Hãy hẹn hò với người cực kì đáng yêu như mình đi!

cặp đôi trong vai nàng tiểu thư và chàng quản gia của cô ấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Yamato, tớ nghĩ cậu nên tập thêm diễn xuất thì hơn.”

Trong quán cà phê tĩnh lặng, Yuzu đột nhiên thốt lên.

“Diễn xuất? Nhưng tôi đã được diễn kịch trước khán giả bao giờ đâu.” Tôi phủ quyết những lời Yuzu nói và nghía nhìn những người bồi bàn xung quanh.

Sau giờ học, Yuzu đột nhiên dẫn tôi tới một quán cà phê…

Song, đây không phải là một quán cà phê bình thường. Cụ thể hơn thì, nhân viên phục vụ ở đây đều là nam cả. Và hơn nữa, họ đều mặc trang phục quản gia. Vậy đây là nơi mà người ta gọi là “cà phê quản gia“ sao? Khách khứa thì đa phần là phái nữ, làm cho tôi có chút ngại khi ngồi ở nơi này.

“Không chịu à? Chẳng phải cậu đang đóng giả vai người yêu của tớ sao, quên rồi à?”

“Không cần thiết. Cho dù theo thỏa thuận là giả, nhưng mà tình cảm của tôi dành cho Yuzu là thật. Tôi yêu cô thật. Nên chẳng cần diễn xuất hay gì đâu. Nói chuyện nãy giờ đủ rồi, hay là mình về nhà đi.”

Tôi có linh cảm xấu khi mà cái chủ đề kia lại được gợi lên ở một nơi như thế này, nên tôi sẽ cố gắng rời đi càng sớm càng tốt.

Song, Yuzu không chịu đứng dậy và dùng tay ngăn tôi chạy thoát.

“Chà, chà. Biết là Yamato-kun thích mình rồi, và mình cũng thích Yamato-kun nữa. Nhưng mà tụi mình phải phô ra cho người khác xem. Vậy thì làm cách nào để thể hiện tình cảm đây? Đúng vậy, cần phải diễn.”

Yuzu thuyết phục tôi bằng những lí lẽ logic.

Dù gì thì cũng đang phải đóng vai người yêu giả mà, nên tôi làm sao bỏ lơ những lập luận chặt chẽ đó được. Tôi quay lại chỗ ngồi để lắng nghe những gì Yuzu chuẩn bị nói.

Và rồi, tôi hỏi. “Vậy thì cớ gì cần phải luyện tập nữa, dù gì cũng quen rồi mà?”

“Trái lại mới đúng. Đó là vì cậu đã quá quen rồi nên mới cần phải tập đấy. Càng quen thì càng mất cảnh giác, khả năng sự cố xảy ra càng cao.”

“Hừm… Có vẻ đúng là vậy thật.”

Lúc này, tôi nhớ lại những gì mà bố tôi từng nói. Rằng lái xe nguy hiểm nhất là khi đã quen tay, chứ không phải lúc mới lấy bằng.

Có lẽ nghe lời Yuzu là ý hay, để cho tôi có thể tự kiểm lại bản thân.

“Hiểu rồi. Vậy thì, tôi nên làm gì?”

Tôi ngồi thẳng lưng lên và hỏi xem ý Yuzu là gì. Nhỏ gật đầu khoái chí và mở quyển thực đơn trên bàn.

“Um, tớ nghĩ tụi mình nên thử vụ này.” Nhỏ vừa nói vừa chỉ vào một dòng chữ trên thực đơn.”

Rồi tôi đọc thành tiếng, “Dành riêng cho các cặp đôi, Một khóa huấn luyện biến bạn trai của bạn thành quản gia…?”

* * *

Vài phút sau…

“Ô, được đấy. Hợp với cậu lắm đó, Yamato-kun. Trông bảnh dữ. Tớ thích lắm đó.

Yuzu hào hứng đến lạ, tay không ngừng chụp hình tôi bằng điện thoại.

