“Hừm… Nhỏ này đi đâu rồi ấy nhỉ?”
Tại một quán thức ăn nhanh nằm gần trường.
Sau khi lấy gọi đồ ăn và thức uống cho cả hai từ quầy thu ngân, tôi đưa mắt tìm Yuzu, cái người mà lẽ ra đang ngồi ở bàn và chờ tôi.
“Yamato-kunn! Đây, đây!”
Yuzu đã tìm được một bàn hai người ở góc quán, nhỏ đã thấy tôi và vẫy vẫy tay. Tôi lại đằng đó và ngồi ở ghế đối diện.
“Cảm ơn nhá, Yamato-kun.”
“Không có chi. Cơ mà đúng là đông dã man. Chẳng phải ngồi ở phòng CLB Văn học thích hơn sao?”
Tôi cảm thấy có chút khó chịu vì trong quán toàn là học sinh tầm tuổi chúng tôi.
“Nói vậy thôi, chứ có game sát bên thì làm gì tập trung nổi. Bài tập hôm nay nhiều gần gấp đôi mọi hôm, và cứ game gủng thì đời nào xong nổi.”
“Ừ thì, đúng là vậy thật…”
Thầy cô ơi là thầy cô. Mắc gì mấy người cứ thích giao một đống bài về nhà là sao?
“Hết cách rồi, làm cho xong nào.”
Giờ có than vãn cũng chẳng được gì. Tôi thở dài và lấy ra cây bút chì cơ từ trong túi đựng.
“Chờ chút. Hay là ăn khoai chiên xong rồi làm đi.”
Song, có vẻ cơn thèm ăn đã chiếm trọn tâm trí của Yuzu rồi. Nhỏ bắt đầu ngấu nghiến khoai tây chiên như thỏ.
“Ê, nếu bị đồ ăn phân tâm, thì còn tới đây làm gì?”
Sau cùng thì, nhỏ sẽ không thể nào tập trung nổi đâu, phải không?
“Nào, đừng nói thế. Nè, hay là cậu cũng ăn luôn đi, Yamato-kun? Để tớ đút cho nhá.”
Yuzu cầm một miếng khoai và đưa sát vào miệng tôi.
“Thôi.”
Trước lời từ chối của tôi, Yuzu nghiêng đầu thắc mắc.
“Gì, cậu đầy bụng rồi à?”
“Không phải thế.”
“Hay là do con tim cậu được lấp đầy rồi? Nếu là thế thì tớ chịu thua, lần nào hẹn hỏ với tớ cũng sẽ bị như vậy thôi.”
“Không phải thế, được chưa?”
Tôi sẽ chẳng thể nào ngăn được cái mạch suy nghĩ kì dị của Yuzu, vì có vẻ như nhỏ đã tự huyễn hoặc mình thành công và hiện đang nhai nhồm nhoàm miếng khoai tây mà hồi nãy định đưa cho tôi với vẻ mặt tự phụ.
“Không cần phải gồng đâu. Khi con tim cậu đã được lấp đầy rồi, thì đồ ăn đồ uống làm gì xuống họng nổi, và như vậy sẽ rất khó thở. Người ta gọi đấy là bệnh-tình đó, biết không?”
“Tôi nghĩ mình sắp phát bệnh do căng thẳng vì phải chịu đựng cái chuộc nói chuyện trật bánh này rồi.”
“Nào nào, lại tsundere rồi. Thôi kệ, mình là một cô bạn gái hào phóng mà. Mình sẽ chấp nhận mặt không thành thật đó của cậu bằng cả con tim.”
“À thế à, sao thay vào đó cô không chấp nhận những gì tôi nói là đúng đi nhỉ?”
Thôi kệ, dù gì tôi cũng là một cậu bạn trai hào phóng mà, tôi nên chấp nhận cái mặt tự luyến này của nhỏ và để mọi chuyện qua đi.
“No nê rồi, tớ sẽ ăn phần còn lại sau. Bắt đầu làm thôi.”
Sau khi cắn vài miếng khoai, Yuzu đã sảng khoái và cuối cùng cũng có thể bắt tay vào việc.
“Trời ạ…”
Tôi thở dài và gộp hai khay đồ ăn vào nhau, chừa chỗ cho chúng tôi để sách vở lên.
“Vậy thì, bắt đầu từ Văn Học Cổ Điển nhá.”
“Được thôi!”
