Tại một nhà hàng vào buổi trưa. Khu vực sầm uất của Hongkong, chẳng nơi không chen chúc chật chội. Một nhà hàng nho nhỏ đã ngồi kín người. Âu Dương Lâm khó khăn lắm mới tìm thấy một chiếc bàn trống, gọi mọi người ngồi xuống. Anh ta chẳng thèm đợi nhân viên phục vụ đang bận tối mắt tối mũi đón tiếp, mà bảo An Nhan cùng anh ta đi tới cửa sổ gọi món.
Giản Dao quay sang Bạc Cận Ngôn: “Anh có phát hiện gì vậy?”
Bạc Cận Ngôn cười cười: “Về đại thể, nhưng cần phải nghiệm chứng.”
Giản Dao gật đầu, không tiếp tục truy vấn.
Một lúc sau, hai người đàn ông quay về bàn. Âu Dương Lâm đặt hai phần cơm suất đến trước mặt bọn họ, đồng thời nói với Giản Dao: “Không có cơm cá chình mà cô gọi, cơm thịt rán ngỗng quay là món bán chạy nhất ở đây.”
Giản Dao cúi đầu, cả bốn người đều là cơm thịt rán và ngỗng quay.
An Nham cầm đôi đũa ăn từ tốn. Âu Dương Lâm cũng cắm cúi ăn đồ. Bạc Cận Ngôn chau mày, nhưng anh vẫn thong thả cầm đũa.
“Khoan đã.” Giản Dao cầm đũa gắp hết thịt rán ở trong đĩa của anh sang đĩa cơm của cô, sau đó cô lại gắp hết ngỗng quay cho anh.
Bạc Cận Ngôn nhếch mép: “Cám ơn em.”
Hai người tỏ ra vô cùng ăn ý, Âu Dương Lâm và An Nham ở phía đối diện bất giác ngẩng đầu liếc bọn họ.
Giản Dao cất giọng tự nhiên: “Anh ấy không ăn thịt rán.” Tất nhiên cô cũng không giải thích rõ ràng.
Âu Dương Lâm cười cười, An Nham cúi đầu ăn tiếp. Đúng lúc này, máy di động của Giản Dao đổ chuông, là mẹ cô gọi tới. Cô đứng dậy đi ra ngoài tiệm ăn nghe điện thoại.
Bàn ăn còn lại ba người đàn ông. Với vai trò chủ nhà, Âu Dương Lâm chủ động tìm đề tài nói chuyện. Anh ta cười nói với Bạc Cận Ngôn: “Giáo sư Bạc có người bạn gái dịu dàng như Giản Dao, đúng là rất có phúc.”Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu hưởng thụ món ăn do bạn gái chu đáo nhường lại. Anh nhạy bén nhận ra ra sự ngưỡng mộ ẩn chứa trong lời khen ngợi khách sáo của Âu Dương Lâm.
Đối với Bạc Cận Ngôn, cảm giác này rất xa lạ và mới mẻ. Từ trước đến nay, cánh mày râu đối với anh đa phần là kính nể. Dù ngưỡng mộ, cũng bởi vì IQ của anh. Đây là lần đầu tiên có người thừa nhận anh thành công về phương diện bạn gái.
Hờ... Đó là lẽ dĩ nhiên. Tình yêu của anh đáng để mọi người đàn ông ngưỡng mộ.
Bạc Cận Ngôn mỉm cười, ngẩng đầu đáp: “Cám ơn anh.”
Âu Dương Lâm cũng cười. Bạc Cận Ngôn đảo mắt qua An Nham vẫn đang trầm mặc ăn cơm.
An Nham không ngờ bản thân cũng bị lôi vào cuộc. Ngâm nghĩ vài giây, anh ta nhận xét khách quan: “Top 15%- 30%. Cô ấy quả thực không tồi.”
Do đã khá thân quen với An Nham, Bạc Cận Ngôn chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “Quả nhiên là đồ chưa từng yêu đương bao giờ.”
An Nham: “Ý anh là gì?”
Từ trước đến nay, Bạc Cận Ngôn không có lòng nhẫn nại dạy dỗ hậu bối, anh chỉ cười nhạo trong lòng.
Một tên ấu trĩ biết bao. Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.
Trong tình yêu làm gì có so sánh hay sếp thứ tự? Cô chính là Top 1 duy nhất của anh.
Đích đến thứ ba là nhà của nạn nhân nam Dương Vũ Triết.
Vị kiến trúc sư trẻ tuổi này sống một mình trong căn hộ chung cư đơn giản đẹp đẽ. Anh trai Dương Vũ Triết đón tiếp bọn họ.
“Tại sao tên biến thái đó lại sát hại Vũ Triết?” Viền mắt người anh trai đỏ hoe, tâm trạng có phần xúc động: “Từ trước đến nay chú ấy chưa bao giờ đắc tội bất cứ người nào, chú ấy có tương lại rộng mở...”
Giản Dao và ba người đàn ông đi một vòng quanh nhà. Đúng như lời người anh trai, Dương Vũ Triết là thanh niên tương lai xán lạn. Anh ta không chỉ là kiến trúc sư xuất sắc, nhận mức lương rất cao, mà còn kiêm nghề viết tiểu thuyết, thậm chí thành công hơn công việc chính. Giống như nhà của Châu Lâm Phủ, trong nhà anh ta treo đầy bằng khen các loại. Ngay cả thời tiểu học và trung học, anh ta cũng đoạt không ít giải thưởng trong cuộc thi văn học.
Bạc Cận Ngôn cầm bằng khen mới nhất, trên đề “Giải thường Ngân Hà khoa học giả tưởng tiếng Hoa toàn Hongkong năm 2013.” Người anh trai giải thích: “Đây là giải thưởng cao nhất chú ấy đoạt được từ trước đến nay. Lễ trao giải vào tháng trước, toàn Hongkong chỉ có hai người đoạt giải. Chú ấy đã thực hiện được giấc mơ văn học của mình. Chú ấy vốn có ý định từ bỏ nghề kiến trúc để tập trung sáng tác.”
Bạc Cận Ngôn cầm một tập thư dày, anh lật giở rất nhanh. Giản Dao cũng ghé sát xem xét. Đây đều là thư độc giả viết cho nạn nhân. Xem ra tiểu thuyết của anh ta rất được hoan nghênh, độc giả thuộc mọi độ tuổi. Bạc Cận Ngôn liếc Âu Dương Lâm. Âu Dương Lâm hiểu ý, lập tức trả lời: “Chúng tôi kiểm tra rồi.”
Ý của anh ta là, bên trong cũng không có manh mối.
Giản Dao cất giọng dịu dàng, hỏi người anh trai: “Anh ấy có bạn gái không?”
Người anh trai lắc đầu: “Em trai tôi đặt hết tâm tư vào công việc. Chú ấy vốn có kế hoạch, sau khi bớt đi một công việc sẽ có thời gian tìm bạn gái. Chú ấy cũng đã đi xem nhà, định mua một căn hộ riêng, cưới vợ lập nghiệp. Vậy mà bây giờ...”
Mọi người đều trầm mặc.
Từ lời khai của anh trai và những người khác, bao gồm xem xét hiện trường nơi ở, có thể nói Dương Vũ Triết là một người đàn ông lương thiện và xuất sắc. Tuy không xuất thân từ gia đình giàu có mà chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, bố mẹ qua đời vì bệnh tất mấy năm trước, nhưng anh ta và người anh trai từ nhỏ đến lớn đều có cuộc sống hạnh phúc. Cho đến mấy ngày trước, cuộc đời anh ta chấm dứt ở đây.
Địa điểm đi thăm cuối cùng là nạn nhân nhỏ tuổi nhất, nhà của Lý Khải Hiên.
Nói đúng hơn là nhà bác ruột của cậu bé, vì bố mẹ cậu bé đã qua đời do tai nạn giao thông vào năm ngoái.
Cái chết của đứa trẻ tuy khiến người nhà đau buồn nhưng không mãnh liệt như mấy gia đình trước đó. Lúc Giản Dao và Bạc Cận Ngôn tới nơi, bác trai của Lý Khải Hiên đang mệt mỏi dọn hàng ở tiệm tạp hóa của gia đình. Bác gái bận trông hai đứa con, thần sắc bà bi thương nhưng đầu mày cũng lộ rõ vẻ bất lực.
“Chúng tôi có lỗi với thằng bé.” Bác gái chảy nước mắt: “Việc bán hàng bận rộn, nhiều lúc chúng tôi quả thực không chăm sóc nó chu đáo. Chúng tôi biết sau khi bố mẹ qua đời, thằng bé luôn buồn bã. Nhưng nó chẳng chịu nói chuyện với chúng tôi. Mỗi ngày tan học về nhà, nó toàn trốn trong phòng. Tuy nhiên, thằng bé ngoan ngoãn nghe lời, thành tích học tập rất tốt. Nếu bố mẹ nó còn sống, có lẽ nó sẽ không gặp tên giết người, sẽ không xảy ra chuyện...”
Cuối cùng bác gái khóc nức nở. Giản Dao nhẹ nhàng an ủi bà một lúc, cô hỏi: “Chúng tôi có thể xem phòng của cậu bé không?”
“Có thể.”
Điều kiện kinh tế của nhà họ Lý rất bình thường, không có phòng thừa. Lý Khải Hiên không chịu ở chung phòng với anh em họ, một mình cậu bé sống trên căn gác nhỏ.
Giản Dao vừa lên giác, tim cô như bị bóp nghẹt.
Đây là phòng của một cậu bé rất hiểu chuyện. Chăn gấp ngay ngắn đâu ra đấy, sách xếp từng tầng phân loại rõ ràng. Ngoài vở bài tập còn có một số truyện tranh in lậu rẻ tiền, đều là câu chuyện về người anh hùng như “Siêu nhân”, “Người nhện”... Trên tường dán nhiều bằng khen: đứng thứ hai trong lớp, quán quân cuộc thi viết văn, giải ba cuộc thi kiến thức lịch sử...
Nằm ngoài định liệu của mọi người, Bạc Cận Ngôn chỉ liếc một cái rồi quay người đi xuống cầu thang: “Chúng ta có thể đi rồi.”
Giản Dao và hai người đàn ông ngây ra. Giản Dao đuổi theo anh trước tiên: “Sao thế?”
Bạc Cận Ngôn quay sang nhìn cô: “Đã có đủ manh mối.”
Giản Dao giật mình. Lúc này, Âu Dương Lâm và An Nham cũng đuổi tới nơi. Giản Dao lập tức truy vấn: “Anh đã biết ảo tưởng của hắn rồi à?”
Bạc Cận Ngôn để lộ nụ cười vui vẻ. Anh liếc qua ba người, ánh mắt mắt sắc bén bức người.
“Ừ, anh đã biết toàn bộ.” Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Bao gồm ảo tưởng của hắn, khát vọng của hắn và nạn nhân tiếp theo là ai...”
Giản Dao và hai người đàn ông trợn mắt kinh ngạc, nghe Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “... Cả cách xác định tên tuổi, thân phận và tướng mạo của hắn.”