“Chuyện quái gì thế này…”

Tôi nhìn xuống bộ trang phục trên người với vẻ bất mãn và hoang mang. Đó là đồng phục quản gia. Đồ quản gia cho khách mặc thì có chút tinh chỉnh, chắc là để phân biệt với nhân viên. Nhưng đây đúng là quần áo của quản gia rồi.

Ngoài ra, nhỏ còn lựa thêm cho tôi một cặp kính viền đen.

Trời đất, chuyện quái gì thế này…

“Ê, Yuzu, cô muốn gì đấy…?”

“Cẩn thận lời ăn tiếng nói, từ giờ gọi tớ là ‘tiểu thư’. Giờ cậu là quản gia của tớ rồi.”

Nhỏ yêu cầu tôi rút lại lời. Ban đầu thì tôi định mặc kệ, nhưng mà tự dưng có quyền uy thần bí nào đó trong nhừng lời vừa rồi của nhỏ, khiến tôi không tài nào cự lại được.

“… Thưa tiểu thư, mục đích của cô là gì ạ?”

“Mừng vì cậu đã hỏi. Đây là một khóa huấn luyện đặc biệt để giúp Yamato-kun cải thiện những thiếu sót của mình?”

“Thiếu sót của tôi sao, thưa tiểu thư?”

Những lời dạ thưa của tôi có lẽ đã làm cho Yuzu nổi hứng, nhỏ càng nói càng hăng.

“Dĩ nhiên rồi, từ nãy đến giờ cậu đối với với tớ tệ bạc lắm đấy! Lúc thì cậu nhìn tớ với vẻ mặt kinh hoàng, lúc thì nhìn tớ bằng ánh mắt ‘Nhỏ này lại lên cơn à?!’, và cả cái lúc chẳng thèm ngó ngàng gì tới tớ nữa! Điển hình nhất là ở trong lớp đấy!” Yuzu xả hết những nỗi bất bình trong người, hệt như công tố viên đang dồn ép nghi phạm vậy.

“Ể, nói gì thì nói, chứ sao tôi đối tốt với cô 24/7 được—”

“Quản gia nói năng kiểu đó à!”

“… Việc tôi dành trọn ngày quan tâm cô là không thể, thưa tiểu thư. Hẳn là tiểu thư còn phải dành thời gian cho bạn bè chứ.”

Khi tôi đưa ra lí lẽ của mình, độ căng của Yuzu đã phần nào giảm bớt.

“Cho dù là bất khả kháng, thì cậu cũng không nên đối xử tệ bạc với tớ công khai như thế. Cậu có hiểu cảm xúc của tớ khi bị mấy nhỏ bạn nhìn với ánh mắt thương hại kiểu ‘Ôi giời, bạn trai của nó có coi nó ra gì đâu’ không? Hơi bị ức chế đấy, biết không?”

“Ra là vậy sao?”

“Đúng là vậy đó.”

Yuzu gật đầu.

Về phần mình, tôi cứ tưởng mình đã thấu đáo, không lấy đi thời gian mà Yuzu dành với bạn bè. Nhưng có vẻ bị tác dụng ngược rồi thì phải. Ông nói gà, bà nói vịt. Đây là những điều có thể làm cho mối quan hệ trở nên rạn nứt.

Có lẽ tôi nên săn sóc nhỏ và lắng nghe những gì nhỏ muốn nhiều hơn.

“Đã hiểu, thưa tiểu thư. Chỉ ngày hôm nay thôi đấy nhé?”

Trước cái gật đầu đồng ý của tôi, biểu cảm gương mặt của Yuzu sáng bừng lên.

“Ưm! Cảm ơn nhá, Yamato-kun!”

… Tôi cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ rùm beng lên cơ. Lạ lùng thay, khi thấy được nụ cười ngây thơ bừng nở trên gương mặt đó, tôi có cảm tưởng rằng mình có thể vượt qua bất kì gian lao nào.

—Nhưng than ôi, chưa được bao lâu mà tôi đã hối hận vì những gì đã nói rồi.

“Yamato-kun, châm trà.”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

“Yamato-kun, bón bánh~”

“Vâng, thưa tiểu thư. Há miệng ra nào…”

“Yamato-kun, bóp vai.”

“V-Vâng, thưa tiểu thư.”

“Yamato-kun, tạo một album toàn ảnh mèo dễ thương trên điện thoại của tớ đi.”

“… Vâng.”

“Yamato-kun, bật danh sách phát được đề xuất trên YouTu—”

“Nghỉ! Tôi là quản gia, hay là cu li đấy?”

Sau một hồi chầu Yuzu và xử lí hàng dãy dài những yêu cầu ích kỉ của nhỏ, tôi cuối cùng cũng phải lên giọng.

Vụ này thì có liên quan quái gì tới diễn xuất. Hầu hạ thì đúng hơn.

“Chỉ là cậu nghĩ thế thôi. Chưa gì đã bỏ cuộc thì sao trở thành quản gia xịn được.”

Có lẽ những lời phàn nàn của tôi đã làm phật lòng Yuzu. Nhỏ hờ hững đáp lại trong khi bắt chéo chân và húp trà.

Đúng là một con nhỏ ích kỉ.

“Không, không hề nhá. Quản gia gì chưa thấy. Thấy giống Lọ Lem hơn. Chưa gì mà tôi đã mong bà tiên tới sớm rồi.”

“Vậy ý cậu ví tớ như mụ dì ghẻ gian ác ấy hả? Hoàng tử chắc chắn sẽ chọn tớ thay vì cậu, mà nếu tớ là dì ghẻ thì truyện sẽ kết thúc theo kiểu khác đấy.”

“Kết kiểu đấy thì tệ thật… Dù gì đi chăng nữa, tôi yêu cầu được cải thiện môi trường làm việc. Hãy học cách khiêm nhường và giữ kẽ đi, thưa tiểu thư.”

Yuzu ra chiều bối rối trước lời giáo huấn lịch thiệp đúng-chuẩn-quản-gia của tôi, nhỏ chỉ biết phồng má mà cãi lại.

“… Được rồi, đúng là vui quá nên giữa chừng quên mất tụi mình đang làm gì.”

“Phải vậy chứ.”

Mặc dù thuộc kiểu người dễ bị cuốn theo chiều gió, nhưng ít ra thì Yuzu cũng còn còn biết lí lẽ.

“Vậy thì, yêu cầu cuối cùng, lần này thì tụi mình sẽ tập luyện cho ra ngô ra khoai.”

“Được thôi. Làm gì đây?”

Tôi gồng mình lại, chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra.

“Đừng có cảnh giác thế. Việc cuối cùng mà chúng ta sẽ làm là ‘Luyện tập kể những kỉ niệm ngọt ngào với người kia’.”

“… Kể chuyện ngọt ngào?”

Cái yêu cầu bất ngờ vừa rồi làm tôi nghiêng đầu thắc mắc.

“Đúng thế! Cách tốt nhất để thể hiện được cậu quan tâm tới tớ đến nhường nào chính là ban phát cẩu lương cho người khác nghe. Vậy thì, hãy giả sử tớ là người không liên quan và kể tớ nghe cậu yêu tớ đến nhường nào đi.”

“… Kể chuyện tôi yêu cô với cô á? Hả, này là hình thức tra tấn mới à?”

“Không-không. Chỉ là luyện tập thôi.”

“… AAAAA, bà tiên đỡ đầu ơi, xuống lẹ dùm con. Không biết người ta có làm giày thủy tinh cho đàn ông không.”

“Cậu đang nói tớ là dì ghẻ phải không? Tớ không hề bắt nạt cậu hay gì nhá! Tớ nghiêm túc đấy!”

Cái hình thức làm nhục dã man này làm tôi muốn độn thổ, nhưng có lẽ ý tốt của nhỏ là thật.

“Không, không… Cơ mà chắc là cô nghe nổi mấy lời đó không đấy.”

“Chắc chắn là được!”

Cái cách mà nhỏ không ngần ngại nói có chính là thiếu sót chết người của Yuzu.

Sao cũng được… Mấy việc kiểu này cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng tôi làm gì còn lựa chọn nào khác.