Hai chúng tôi bắt đầu giở vở và sách giáo khoa ra rồi giải bài tập trong các trang đã được giao. Sau một vài câu, tôi có chút ngập ngừng.
“Ừm… Cái này khó thật đấy.”
Tôi lẩm bẩm và nhướng mày, rồi tôi để bút xuống và bắt đầu suy nghĩ trong lúc nhâm nhi cà phê.
Có lẽ do nhận ra rằng tôi bị mắc cạn, nên Yuzu ngẩng đầu lên.
“Cậu nên tấn công từ khúc này thì hay hơn, đằng nào đoạn đó cũng còn rối mà.”
“A, đúng là vậy thật. Cảm ơn!”
Trong những thời điểm như này, có được một cô bạn gái học giỏi như Yuzu cũng tiện thật. Nhờ nhỏ giúp mà buổi học trôi qua suôn sẻ. Sau khi hoàn thành xong môn Văn Học Cổ Điển, bọn tôi quyết định nghỉ tay một chút.”
“Phù… mệt thật đấy! Cuối cùng cũng xong rồi!”
“Còn ba môn nữa lận, thưa tiểu thư.”
Tôi đáp lại cảnh tượng Yuzu duỗi gân bằng một cái thở dài.
Nhỏ nhướng mày và làu bàu.
“Đừng nhắc chứ, Yamato-kun. Tụt hết cả tâm trạng.”
Sau đó, nhỏ chén phần khoai tây còn lại và uống nước ép. Đột nhiên, nhỏ trố mắt lên.
“Hử? Cái này là cà phê. Tớ gọi nước ép mà!”
“Ly này của tôi.”
Dường như nhỏ đã lấy lộn ly, có lẽ là do tôi đã gộp hai khay đồ ăn lại làm một.
“X-Xin lỗi nhá, Yamato-kun.”
Yuzu bối rối.
“Không sao, mấy giọt cà phê thôi mà.”
“Ư-Ừm.”
Chẳng hiểu sao, Yuzu cứ nhìn đăm đăm vào ống hút trên ly tôi và đỏ mặt.
“Sao thế? Không khỏe à?”
Tôi lo lắng hỏi, nhưng Yuzu chỉ lắc đầu và đáp lại một cách ngượng ngùng.
“K-Không có gì. Ừm, tớ không sao hết.”
“Hừm. Vậy thì, chắc là cô đang xấu hổ vì nghĩ rằng hai chúng ta vừa hôn gián tiếp nhỉ?”
“Mắc gì phải nói huỵch toẹt ra thế hả?! Nếu đã nhận ra rồi, thì mắc gì còn phải giả bộ hỏi han xem tớ có khỏe không?! Sao cậu thích biến tớ thành trò hề thế hả?!”
“À, tôi cũng định để mọi chuyện trôi qua, cơ mà phản ứng của cô trong cưng quá, nên là…”
“Thì nhịn đi! Nín cho tới cùng đi!”
Yuzu xả ra một tràng quở trách và phồng má lên bực bội.
“Nhưng sao cậu lại bình tĩnh thế hả, Yamato-kun? Cậu vừa được hôn gián tiếp với tớ đấy, ít nhất thì cũng phải tỏ ra xấu hổ hay vui sướng gì đi chứ.”
“Ừ thì, nếu là chủ động làm thì đúng là có xấu hổ thật. Nhưng có vẻ như tôi là kiểu người không bị ngượng khi được nhận đâu.”
“Ư…! Không công bằng tẹo nào, sao chỉ có mình tớ xấu hổ là sao. Trả lại này, thích uống thì uống đi.”
Yuzu trả lại cho tôi ly cà phê mà nhỏ đã lỡ chạm môi vào.
“Thôi, xin kiếu. Nếu Yuzu chết vì xấu hổ thì phiền phức cho tôi lắm, nên chắc là tôi sẽ gọi ly mới vậy.”
Chắc chắn tôi cũng sẽ ngượng chín mặt ra nếu để bản thân lún sâu vào vụ này, nên tôi đành bỏ mấy câu lảm nhảm của Yuzu qua một bên và cắn hamburger.
“Đi chết đi… Lẽ ra cậu cũng phải chịu xấu hổ giống tớ, Yamato-kun!”
Nếu tôi làm theo những gì nhỏ nói, thì chắc chắn nhỏ sẽ vướng vào một chùm rắc rối. Chết thì chết một mình đi, mắc gì lôi tôi theo?
Ngay tại cái khoảnh khắc mà tôi đang cảm thấy hả hê trong lòng đó…
“Hửm…?!”
Ngay lúc tôi không chú ý, một tình huống khẩn cấp ập đến. Trời đất, đúng là tai ương từ trên trời rơi xuống. Sau một hồi nhồm nhoàm hamburger mà không chịu uống nước, thì cổ họng tôi đang bị nghẹn cứng!
“Ức…!”
Chết rồi, không thở được. Tôi phải uống nước ngay lập tức. Nhưng thật không may, cả hai ly đều có dính dấu môi của Yuzu trên đó rồi. Tôi nên vọt nhanh tới quầy tính tiền và mua thêm đồ uống.
“Ưm hưm…!”
Trời ơi, tới lúc đó thì họng tôi sẽ không chịu nổi mất. Mình có nên triển không? Còn cách nào khác không?
… Đây là tình huống khẩn cấp, dũng cảm lên nào tôi ơi!
Tôi cầm lấy li cà phê trước mặt Yuzu.
“Hả…?”
Rồi, trước mặt một Yuzu đang đờ người ra, tôi uống lấy uống để.
“Ya-Yamato-kun?”
Ngay lập tức, mặt Yuzu đỏ bừng lên.
Tôi cố hút cà phê từ ống, nhưng chẳng có xíu nào vô miệng cả. Chết tiệt, sau khi Yuzu uống xong thì ống đã bị lệch sang bên phải, nơi chẳng có giọt cà phê nào.”
“Ara, Yamato-kun thèm được hôn tớ lắm phải không nè. Ưm, ưm, tớ hiểu cảm giác của cậu mà.”
Yuzu thừa cơ tuôn ra mấy lời tự luyến để chứng tỏ sự bình tĩnh của bản thân, mặc dù gò má vẫn còn đỏ gay.
Song, hơi đâu mà quan tâm đến chuyện đó, tôi đang đứng trên bờ vực của cái chết đây này. Tôi bơ đẹp những lời mà Yuzu nói và bắt đầu nốc lấy nốc để ly nước ép—ly của chính Yuzu.
“Ể, cậu uống luôn ly đó à?! Đây là lần đầu tố thấy một người ghiền hôn gián tiếp tới mức phải chơi hai liều đấy!”
Dòng chất lỏng còn xót hơi ga lan tỏa trong họng tôi và rửa trôi đi phần hamburger đang kẹt cứng trong đấy, sau cùng thì tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Phù… Sống lại rồi.”
“Sống lại… bằng cách hôn gián tiếp với tớ á?! Cậu thèm được hôn tớ đến chết luôn á?!”
Tôi nhận ra mặt của Yuzu lúc này đã đỏ như một con bạnh tuộc hấp. Có vẻ như, trong lúc tôi đang hoảng loạn, đã có một sự hiểu lầm cực kì lớn đã diễn ra.
“Chờ, chờ đã. Tôi vừa mới thoát chết sau cơn ngạt thở đây.”
“Chết vì ngạt á…? Chẳng phải đấy là triệu chứng của bệnh-tình hay sao? Vậy ra cậu thèm hôn gián tiếp tới mức đó à!”
“KHÔNG! Chỉ là tôi bị nghẹn đồ ăn thôi!”
“Đấy, lại thêm một triệu chứng nữa của bệnh-tình! Cậu thèm được hôn gián tiếp với tớ vậy luôn sao!”
Chết rồi, không còn lối thoát nào nữa.
Mà nhỏ nói có đúng chỗ nào đâu! Chẳng phải tôi chết ngạt nãy giờ còn gì!
“T-Tớ hiểu rồi, Yamato-kun yêu tớ đến mức đấy luôn à…”
Yuzu ngại ngùng thỏ thẻ, nhưng nhìn mặt lại chẳng hề thấy khó chịu hay gì cả.
Giờ mọi chuyện đã đến bước đường này rồi, có chối cũng vô ích; cái cảm xúc kì lạ gì thế này.
“… Cứ cho là vậy đi. Yuzu-chan, tôi-yêu-cô.”
Sau cùng, tôi chẳng màng đến chuyện giải quyết hiểu lầm nữa, và chấp nhận cái mác ‘tên con trai cuồng hôn gián tiếp’.