Tại phòng khách,căn phòng nguy nga tráng lệ,người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang nhấp vài ngụm trà ngồi trên chiếc ghế sofa cả người bà toát ra vẻ quý phái,nhân hậu. Chấn Nam mặc chiếc áo sơmi hàng hiệu,vài chiếc cúc áo trên không đóng,cái điệu bộ nghênh ngang bước vào trong đám người hầu liên tiếp cúi đầu xuống chào,điều làm anh lạ là hiếm khi mẹ giới thiệu ai cho anh,lại còn bắt anh phải gặp tại nhà thế này. Anh bước đến gần,r lập tức nhìn sang bên cạnh,một đứa con gái mặc bộ váy không khác gì công chúa,mái tóc màu vàng thả xuống ngang vai,Chấn Nam nhíu mày rồi bắt đầu ngồi xuống
- mẹ có chuyện gì mà gọi con...
Bà đặt cốc trà xuống nhìn sang Chấn Nam tỏ vẻ không hài lòng
- con không thể bình tĩnh được một chút sao,ta đã nói là muốn giới thiệu cho con một người...
- ai mà làm mẹ thấy quan trọng thế?
- Đây là Nhược Y con của người bạn đã mất của mẹ,người mà con đã có hôn ước từ trước - vừa dứt lời,anh suýt sặc nước,không phải vì ngạc nhiên cũng không phải vì đứa con gái trước mặt anh quá xấy mà chỉ vì anh chưa từng nghe mẹ nhắc đến lần nào,chẳng buồn nhìn sang,cũng chẳng thèm quan tâm sắc mặt của Nhược Y
- mẹ không đùa con chứ,con chưa từng nghe mẹ nói về chuyện này... Con có nghe về bạn mẹ nhưng thế này có đường đột quá không
- không nói nhiều,giờ Nhược Y sẽ ở đây,con hãy chăm sóc Nhược Y, giờ ta đi có chút việc,hai đứa hãy ngồi nói chuyện,lát hãy đưa con bé đi chơi... Còn con ta về sẽ nói chuyện sau... - nói xong bà đứng dậy,ông quản gia đi theo sau bước ra ngoài rồi đóng cửa lại,Nhược Y nãy giờ ngồi im,nở nụ cười thánh thiện nhìn sang Chấn Nam,anh chưa kịp nói gì,nhưng cũng chẳng quan tâm con nhỏ trước mắt mình cầm lấy chiếc chìa khoá đứng phắt dậy bước đi,Nhược Y khá bất ngờ trước thái độ của Chấn Nam vội vàng nói
- anh đi đâu vậy,không nói gì với em sao?? Hắn nghe thấy rồi quay lại bước về phía Nhược Y,ngắm nghía cô ta một lúc roi nhoẻn miệng cười
- đừng cố tỏ ra tốt đẹp trước mắt tôi,...Vừa nói hắn vừa đưa mặt lại gần,vuốt vài lọn tóc của Nhược Y nhẹ nhàng thì thầm vao tai cô
- không hiểu sao nhìn cô tôi lại chẳng thấy có chút thiện cảm gì... Nói rồi anh bước đi,Nhược Y đứng chôn chân không nói được lời nào,tức tối nghiến răng lắm chặt tay mình,Chấn Nam vừa bước ra khỏi phòng cô ta đã hất văng vài chiếc cốc trên bàn...
- "Chấn Nam,anh sẽ là của tôi,tôi sẽ không dễ dàng để mất anh thế đâu..."
Reng...reng... Tiếng chuông điện thoại reo,phía đầu dây bên kia,giọng tên con trai cùng tiếng nhạc lớn đập vào tai
- ChấnNam,mày đang ở đâu? -về mà không định gặp bọn tao hả,đứa e gái quý hoá của mày đang làm loạn quán tao đây này....!!
-giờ tao đến ngay đây?!