Mình là thằng đàn ông nói ít làm nhiều. Mình sẽ hoàn thành công chuyện và kể về nhỏ như rót mật vào tai!

“Được rồi… đã rõ. Tôi sẽ kể về cô như đang thăng thiên luôn cho xem, dóng tai lên mà nghe đấy!”

“Hoan hô! Nào, cho tớ thấy khả năng của cậu đi! Từ giờ, tớ không còn là Nanamine Yuzu nữa, chỉ là thường dân mà thôi!”

Khi tôi ngồi xuống và nhìn Yuzu với ánh mắt quyết tâm, nhỏ nghiêng người về phía trước, trông rất háo hức.

Cứ nhìn mình chằm chằm như này thì khó đây, nhưng mà đã phóng lao thì phải theo lao thôi.

“Ừm, trước hết, Yuzu của tớ cực kì xinh đẹp và dễ thương luôn.”

“Đúng thế, rất dễ thương.”

Yuzu có vẻ đang tận hưởng thời khắc này.

Cái đồ tự luyến này.

“Tính cách thì… cũng dễ thương nữa.”

“Ồ, bất ngờ thật đấy. Tớ không ngờ cậu lại nói thế.”

“Ừ, nhỏ dễ thương dã man. Nhỏ biết quan tâm tới người khác này, làm việc cật lực trong âm thầm này, mặc dù có chút tự luyến nhưng lại chẳng bao giờ coi thường người khác này.”

“Ể, a, ừm…”

“Ban đầu thì trông tự luyến quá đà vậy thôi, chứ bên trong thì bẽn lẽn lắm. Mặt đấy của nhỏ làm tôi thấy dễ thương vô cùng.”

“Ê-ê, bị phốt là tự luyến trước mặt người khác thì xấu hổ lắm đấy, nhưng mà hình như cậu khen tớ hơi quá thì phải.”

Lúc đầu Yuzu hẵng còn cao hứng lắm, nhưng tôi càng nói, thì phản ứng của nhỏ càng lúc càng lạ.

“…”

“…”

“Vậy à? Vậy thì để tôi khen mặt khác nhá. Chẳng hạn như, lâu lâu thì Yuzu có hơi quá đáng với tớ một chút, nhưng chắc là nhỏ khi đó chỉ muốn làm nũng tớ thôi. Có lẽ là vì ngoài tôi ra thì nhỏ không làm vậy với ai khác được. Nói sao nhỉ? Nhỏ chỉ để lộ bản tính đó cho mình tôi thấy thôi.“

“Nghỉ! Đủ rồi! Tớ hiểu rồi! Tớ xin lỗi! Tởm hơn tớ tưởng nữa, cậu làm tớ xấu hổ đến chết rồi này!”

Sau cùng, Yuzu đứng dậy với khuôn mặt đỏ chót.

Nhưng tôi vẫn nở một nụ cười hiền từ như Bồ Tát Quan Âm và nói tiếp.

“Ahaha. “Ban phát cẩu lương” chỉ thực sự bắt đầu khi người được kể không chịu nổi nữa mà thôi. Vậy thì, để tớ tiếp tục nhá. Khi người khác ở cạnh nhỏ, nhỏ luôn sẽ không để ai phải bận tâm tới mình.”

“Ya-Yamato-kun… Hình như, cậu cay tớ lắm thì phải? Có phải cậu đang xả cơn bực bội vì mình đã đối xử với cậu như Lọ Lem không?”

“Không đâu? Biết ơn nữa là đằng khác. Cậu là người đã cho tớ cơ hội để thẳng thắn bày tỏ những tớ yêu ở Yuzu mà. Và giờ thì, tớ sẽ nói hết.”

“Đúng là cậu cay tớ thật! Xin lỗi! Tớ vô cùng xin lỗi! Xin lỗi vì đã hơi quá trớn!”

Và sau đó, màn tử hình công khai dưới hình thức rót mật vào tai kéo dài gần cả tiếng đồng hồ.

Truyện Chữ Hay