Coop đúng là một người láu cá, thả xuống một vấn đề khiến mọi người xôn xao rồi mong chờ mọi chuyện chuyển hướng, Lexie nghĩ thầm. Được, tốt thôi. Cô cũng muốn biết nhiều hơn về chiếc nhẫn giống như anh, nhưng cô cũng không muốn ngừng chủ đề về vợ cũ.
Một nữ tiếp viên hàng không thiếu chung thủy, cô thầm nghĩ trong sự thất vọng. Việc anh ác cảm với sự lựa chọn phong cách sống của cô có gì là đáng ngạc nhiên không?
“Chiếc vòng cổ ấy ạ?” Coop thúc giục bà Charlotte, mang Lexie quay trở lại với chủ đề trước mắt.
“Khi vợ chồng ta cưới nhau được khoảng ba năm và con trai của ta lên một tuổi thì ông ấy tặng ta chiếc vòng cổ này,” giọng bà Charlotte buồn buồn.
“Ông có nói là đã mua nó ở đâu không hả bà?”
Ánh mắt bà Charlotte lướt qua bức ảnh của chồng bà, ông Henry Davis, trong bộ quân phục quân đội mà bà để trên bàn gần chiếc ghế ưa thích của bà. “Ông ấy nhận được nó như món tiền công khi hoàn thành công việc. Cậu biết đấy, trước khi thực hiện chế độ quân dịch đối với cuộc chiến tranh Triều Tiên thì ông ấy là lái xe cho một gia đình giàu có, nhưng họ đôi khi rơi vào thời kì khó khăn, ông của cháu, Chúa phù hộ linh hồn ông ấy, đã đồng ý nhận món nữ trang thay cho tiền mặt.” Bà âu yếm sờ vào chiếc vòng đeo quanh cổ bà.
“Bà có vô tình biết được tên gia đình đã đưa cái vòng cổ cho ông không ạ?” Coop hỏi.
Lexie đã không nghĩ tới câu hỏi đó.
Ngược lại anh ấy là một phóng viên.
“Trời, không. Trí nhớ của ta không còn tốt nữa.”
Lexie cau mày. Bà của cô vẫn còn nhạy bén lắm và bà có khả năng nhớ lại hầu hết mọi chuyện một cách tuyệt vời.
Đột nhiên, từ một nơi nào đó đã lâu rồi, một kí ức hiện ra với Lexie. “Cháu nhớ bà Sylvia đã từng nói là ông đã làm tài xế cho gia đình Lancaster. Bà có nhớ khi họ đệ đơn phá sản không? Vì họ sở hữu rất nhiều bất động sản trong thành phố nên chuyện đó đã là một tin tức chấn động.”
Cô liếc nhìn bà.
Bà Charlotte lắc đầu. “Không, bà chẳng nhớ chút nào về chuyện đó cả,” bà nói và quay sang Coop. “Thế còn cái nhẫn mà bà chủ cửa hàng đã tặng cho cậu thì sao? Bà ấy có nói nó có nguồn gốc từ đâu không?” bà Charlotte hỏi.
Lexie cũng đã hỏi Coop câu hỏi giống hệt như vậy rồi.
Anh lắc đầu. “Bà ấy chẳng nói gì về nó cả.”
Và vì họ đã đồng ý sẽ không đề cập tới chuyện món đồ nữ trang đó đã bị đánh cắp nên anh cũng không nói thêm gì nữa. “Vậy, ta có thể có cơ hội được nhìn thấy chiếc nhẫn không? Ta không hề biết là nó tồn tại, nhưng bây giờ thì ta đã biết...” Bà quay sang Coop với một ánh mắt nài nỉ. “Nó đang nằm trong hộp kí gửi an toàn bà ạ”
Bà Charlotte thở dài thất vọng.
“Dạ, có thể là một ngày nào đó bà ạ.” Anh thoái thác.
Đối với Lexie thì điều đó có vẻ như anh đang lảng tránh bà cô.
Nhưng âm mưu của anh đã vượt qua đầu óc của bà, bởi vì không báo trước, bà đã vòng tay ôm quanh eo anh. “Ồ, cảm ơn cậu!” bà kêu lên.
Anh lúng túng vỗ nhẹ vào lưng bà, và cùng lúc đó gửi tín hiệu cấp cứu SOS tới Lexie.
“Thôi được rồi bà ơi, bây giờ thì bà có thể để Coop đi đi. Đã đến giờ anh ấy phải về rồi đấy ạ.”
Bà Charlotte bỏ Coop ra.
“Sao bà không đi nằm nghỉ đi,” Lexie gợi ý, cô vẫn còn lo lắng bởi thông tin bà cô có hàm lượng cholesterol cao và bị cao huyết áp. “Cháu sẽ tiễn Coop sau đó cháu sẽ dọn dẹp giúp bà.”
“Nếu cháu chắc chắn không cảm thấy phiền...”
Lexie kéo bà lại và ôm lấy bà, cố gắng thuyết phục chính mình rằng cô sẽ không đột nhiên cảm thấy yếu đuối hơn chỉ vì bây giờ Lexie đã biết những vấn đề y học của bà.
“Cảm ơn bà vì bữa tối, thưa bà - ý cháu là bà Charlotte. Thức ăn rất ngon, nhưng người đồng hành thậm chí còn tuyệt hơn.” Coop hôn lên mu bàn tay bà Charlotte.
Cử chỉ lịch thiệp đó tạo một cảm giác rùng mình chạy dọc xương sống Lexie. Mặc dù cô nghĩ cô có thể phán đoán mọi người khá tốt nhưng anh đã khiến cô bối rối kể từ buổi chiều ngày hôm nay. Từ nụ hôn nóng bỏng cho tới cách anh rút lui sau bữa trưa, rồi đến việc bất ngờ bằng lòng đến ăn tối, cô không biết mình đứng ở đâu.
Cô là cộng sự của anh trong việc điều tra về món đồ trang sức - đó là những gì cô biết chắc chắn. Còn về những chuyện lãng mạn thì cô không có một manh mối nào. Cô đã dành phần lớn buổi tối để dập tắt bất kì khao khát nào mà anh đã khơi gợi trong cô. Nhưng ngay khi bà cô biến mất vào phòng ngủ của bà và chỉ còn mình họ thì cô hoàn toàn chú tâm một cách mãnh liệt tới người đàn ông đó. Đôi mắt màu xanh xuyên thấu của anh nhìn cô chăm chú và cô muốn tan chảy trong vòng tay anh.
Thay vào đó, cô khoanh tay trước ngực. “Anh đã giúp tôi quá nhiều trong việc thuyết phục bà tôi là chúng ta không hề đính hôn nhỉ.”
“Tôi đã cố gắng! Nhưng bà quá ngoan cố. Giống như ai đó mà tôi biết.” Sự thích thú nhảy múa trong giọng nói của anh. “Đáng lẽ tôi đã chiến đẩu tốt, nhưng bà đã đề cập tới sức khỏe của bà và tôi không muốn làm bà buồn phiền.”
Quỷ tha ma bắt. Tại sao anh ấy lại phải quyến rũ, nhạy cảm, chu đáo và có vấn đề với những người phụ nữ thích du lịch như vậy chứ? Điều này đưa ra một nguyên nhân gây bất hòa nữa mà cô phải tranh cãi với anh. “Vợ cũ à?” cô hỏi.
“Không phải là tôi đang giấu giếm cô. Một cách nghiêm túc thì đây mới chỉ là cuộc hẹn lần thứ hai của chúng ta thôi.” Anh vươn tay ra và kéo cô về phía anh cho tới khi cơ thể cô và cơ thể anh thẳng nhau. Anh vòng tay quanh eo cô và nhìn thẳng vào mắt cô. “Chúng ta là những người rất khác nhau.”
Cô gật đầu. “Ai muốn những điều thực sự rất khác nhau trong cuộc sống chứ.”
Anh dừng lại và nhìn chằm chằm vào mắt cô cho tới khi cô cảm nhận được sức hút của sự khao khát của anh xuyên thẳng tới dạ dày cô. “Sắp tới cô có phải bay không?” anh hỏi.
Cô lắc đầu. “Không, cho tới sau ngày mừng thọ của bà tôi vào cuối tháng này.” Cô cũng chưa chọn được điểm đến nữa. Lúc đó sự nghỉ ngơi sẽ phải thay thế và cô sẽ đi khỏi đây, nhưng lúc này cô đang ở chính xác nơi mà cô muốn ở.
“Câu hỏi đặt ra là, anh có thể sống với điều đó không?” Cô vòng tay quanh cổ anh. “Bởi vì nếu như vậy, đến lúc đó, em sẽ là của anh.”
Anh nhanh chóng đáp lại, anh đặt lên môi cô một nụ hôn vô cùng ngọt ngào và cũng rất bất ngờ. Anh không hôn sâu nhưng nấn ná đủ lâu để nhử cô với sự đụng chạm ấm áp của anh.
“Em sẽ coi nó như một lời đồng ý,” cô thì thầm.
“Đó là một lời đồng ý đấy. Nhưng anh sẽ đi trước khi anh làm điều gì đó rất không phù hợp trong phòng khách nhà bà em,” anh nói, với ánh mắt thật quyến rũ.
“Em không ngại đâu.”
“Anh cũng vậy,” anh thì thầm. “Anh có lịch làm việc dày đặc trong một vài ngày tới, thế tối thứ Sáu ngày tám em ghé qua chỗ anh được không?”
“Đến vì công việc hay đến chơi?” cô hỏi khi đi cùng anh ra cửa.
Anh toét miệng cười. “Nếu em may mắn thì có thể mỗi thứ một chút.”
Coop quay trở về căn hộ sạch sẽ của mình, đầu óc anh bay bổng với những ý tưởng và anh đã sẵn sàng để viết. Có điều gì đó về việc ở bên Lexie và bà cô khiến anh thấy trẻ khỏe lại. Thay vì đi ngủ anh ngồi xuống trước máy tính để bàn, mà may mắn là tên trộm đã để lại, và bắt đầu làm việc.
Anh mất nhiều thời gian để phác thảo câu chuyện một phần dựa trên vụ trộm chiếc nhẫn quý giá do người tài xế gia đình gây ra. Sau đó anh đã đăng nhập thêm một giờ nữa để nghiên cứu về những món đồ trang sức và về gia đình Lancaster, gia đình đã bị mất những món đồ nữ trang đó. Lancaster.
Lexie đã nhớ ra một cái tên giống như vậy. Ruột gan Coop thắt lại, nhưng anh vẫn tiếp tục nghiên cứu cho tới khi anh tìm ra sự đề cập khác nữa về vụ trộm ở gia đình Lancaster, mà có trình bày cụ thể là những người có mặt ở bữa tiệc đó đã bị cảnh sát thẩm vấn và sau đó đã được miễn tội như thế nào. Ngoại trừ những nhân viên tạm thời đã không để lại một dấu vết nào. Một trong số họ là người tài xế đã chở bạn bè đến và đi khỏi bữa tiệc trong buổi tối đó.
Cổ và vai anh đau nhức, anh đứng dậy vươn vai. Nhưng không phải nỗi đau của cơ thể làm phiền anh nhất. Lexie đã nhớ lại gia đình Lancaster mặc dù bà Charlotte kêu không nhớ. Và bà Charlotte thừa nhận là chiếc vòng cổ đã được đưa cho chồng bà như vật trao đổi cho công việc đã kết thúc. Công việc lái xe. Có thể tất cả những điểm tương đồng này chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng? Hay rốt cuộc ông của Lexie có thể là tên trộm? Coop lắc đầu, anh hiểu rằng mình không thể nói điều này với cô cho tới khi anh nghiên cứu sâu hơn nữa. Có lẽ ba anh có thể cho anh tiếp cận với những hồ sơ vụ án vẫn đang bế tắc và anh sẽ tìm ra điều gì đó mới mẻ mà cảnh sát đã bỏ qua.
Điều gì đó có thể giải tội cho ông của cô. Cho tới khi anh có được câu trả lời cuối cùng nào đó, thì anh không định tạo gánh nặng cho Lexie với những điều chỉ mới là suy đoán.
Coop liếc nhìn đồng hồ, và thấy ngạc nhiên vì thời gian. Ba tiếng đã trôi vèo qua. Anh không nhớ nổi lần cuối cùng anh có thể chìm đắm trong việc viết lách của mình và nghiên cứu lâu đến vậy là khi nào. Anh hiểu mình phải cảm ơn Lexie vì đã kích thích cảm hứng cho anh, điều này dẫn đến nhiều tội lỗi hơn liên quan đến nơi mà nghiên cứu của anh có thể dẫn đến.
Anh rên rỉ và đi về phía giường ngủ. Sáng sớm mai anh phải có mặt ở tòa soạn và anh biết mình sẽ chỉ có một giấc ngủ chập chờn mà thôi.
Anh cố gắng chộp lấy một vài giờ đồng hồ và thức dậy với năng lượng được phục hồi giống như anh đã có vào đêm qua. Nhưng anh không có thời gian cho nghiên cứu cá nhân. Tin tức thì không bao giờ dừng và khi ở nơi làm việc thì anh phải kiểm tra sổ của cảnh sát, ghi chép rằng tối qua đã có một buổi ủng hộ gây quỹ từ thiện AIDS với những nhân vật quan trọng của địa phương. Một chiếc vòng tay đã bị đánh cắp, ít nhất là theo lời khai của người sở hữu chiếc vòng đó. Tuy nhiên theo cảnh sát thì có lẽ là do một cái móc bị gãy hay rủi ro khác, vì món đồ đó không thể nào bị tháo khỏi cổ tay của nạn nhân cả. Coop loại chuyện đó ra khỏi tin tức trong ngày. Trong một đêm có nhiều vụ trộm có giá trị hơn để viết báo.
Vài phút sau anh nhận được một cuộc điện thoại thông báo rằng có một vụ cưỡng hiếp tàn bạo gần Công viên Trung tâm, nạn nhân hiện đang được đưa đến bệnh viện.
Coop chạy thình thịch đến phòng cấp cứu đúng lúc xe cứu thương đến. Mấy ngày tiếp theo trôi qua trong sự náo động của những cuộc phỏng vấn và nhiều hoạt động, không để anh có thời gian điều tra về lịch sử của cái nhẫn hay về khả năng liên quan đối với ông của Lexie.
Cuối cùng, tối thứ Sáu cũng đã đến. Anh còn một bài báo cuối cùng để ráp lại với ấn bản buổi tối, sau đó anh sẽ nghỉ cuối tuần, trừ khi có sự việc lớn gì đó xảy ra mà anh không muốn bỏ lỡ.
Coop bước vào hành lang của tòa nhà mới được tu sửa gần đây. Các phòng tin tức nằm trên tầng mười bảy. Tường kính và cây xếp thành hàng cạnh tường, mọi người đã ra về.
Như thường lệ, Coop dừng lại ở bàn an ninh nằm chính giữa hành lang để chào bạn thân của anh, Chris Markov, người bảo vệ đang mặc quân phục ngồi ở bàn. Bằng tuổi Coop, hai người đã chơi thân với nhau hơn năm năm qua và hiện tại đang chơi trong cùng một liên đoàn bóng chày mùa hè.
“Chào anh bạn. Khỏe không?” Coop hỏi. Chris nhấc mũ lên và gãi gãi đầu. “Khỏe. Còn cậu?”
“Đang lơ lửng. Cậu sẽ nghỉ sớm à?” Coop hỏi.
“Chắc chắn rồi. Tớ sẽ dẫn con trai tớ đến trận đấu của đội nhà Renegades.”
Nói đến tên đội nhắc Coop nhớ tới cuộc hẹn của anh với Lexie tối nay. Tâm trạng của anh, vốn đã bị đánh gục bởi những bản tin chán ngắt mà anh đang viết phóng sự mấy ngày qua, sang số và nhẹ bớt đi. “Thời tiết rất tuyệt cho một trận bóng chày. Chàng trai nhỏ chắc là sẽ bùng nổ đấy,” anh nói về đứa con trai bảy tuổi mà một mình Chris đã nuôi nấng kể từ khi vợ cậu ấy bỏ đi khi thằng bé lên ba.
“Nó rất thích đội Renegadas,” Chris cười nói.
“Tớ nghe cậu nói rồi. Vui vẻ nhé. Tớ cần phải viết mục báo để tớ có thể ra về. Gặp cậu sau nhé.”
Coop quay người bỏ đi thì Chris gọi to làm anh dừng lại. “Tớ đã quăng những món quà rõ ràng từ những quý cô độc thân trong thành phố này đi như cậu đã yêu cầu rồi đấy. Nhưng cái này gửi đến cho cậu sớm ngày hôm nay và trông nó không giống như đồ lót của đàn bà đâu.” Anh lôi ra một cái hộp to màu nâu với chữ Dễ vỡ được đóng dấu đỏ trên và dưới đáy hộp. Chris đã vui vẻ tiếp quản việc quản lý những thứ hay ho của Chàng độc thân. Nhưng anh đã đúng. Gói bưu kiện này trông hợp lý hơn. Coop không mong đợi bất cứ sự giao hàng nào, nhưng trong phương châm làm việc của anh thì bạn không bao giờ biết ai sẽ gửi cho bạn cái gì đó mà họ nghĩ rằng có thể dẫn đến một tội ác. Mặc dù cái này lớn hơn một chút so với những thứ mà anh đã nhận được trước đây.
“Trông không giống như cái thứ gợi tình của người dùng blog từ tuần trước.”
Chris, người đã có được quá nhiều sự thích thú trong việc trêu ghẹo Coop về những món quà, lúc này lại khúc khích cười. “Tớ tưởng tượng rằng sự việc cậu đã đính hôn có cái gì đó để làm với những người phụ nữ đang thoái lui.”
Chris hiểu rất rõ là Coop không hề đính hôn, nhưng dù như vậy cậu ta vẫn khăng khăng làm khó anh. “Thôi đi,” Coop khẽ nói một cách nhã nhặn. “Và đừng có đọc những cái thứ rác rưởi đó nữa.”
Nhưng vẫn thật khó tưởng tượng có bao nhiêu người trong cái thành phố này đọc trang Blog Chàng Độc Thân. Suốt cả ngày, ở bệnh viện nơi mà nạn nhân của vụ cướp đoạt được đưa tới, tất cả mọi người từ y tá cho đến những nữ tình nguyện viên của bệnh viện và đến cả người phụ nữ làm ở quầy lễ tân đều nhận ra Coop là Chàng Độc Thân. Một vài người thì nhìn chằm chằm và thì thầm với những người bạn gái của họ. Những người khác thì cố hết sức mình thẳng thừng thuyết phục anh hẹn hò với họ thay vì ở bên bạn gái hiện tại của anh. Thật bẽ mặt, nhưng anh chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài việc kiềm chế và chấp nhận.
Và anh không định nói thêm bất cứ lí lẽ nào với Chris nữa.
Người đàn ông kia cười. “Tất nhiên tớ đã đọc trang blog đó rồi. Này, mỗi ngày tớ đều ngồi ở bàn hơn tám tiếng đồng hồ. Cậu mong đợi điều gì nào? Cho dù cậu không đính hôn thật thì ít nhất cậu cũng đang có được một vài hoạt động.”
“Tớ cho rằng cậu không làm được như vậy đúng không?” Coop hỏi bạn mình. Từ Chris, Coop đã hiểu được rằng việc hẹn hò với phụ nữ khi bạn có một đứa trẻ nhạy cảm loanh quanh bên cạnh thật khó khăn như thế nào, chưa nói đến việc mẹ của Chris thực tế đang ở cùng với hai cha con họ để giúp đỡ.
“Này. Cậu dứt khoát là đang có được nhiều hơn tôi nếu bức ảnh đó là bất cứ cái gì để làm theo.”
Ôi không. “Bức ảnh nào?” Coop hỏi một cách thận trọng.
“Thế cậu chưa đọc báo ngày hôm nay à?” Coop lắc đầu. “Tớ hơi bận một chút.”
Chris đưa cho Coop ấn bản ngày hôm nay, đã được gấp nếp để mở đến trang Blog Chàng Độc Thân. Chàng Độc Thân Gặp May Mắn, anh đọc tiêu đề và bên dưới nó là bức ảnh Lexie và Coop đang hôn nhau.
“Cậu đang tận hưởng một cuộc sống thật là thú vị đấy,” Chris nói.
“Chỉ mới gần đây thôi.” Từ khi Lexie bước vào cuộc sống của anh.
Coop nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp không rõ ràng. Chuyện đó chỉ xảy ra ở hai địa điểm, một lần là khi họ ở một mình trong căn hộ của anh và lần nữa là khi họ nghĩ rằng họ ở một mình tiền sảnh nhà bà cô. Rõ ràng bà Charlotte có phần lén lút. Anh không nên cười nhưng anh không thể nhịn được cười. Quý bà lớn tuổi gan góc, bắt quả tang tóm được một tấm ảnh và gửi nó qua hòm thư đến cho người viết Blog. Lexie chắc chắn sẽ giết bà mất.
Phần còn lại của trang Blog Chàng Độc Thân tiếp tục đề cập đến việc người ta đã nhìn thấy Coop bước vào tòa nhà của bà của người thiết kế trang web Lexie Davis như thế nào, điều này dẫn đến một suy đoán là anh đã ra mắt gia đình rồi. Không có gì ngoài sự thật trên thực tế được đưa tin. Nhưng sự ám chỉ trong lời nói rằng Lexie và Coop đã đính hôn và sẽ nhanh chóng tiến tới hôn nhân thì có thể gần với thực tế.
Đột nhiên Coop thấy thông cảm cho những người nổi tiếng thường bị báo chí săn lùng, theo dõi và chỉ trích, điều này mang đến cho anh một nhận thức mới mẻ về nỗi oán giận báo giới truyền thông của những người nổi tiếng. Anh muốn viết phóng sự về tội phạm táo bạo hơn cái hào nhoáng nhất thời, sức mê hoặc và lời nói bóng gió.
“Làm ơn đi,” Coop nói với Chris. “Đừng tin những gì cậu đọc được trong chuyên mục đặc biệt này. Đi xem bóng chày vui vẻ và chào Junior cho tớ nhé.” Coop cầm cái hộp nặng lên và đi về phía thang máy và văn phòng của anh ở tầng trên.
Tại bàn làm việc, anh xé gói bưu kiện ra, và cảm thấy sốc khi phát hiện ra cái máy tính xách tay của anh ở bên trong, được bảo vệ cẩn thận trong lớp bọc bong bóng. “Á à.” Thay vì chạm vào nó, anh đã nhanh chóng gọi cho cảnh sát, hi vọng họ sẽ tìm thấy chứng cớ mà có thể dẫn họ lần ra kẻ tội phạm. Sara nghỉ, nhưng người sỹ quan đang làm nhiệm vụ hứa sẽ cử ai đó sang. Tuy nhiên giống như Coop, ông ta không tin họ sẽ tìm được bất kì manh mối nào trên gói bưu kiện được gói bọc đơn giản đã qua dịch vụ bưu điện và có Chúa mới biết được là đã qua bao nhiêu bàn tay.
Cho tới khi anh xong việc với cảnh sát và ngồi xuống để viết bài báo của mình thì Coop nhận ra là anh sẽ bị trễ việc quay về căn hộ của mình để gặp Lexie.
Khi cô không trả lời điện thoại, anh gọi cho Sara và nhờ cô hãy để Lexie vào nhà bằng chìa khóa dự phòng của anh. Toàn bộ ý nghĩ về việc Sara và Lexie sẽ ở cạnh nhau đặt anh vào tình thế gay go. Sara là một người kín miệng trong công việc, nhưng ngoài công việc thì lại là vấn đề khác. Và anh chỉ có thể tưởng tượng ra những câu chuyện mà cô sẽ kể. Đáng tiếc với hạn nộp bài lù lù trước mặt thì anh chẳng có sự lựa chọn nào.
Lexie nói chuyện điện thoại với Claudia cả buổi sáng, tiếp tục tiến hành những ỷ tưởng cho trang Hot Zone và trang Athlete’s Only. Buổi chiều cô đùa nghịch với những ý tưởng cho trang web tác giả cho Coop, nhưng cô vật lộn với việc làm thế nào để tiếp cận trang web của Coop. Sự thiếu hiểu biết của cô về Coop và về công việc của anh làm cô khó quyết định được bất cứ loại chủ đề nào cho trang web.
Cô cần nhấn chìm bản thân cô vào trong thế giới của anh, một điều gì đó mà cô mong chờ sẽ làm tối nay. Không phải cô sẽ tra hỏi anh nhưng cô cần biết nhiều hơn nữa về tác giả và tác phẩm của anh - và người đàn ông đằng sau đó.
Lexie đến nhà Coop đúng giờ, chỉ để thấy là anh không có nhà. Bụng cô quặn lại một chút. Anh quên rồi chăng? Tuần này cả hai người đều không nói chuyện, nhưng cô không nghĩ chút nào tới điều này. Kìm lại sự thất vọng, cô gõ cửa nhà anh một lần cuối cùng.
Sara ló đầu ra khỏi phòng cô đúng lúc. “Anh ấy sẽ về muộn và bảo tôi để cô vào nhà anh ấy.”
“Cảm ơn,” Lexie nói, và cảm thấy yên lòng vì anh đã không quên cô.
“Anh ấy nói anh ấy đã cố gọi cho cô nhưng không có ai trả lời nên anh đã gọi cho tôi.”
Lexie cau mày và lôi cái di động ra khỏi cái túi đi làm quá khổ, cái túi này không chỉ đựng những đồ cá nhân mà còn có máy tính xách tay mini và cuốn sổ ghi chép của cô nữa. Cô liếc nhìn màn hình và ấn ấn một vài nút trước khi bắt gặp ánh mắt tò mò của Sara.
“Hết pin,” Lexie giải thích. “Chắc là tôi đã quên sạc pin cho nó. Chuyện này xảy ra khi tôi bị cuốn vào công việc.” Chuyện đó xảy ra thường xuyên hơn là cô muốn thừa nhận.
Sara gật đầu. “Thật thú vị. Coop cũng như vậy đấy. Anh ấy có khuynh hướng bị cuốn vào câu chuyện và quên cả thời gian. Nói thật, tôi thấy ngạc nhiên khi anh ấy nhớ tới những kế hoạch tối nay đấy. Điều đó có nghĩa là chúng rất quan trọng với anh ấy.”
Bình thường Lexie không phải là tuýp người im lặng, nhưng tính thẳng thừng của người phụ nữ này đã làm cô mất cảnh giác.
“Này, tại sao cô không vào nhà và quanh quẩn ở đây cho tới khi anh ấy về nhỉ?” Sara mời.
“Cảm ơn nhưng tôi không muốn làm phiền cô. Và tôi thật sự không ngại đợi anh ấy một mình.”
Sara vẩy vẩy tay trong không khí. “Không phiền gì đâu. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi.”
“Vậy thì chắc chắn rồi. Tại sao không nhỉ?” Cô không muốn xúc phạm người bạn và người hàng xóm của Coop.
Khi vào bên trong, Lexie liếc nhìn xung quanh. Căn hộ của Sara thể hiện tất cả những cá tính mà người phụ nữ mặc quân phục đã thiếu trong lần gặp mặt đầu tiên của họ. Lexie nhìn chằm chằm vào đồ đạc trang trí rất nhiều diềm đăng ten và thấy sốc với khiếu thẩm mĩ rất nữ tính của Sara. Rồi lại một lần nữa, việc lựa chọn quần áo mặc trong ngày nghỉ của cô, một cái váy mùa hè và áo sát nách, để lộ ra những đường cong khêu gợi, đã đưa cho Lexie manh mối đầu tiên.
“Sao thế?” Sara hỏi, nhìn chằm chằm vào Lexie giống như cách cảnh sát hay làm, rõ ràng đang cố gắng hiểu những gì đang diễn ra trong tâm trí cô.
Những kẻ bị tình nghi chắc chắn suy sụp dưới cái nhìn chằm chằm đó, Lexie nghĩ thầm, và hít một hơi thật sâu. “Không có gì cả. Tôi thấy thích cách trang trí đồ đạc của cô. Tôi ngạc nhiên đấy. Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã nghĩ sai về cô.”
“Nghĩ rằng tôi là một tomboy hả?”
“Thật tội lỗi quá,” Lexie cười nói.
Như để khẳng định thêm việc mình không phải là người như vậy Sara kéo mái tóc dài màu vàng ra đằng sau và búi tóc lên đỉnh đầu giống như một cô gái thực sự. “Máy điều hòa nhà tôi luôn thổi không đủ lạnh. Tôi đã gọi cho người quản lí và đang chờ anh ta đến xem cho tôi.”
“Tôi mặc quần áo đủ mỏng nên thấy rất thoải mái.” Bà của Lexie chính xác là không muốn giữ ngôi nhà giống như một cái tủ lạnh cho nên Lexie đã học cách để phù hợp.
“Tôi mang cho cô đồ uống lạnh nhé?”
Sara hỏi.
“Không cảm ơn.”
“Vậy hãy thoải mái đi.” Người phụ nữ kia chỉ vào một cái ghế trông rất thoải mái và Lexie ngồi vào như lời cô ấy gợi ý.
Sara chọn cái ghế sôpha ở phía bên kia lối đi. “Tôi xin lỗi vì hôm đó đã bất lịch sự quá. Tôi đã làm gấp đôi ca trực và cảm thấy mệt lử.”
“Cô có bất lịch sự chút nào đâu.” Lexie nói dối.
“Nói dối.”
“Tôi xin lỗi nếu tôi đang ngăn cản cô điều gì.” Lexie nói lại.
Sara lắc đầu. “Cô không làm phiền gì cả. Bất cứ người bạn nào của Coop cũng là bạn của tôi. Trừ khi cô thực sự là một trong số những cô gái đi theo người viết blog kia mong đợi để giành được người đàn ông và chiếc nhẫn của anh ta bước vào cuộc sống hôn nhân?” Cô cúi người gần hơn, những lời nói ủng hộ của cô ấy rõ ràng đưa ra là vì Coop.
Thay vì cảm thấy bị đe dọa Lexie lại có thể cười về sự buộc tội đó. “Chúa ơi, không đâu. Bất cứ cái gì trừ chuyện đó.” Sara rõ ràng là thoải mái hơn, hai vai cô hạ thấp xuống. “Vậy thì cô có thể ở bao lâu tùy thích. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng nếu Coop nghiêm túc về ai đó thì người ấy không phải là người theo anh vì những lí do không tốt.”
Lexie và Coop không phải đang có mối quan hệ nghiêm túc, nhưng cô thấy không cần tâm sự với Sara về điều đó.
Sara duỗi thẳng đôi chân trần của cô lên đi văng phía bên kia Lexie. “Anh ấy xứng đáng có được ai đó tốt hơn so với mấy người phụ nữ đang tìm kiếm một người chồng lý tưởng trong ngày.”
Lexie gật đầu. “Tôi đồng ý.” Coop xứng đáng có được ai đó thực sự chân thật. “Chỉ khi cô nhận thấy Coop không phải là người đàn ông mà cô có thể đùa giỡn và bỏ rơi thì chúng ta mới có thể hiểu nhau.” Lexie thay đổi cách ngồi trong ghế, thẳng vai lên và nhìn thẳng vào mắt Sara. Cô có thể từng bước từng bước đi cùng người phụ nữ này và không chùn lại. “Cô dường như rất bảo vệ cái người mà chỉ là bạn thôi nhỉ?”
Sara ngừng lại, rõ ràng suy nghĩ kĩ càng về lời bình luận của Lexie. Sau đó, lần đầu tiên, cô nhe răng ra cười, làm Lexie rất ngạc nhiên. “Thực ra cô đang cảm thấy bị tôi đe dọa!”
Lexie không bình luận gì.
Dường như không khí dè dặt ban đầu giữa họ đã được phá bỏ nên tiếng cười thoải mái của Sara đột nhiên vang khắp phòng. “Chẳng có lí do gì để lo lắng cả. Tôi chỉ bảo vệ những người mà tôi quan tâm thôi. Thậm chí là những người bạn,” cô nói một cách thẳng thắn. “Tôi hiểu khá nhiều về Coop. Không giống tôi, anh ấy không bước vào những mối quan hệ chóng vánh,” cô nói, một lời cảnh báo khác dành cho Lexie. “Anh ấy thiên về tuýp đàn ông đứng đắn hơn.”
“Vì lí do gì mà cô lại không thích những mối quan hệ?” Lexie đã rất sẵn sàng để xoay cuộc trò chuyện ra xa bản thân cô và Coop, và vì Sara không ngại bàn luận về cuộc sống riêng tư của Coop nên Lexie quyết định rằng cuộc sống của Sara là trò chơi sòng phẳng.
“Đơn giản thôi. Tôi là một cảnh sát hàng ngày đều bước vào nguy hiểm và tôi là kết quả của một loạt những cảnh sát có những cuộc hôn nhân tan vỡ vì sự căng thẳng của công việc. Tôi không mong đợi lặp lại những sai lầm trong quá khứ. Rồi có Coop, một người thích quan niệm một người đàn ông, một người phụ nữ. Một mối quan hệ.” Sara rùng mình với suy nghĩ đó.
“Không hiểu sao tôi không thể nghĩ rằng Coop sẽ đánh giá cao việc cô nói với tôi những bí mật của anh ấy.” Cô nắm chặt bàn tay trong lòng cô, quyết tâm không cựa quậy nhúc nhích dưới tất cả sự xem xét kĩ lưỡng này.
“Có thể là không, nhưng phải có ai đó chăm sóc cho người đàn ông ấy.”
Và Sara rõ ràng chỉ định bản thân cô ấy là người bảo vệ của Coop. Mặc dù lời nói của người phụ nữ kia rất thẳng thắn và không hề giữ ý, nhưng Lexie vẫn thấy tôn trọng tính ngay thẳng của cô ấy. Tốt, rất khó để có được những người bạn đáng tin cậy - những người bạn hiểu bạn - và cô thấy vui khi anh đã tìm thấy một người bạn trong con người nữ cảnh sát cứng rắn này.
Mặc dù là Lexie không thích những gì mà Sara tiết lộ.
Đúng lúc Lexie đang cố gắng thuyết phục mình rằng cô và Coop có thể tận hưởng mối quan hệ ngắn ngủi mà sẽ chỉ kéo dài đến khi mối quan tâm lẫn nhau của họ về chiếc nhẫn và trang web của anh kết thúc, thì người bạn thân của anh lại đang cảnh báo cô không nên dấn thân quá sâu vào mối quan hệ này nếu cô không thể đảm bảo rằng mọi chuyện giữa họ sẽ tiến triển. Một tiếng gõ cửa đập mạnh lên cửa phòng Sara làm cho cuộc trò chuyện không thể đi xa hơn, nhưng không thể làm cho những suy nghĩ của Lexie dừng lại. Không phải Lexie gặp vấn đề với sự đảm bảo mà chính là việc phải ở yên một nơi - một điều mà cô biết Coop có nhiều vấn đề rõ ràng phải giải quyết.
Coop hi vọng Lexie thích đồ ăn Trung Quốc. Trên đường về nhà, anh đã tạt qua cửa hàng bán thức ăn mang về ưa thích của anh, và nghĩ rằng nếu anh có bữa tối trong tay khi anh đến đó thì cô sẽ không khó chịu với anh vì đã về quá muộn nữa. Khi anh đặt thực đơn như thường lệ, anh nhận ra rằng mình thậm chí còn không biết những điều cơ bản, chẳng hạn như sở thích của cô. Kết quả là anh đã mang về một cái túi nâu to tướng với đủ thức ăn cho cả một đội quân, nhưng ít nhất cô có nhiều thứ để lựa chọn.
Kế hoạch của anh tối nay là hòa trộn công việc với những điều thú vị. Còn về chuyện liệu anh có nói với cô về mối liên quan của người tài xế hay không thì anh vẫn còn băn khoăn, và muốn làm nhẹ bớt cú choáng váng đó bằng việc trước tiên sẽ nghiên cứu chuyện đó kĩ hơn.
Khi anh về đến nhà, anh khởi động và sẵn sàng để buổi tối bắt đầu. Nhưng Lexie không ở trong nhà anh, như anh đã nghĩ và anh phải có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với người hàng xóm của mình trước khi họ có thể một mình bên nhau. Và Sara, vẫn là Sara, đang trong trạng thái buôn dưa lê.
Anh chờ cho đến khi cô ngừng lại để thở, để nắm tay Lexie. “Chúng tôi thật sự cần phải đi,” Coop nói thẳng.
“Đặt chỗ trước vì anh về muộn à?” Sara hỏi.
“Buồn cười thật. Thực ra tôi đã mua bữa tối về.”
“Anh mua à?” Lexie hỏi.
Anh nhìn vào mắt cô và gật đầu. “Ừ. Và anh đang chết đói đây.” Và sau khi nhìn vào chiếc áo hở lưng và vai có dây vòng qua gáy rộng thùng thình, đôi chân rám nắng của cô lộ ra ngoài chiếc quần soóc mỏng manh màu trắng, anh còn thấy khao khát hơn thức ăn nhiều. Nụ hôn của họ đã kích thích sự ham muốn và cung cấp chất liệu cho giấc mơ của anh đêm qua, nhưng gần như không đủ để làm anh thỏa mãn. “Em cũng vậy,” cô nói nhẹ nhàng. Nhưng đằng sau cặp kính đôi mắt cô tối sầm lại, bộc lộ sự thấu hiểu của cô về ý anh muốn nói.
“Về phòng đi,” Sara nói, và cười khi cô đi vòng qua họ, hướng về phía cửa để tiễn họ ra ngoài.
Coop đặt tay lên eo Lexie, để cô đi trước anh.
“Cảm ơn Sara. Cảm ơn vì đã ở cùng tôi trong quãng thời gian rồi nhé.” Lexie nói.
“Đúng vậy,” Coop nói với cô bạn hàng xóm của mình. “Cô không giận nếu tôi không mời cô tham gia với chúng tôi chứ?”
Cô lắc đầu và toét miệng cười. “Vui vẻ nhé,” cô nói và vỗ nhẹ lên má anh.
Anh nháy mắt với cô. “Tôi cũng định thế.”
“Tốt, bởi vì cô gái này đã vượt qua bài kiểm tra.”