... Cúp máy,chiếc xe audi vừa phóng đi
Tại quán Bwar- quán bar lớn nhất nhì nổi tiếng là nơi tụ tập những dân chơi,đại gia nổi tiếng,cũng là nơi cuộc sống mang mảng màu đen tối,thế giới ngầm với những cuộc tranh giành địa bàn cai quản,nhà họ Quách nổi tiếng trong giới xa hội đen vì phần lớn quán bar thuộc nhà họ. Tiếng nhạc xập xình,ánh đèn mờ nhạt,ngay ngoài cửa ra vào đã vài đôi tình tứ thể hiện tình cảm,càng vào trong tiếng nhạc càng lúc càng lớn,mùi rượu nồng nặc,vài vũ nữ ăn mặc sεメy nhảy trên bục,dãy ghế sofa dài ngay giữa trung tâm chỉ dành riêng cho khách vip, Chấn Nam vào trong,bọn đàn em liên cúi chào
- Mày dấu hơi hơi kín đó! -Việt bạn thân của Chấn Nam,hắn nổi tiếng sát gái nhưng cũng không phủ nhận,hắn rất có tài,sau khi công ty phá sản được ông Quách nhận về làm,sau đó công ty vực dậy và giờ làm quản lý vài quán bar lớn nhỏ,nổi tiếng trong giới về chuyển hàng cấm, Chấn Nam không quan tâm liền đảo mắt quanh một lượt dừng lại ngay giữa khán đài,một đứa con gái ăn mặc thiếu vải,thân hình quyến rũ vs mái tóc xoăn bông bềnh màu nâu,khuôn mặt nhìn rất tây đang nhảy,tay cầm ly rượu say sưa theo điệu nhạc,Chấn Nam tiến lại gần rồi mặt nhăn nhó cầm tay kéo xuống
- Con bé này,anh về mà mày không ra đón hả?! - Mạc Uyên thấy anh trai mình nhưng chẳng màng đến anh,còn Chấn Nam anh rất quý nó đứa em gái duy nhất anh thương yêu,nuônn chiều nhất,từ nhỏ tới giờ thứ gì nó muốn anh đều cho nó bằng được,vì thân với nhau từ nhỏ nên nó rất hiểu anh,anh sẽ chẳng giận nó được lâu hơn một giây,nó cầm chai rượu đắt tiền rót cho anh,mặt nhởn nhơ cười tít
- Hihi,tí chúng ta đi ăn nhé,em đãi anh một bữa được chưa!?
- chỉ giỏi thế thôi! -anh vừa nói vừa cầm lấy ly rượu trên tay ko cho nó uống,nhìn nó rồi nhìn sang thằng bạn quý hoá của mình,như hiểu ý Việt vội trả lời
- Thằng ngốc này,m yên tâm đi được rồi đó,thôi làm ly nào... Hôm nay chơi đến sáng đi -việt cầm ly rượu đưa cho Chấn Nam,cả đêm cả đám uống rồi say theo điệu nhạc. Đến gần sáng,cũng hơi mệt nên anh về trước,không quên dặn thằng bạn mình đưa đứa em gái mình về,anh biết thằng bạn của mình thích Mạc Uyên,nhưng đứa em gái ngốc này chẳng nhận ra nhưng ít nhất những thằng con trai đáng để anh không bận tâm về nó chỉ có Việt,anh bước ra ngoài người còn hơi men nhưng vài ly đó không làm anh gục được
Về đến biệt thự,vừa rạng sáng,Thiên Hy cả ngày hôm đó bị bắt giặt hết tất cả trang phục của bọn người hầu,nếu không giặt xong nó sẽ không được ăn,tay chân nó đau dã rời,người mệt nhoài,như sắp khuỵa nhưng nó vẫn phải cố chỉ còn vài bộ nữa. Tiếng bước chân loạng choạng,anh tự nhiên nhớ đến nó,thay vì đi về thẳng phòng mình thì anh đã đi ngang qua khu bếp,nơi mà từ bé đến lớn chẳng bước tới một lần,người con gái đầu tiên làm anh quan tâm đến thế,anh chỉ muốn biết nó ở đâu... Hy vọng sẽ nhìn thấy nó lần nữa,khu bếp trống trải,tiếng nước xối xả phía sau dãy nhà khiến anh không khỏi bận tâm giờ còn ai đang ở ngoài mới sáng sớm thế này,anh đi lại đúng lúc nó cũng đang vội vàng cầm chiếc thau đựng đầy quần áo chạy lại,trời tối khiến nó không nhìn rõ gương mặt ấy," choang,chiếc chậu rơi xuống đất" nó vội vàng cúi xuống nhặt
- Xin lỗi,tôi không cố ý!... xin lỗi
- Cô... -anh định nói điều gì đó nhưng thôi,anh nhẹ nhàng nhặt giúp nó rồi đứng dậy
- Không sao...-nói rồi anh bước đi về phía trước,lặng lặng lướt qua như một cơn gió,còn nó thì đứng ngây người,ánh đèn mờ trong đêm tối,chỉ thấy một dáng người cao cao,chiếc áo sơ mi trắng sộc xệch phảng phất men rượu,nó định quay lại nhìn nhưng đã chẳng thấy bóng dáng đâu,nó ngó nghiêng một lúc rồi vội vàng làm tiếp công việc của mình trước buổi sáng. Chấn Nam vừa bước đi qua hành lang,bóng dáng nó lấp ló sau khung cửa gỗ khiến anh không muốn rời mắt,cảm giác vừa rồi là gì chính anh cũng không hiểu,một chút bối dối,trái tim anh đã đập loạn nhịp đây là lần đầu tiên anh thấy mình khó nói đên thế... Về đến phòng anh ngả người nhẹ nhàng xuống giường lấy trong túi sợi dây chuyền bạc ngắm nghía
- "Đường Thiên Hy" mặt sau sợi dây chuyền là dòng chữ được in nhỏ,nhưng rất rõ nét,anh bất giác đọc tên nó rồi nắm lấy sợi dây chuyền mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ...