bán kính một mét,viên đạn trên cổ nó sẽ tự phát nổ... đơn giản hơn không thể phá hỏng hoặc nếu đủ thời gian cho cậu cài mã cảm biến mới đi chăng nữa...
"Đây là cách duy nhất" Không còn lựa chọn nào khác,Thần không chần chừ,đặt khẩu súng lên tay trái mình,tay kéo nhẹ cò phía trong...
Không một âm thanh nào phát ra".... viên đạn ghim chặt vào tay trái,buốt đến tận xương,Thần chạy ra đến ngoài... tên Jackson mới thở phào nhẹ nhõm
- Chuẩn bị xe cho ta!!!
- Cậu chủ!!!- hắn gọi theo khi... cảm thấy có gì đó không ổn,nhưng cũng không dám trái lệnh cậu chủ,lập tức rời đi chuẩn bị...
Khu căn hầm dưới ngục,Hy đẩy người lại gần khay đồ ăn " ít nhất thì nhỏ cần phải sống nếu mong có cơ hội thoát ra khỏi đây",cảm giác nặng nề chợt biến mất nhỏ bất giác sờ lên viên đạn ghim vào cổ bỗng dưng không còn nữa,không nhức nhối,đau rát... "đúng là cảm thấy lạ,rất lạ..." mấy ngày hôm nay,không phải nhỏ nghĩ sẽ không có ai đến cứu,chỉ là nhỏ không muốn mình sẽ chết ở một nơi thế này,nhỏ còn việc phải làm... Nhỏ lấy tay đang bị khoá bởi chiếc khoá sắt ghì xuống cạnh tường cứ thế đưa qua đưa lại đến nỗi bật máu hy vọng chiếc khoá sẽ rời ra... cảm giác sợ hãi đến tuyệt vọng...
Tiếng động phía cuối hành lang
- "phằng"... phằng" những tiếng súng liên tiếp,mắt nhỏ chợt sáng lên, trong cái màn đêm yên tĩnh ấy,nhỏ chăm chú nhìn phía ánh sáng len lói qua then cửa phòng,tên con trai đang tiến gần lại hơn,những bước chân vội vàng,nhỏ không nhìn rõ,thoáng chốc trôi qua nhỏ chỉ kịp nghĩ có thể nhỏ sẽ phải chết ở đây... chỉ là sớm hơn dự định... Thần lấy chìa khoá mở cửa phòng... như phản xạ,Hy hơi dịch người về phía sau quay mặt tránh đi... căn phòng tối,nhỏ không nhìn rõ khuôn mặt ấy thế nào cho đến khi bàn tay ấy vừa vòng qua ôm lấy nhỏ,cái ôm vội vã nhưng
ấm áp đến độ như sợ nhỏ sẽ biến mất trong cái màn đêm đáng sợ ấy....
- không sao rồi... ta xin lỗi...-không gian tĩnh lặng,Hy cuối cùng cũng biết là ai,
Thần đẩy người ra cậu từ từ đưa tay lên kéo nhẹ vài lọn tóc sang bên,Thần nhìn trân trân vào Hy,nhỏ quay đi khiến cậu cảm giác người con gái ấy không thoải mái khi thấy cậu
Thần không để ý,cậu cầm lấy chìa khoá mở khoá trên tay nó...
- Em có thể đi,hãy rời xa khỏi nơi này... -Giọng hắn nghẹn nghẹn,cứ thể đã phải rất cố gắng để nói ra điều ấy
- Cảm ơn!!-Hy trả lời lạnh lùng,rồi bước ra khỏi phòng giam,chỉ vèn vẹn mỗi câu nói,nó làm hắn hụt hẫng,dường như đó không phải những điều hắn mong đợi
- ta sẽ đưa em ra khỏi đây!!-Thần nói chắc nịch nhưng ánh mắt sâu thẳm chợt trùng xuống
- Không cần!! Sau này tôi nhất định sẽ trả ơn anh! Tôi muốn gặp anh ấy!!...-Dứt lời Hy rời đi
Thần im lặng... không gian yên tĩnh bao trùm tất cả như dày xé trái tim hắn... bóng người con gái ấy cứ thế xa dần,hắn cũng đứng dậy,nhưng bước chân nặng nề... dù hết lần này đến lần khác nó có làm trái tim hắn đau đến như thế nào đi chăng nữa... hắn vẫn yêu nó...
Thần đi theo,anh còn chẳng biết mình có thể đi đâu nữa nếu không có nó bên cạnh,nếu lần này phải chết hắn nhất định phải ở bên người con gái ấy...
giờ sáng,khu biệt thự của Âu Phong,
Hy sau khi rời khỏi khu tầng dưới,nó chạy đến như những hy vọng cuối cùng,ở nơi đó có người nó chờ đợi,chắc hẳn anh đang chờ nó,anh cũng đang nghĩ cách cứu nó...
Cửa không khoá,nó muốn lặng lẽ vào trong,hy vọng anh sẽ vui mừng,có tiếng người bên trong,tiếng đứa con gái bắt đầu thở gấp,hai tay túm chặt lưng áo anh nắm rồi dày vò nó,ánh đèn mập mờ đủ để nó thấy cảnh tượng ấy...
- "Không....không....thể nào..."- Hy đưa tay lên che lấy miệng mình để không phát ra tiếng,nó cứ thế lép sau cánh cửa,chân không còn đứng vững nữa...
- "anh thật là một tên khốn chính nghĩa... nhưng em vẫn thích anh... Cô ta cũng thật đáng thương như cô bạn thân Tuệ Nhi của em,cuối cùng cũng sẽ phải chết...
- Đừng nhắc đến cô ấy!!
- Không đúng sao? Năm ấy chẳng phải em đã giúp anh hại cô ta sao? Chỉ trách cô bạn Tuệ Nhi của em thật ngốc ngếch và em thì không muốn mất anh...cứ nghĩ đến lúc chúng ta được bên nhau lại khiến em không chờ được nữa...."
- làm ơn...làm ơn...dừng lại....!!
Nó đã nghe được tất cả mọi chuyện,nước mắt nó cứ lặng lẽ rơi nhìn người con trai ấy đang hôn say đắm người con gái khác trước mặt mình,tim như bị ai đó bóp chặt đến ngạt thở,... người mà nó cứ nghĩ sẽ có thể ở bên lại nhẫn tâm phản bội,nó đang hy vọng vào điều gì thế này,vậy mà nó đã bất chấp tất cả để chạy đến đây, "thật nực cười"...
mọi thứ vỡ vụn,tan nát... nó ngồi sụp xuống,nước mắt ràn rụa,nó cắn chặt môi đến bật máu,những tiếng thở,tiếng nói của cả hai cứ vang vẳng bên tai,thất vọng... nó gào lên trong tâm trí mình....
"Tại sao?? Tại sao...??" Nó nói không nói thành tiếng nữa...
Bất giác một bàn tay đưa lên kéo nhẹ đầu nó vào ngực mình,ôm chặt để những âm thanh ấy không lọt vào tai,anh cũng đã chứng kiến chuyện gì
.... Hy ngước lên,nước mắt rơi lẫm đẫm,hắn hiểu người con gái muốn nói gì... hắn còn đau hơn gấp trăm lần...tay nó buông xuống,hoàn toàn mất lý trí,nó như kẻ mất hồn,nó ngất lúc nào không biết...
Âu Thần bế nó đi trên dãy hành lang về phòng cậu.... nỗi đau nối tiếp nỗi đau,đây sẽ là lần cuối cậu để người con gái này rời xa cậu,cho đến cả sau này,dẫu cho chỉ là lúc này đây ở bên cạnh cô ấy... cậu cũng không muốn sống nếu cô ấy không còn tồn tại thế giới này...