Điều này có nghĩa là Sara chắc đã chất vấn Lexie trong suốt thời gian họ ở bên nhau. Coop rên rỉ và ném cho cô một cái nhìn cảnh báo. “Cô thật sự cần một gã đàn ông của riêng mình để tập trung vào đấy,” anh thì thầm.
“Buổi tối vui vẻ nhé Coop,” cô nói và đóng cửa lại sau lưng anh.
Lexie kiên nhẫn đợi ở cửa nhà anh. Trông cô không giống một người phụ nữ đã vượt qua được cái gì đó tương tự như một Tòa án dị giáo vậy, nhưng nếu Sara đã cứng rắn thì Coop mong đợi được bù đắp cho cô.
Ricky từng là một tên trộm, nhưng sau hơn năm rửa tay gác kiếm thì những mánh lới của ông không dễ dàng quay trở lại được. Xương cốt ông đã mệt mỏi và sự dồn lên đột ngột của adrenline lúc này đã không điều khiển được ông như như trước đây nữa. Nhưng nỗi sợ hãi là một động lực mạnh mẽ. Vì vậy khi nhận ra những của cải quý giá, những chiến lợi phẩm của ông, xuất hiện trên tivi, thì Ricky biết rằng mình đang gặp rắc rối.
Nếu những tên đồng bọn cũ mà ông đã phản bội nhìn thấy những món đồ trang sức đó và nhận ra đó là những của cải đã cướp được thì chúng sẽ trở lại từ địa ngục và săn đuổi ông. Những kẻ đồng lõa của ông là những kẻ đáng sợ và có một vài món đồ mà ông chưa bao giờ có thời gian giao cho họ như đã hứa. Ricky chắc chắn rằng tất cả những năm tháng sau này, nếu họ tìm thấy ông thì họ sẽ bắt ông phải trả giá.
Không phải ông đổ lỗi cho họ. Ông đã thì thầm những lời ngọt ngào vô nghĩa với mỗi người, hứa những lời mà ông thật lòng không bao giờ định giữ lời cho tới một đêm ông mắc sai lầm và bị một trong hai người bắt quả tang đang ăn nằm với người kia.
Sự việc rắc rối xảy ra bất ngờ đó đã phá vỡ nhóm nhỏ của họ, kết thúc những mối quan hệ, và ba người - mỗi người một nơi. Ricky đã nhanh chóng rút lui về California trong vài năm, ở đó ông đã gặp người vợ của ông. Khi ông hiểu mọi chuyện đã lắng xuống thì ông quay lại New York, mở cửa hàng và sống một cách thầm lặng... cho tới khi vụ cướp chết tiệt đó và phần thưởng của con gái ông đe dọa sẽ thổi tung thế giới của ông lên.
Ricky đã tin rằng tất cả những vật kỉ niệm về cuộc sống trước kia của ông vẫn còn nằm trong vòng bí mật. Bây giờ ông đã phát hiện ra rằng con gái ông đã âm thầm bán đi nhiều thứ của ông. Cho đến nay chưa có thứ đồ nào tiếp tục gây rắc rối cho ông. Nhưng lúc này cái nhẫn đã được xuất hiện công khai thì Ricky phải đem món đồ đó quay lại tài sản của mình trước khi tên nhà báo chết tiệt kia cố gắng bán nó đi. Nếu một người thợ kim hoàn nào đó nhận ra chiếc nhẫn, thì chẳng bao lâu nữa tội ác bí ẩn sẽ chỉ thẳng ngược lại về phía ông.
Ông đã cố gắng hỏi xin lấy lại nó một cách thật tế nhị, hoặc tế nhị như cách ông hiểu, nhưng đã bị khước từ. Điều này thậm chí còn khiến ông sợ hãi hơn. Tại sao một gã thanh niên vốn không mấy hứng thú với việc nhận phần thưởng đột nhiên lại muốn giữ nó đến vậy? Đó là lúc ông quay lại con đường cũ của mình, đột nhập vào căn hộ của tên phóng viên đó. Ông đã không tìm thấy cái nhẫn nhưng đã lấy đi cái máy tính xách tay và hi vọng cảnh sát sẽ nghĩ đó chỉ đơn thuần là một vụ trộm.
Nhưng một điều không mong đợi đã xảy ra sau đó. ông nhìn vào đôi mắt con gái và cháu gái của mình và nhận thấy rằng mình đã không còn giống như người đàn ông vẫn ăn trộm của cải của người giàu trong những năm tháng trước đây. Ông đã xây dựng một gia đình đạo đức và lễ nghi phép tắc và, khỉ thật, bây giờ ông cảm thấy tội lỗi khi lấy những thứ không phải của mình.
Đeo găng tay vào, ông gói chiếc laptop trong lớp giấy bọc màu nâu đơn giản, bảo vệ nó với lớp bọc bong bóng, bỏ nó vào hộp và đi đến bưu điện đông đúc nhất ở Manhattan. Ông cải trang mình với một chỏm tóc giả khiến cho mái tóc dày dặn trở lại, một chiếc gậy ba-toong và một đôi kính râm. Ông nhờ một người lạ mặt gửi cái hộp đi giúp ông. Thanh toán bằng tiền mặt, ông gửi chiếc laptop qua đường bưu điện trả lại cho người phóng viên, phần nào làm nhẹ bớt đi tội lỗi của mình.
Sau đó ông quay về nhà với hai vấn đề mà ban đầu ông đã có. Chiếc nhẫn vẫn nằm ở ngoài kia, chờ đợi để dẫn một người thông minh nào đó quay lại với ông. Và cũng chính là những tên đồng bọn của ông.